Ta Là Chí Tôn

Chương 389: Thân phận lão phu rất cao




Kỳ nhân dị sĩ, đối với người thường mà nói, chính là tài nguyên chiến lược phu thường, cho tới bây giờ vẫn luôn là càng nhiều càng tốt. Nhất là trong cái thời đại binh hoang mã loạn như vậy, bản thân hắn may mắn có thể gặp được cao nhân như thế, rõ ràng là phúc đức trời ban, há có thể bỏ lỡ cơ hội?
Cao thủ tuyệt thế như vậy, tuyệt đối có tư cách trở thành Định Hải Thần Châm cho bất kỳ gia tộc nào!
Nhà hắn lại là phủ Tể tướng, là quý tộc Tử U, liệu có thể...
Nếu thành công, đó chính là cơ sở để gia tộc nhà hắn thu được đại nghiệp thiên thu vạn thế!
Cửa sơn động lặng lẽ lóe lên, đám người vừa quay đầu lại, chỉ thấy một đầu gấu nhỏ mini chừng hai thước đang ngơ ngác đứng trước cửa hang, hai con mắt căng tròn nhìn đám người ngoài sơn động, một bộ ngây thơ chân thành.
Tựa như đang buồn bực bản thân có phải đang nhầm cửa hay không, quay đầu xác nhận một cái, sau khi xác nhận không sai, lại càng thêm ngơ ngác, vò đầu bứt tai đứng ngoài cửa.
Phía trước gấu nhỏ còn có một thùng nước sạch.
- Gấu nhỏ thật đáng yêu a.
Ánh mắt đám thiếu nữ bắt đầu lấp lánh.
Thật đáng yêu, thật khờ, thật ngốc, nhưng rất muốn ôm một cái a.
Đây rõ ràng là một con gấu còn chưa lớn!
Đám thiếu nữ lập tức bị vẻ ngốc nghếch đáng yêu của gấu nhỏ chinh phục.
Lúc này, thanh âm của Vân Dương truyền ra:
- Tên ngốc, mau mang nước vào đây.
Gấu nhỏ cật lực sách nước, một đường bấp bênh đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, còn phòng bị không chút che giấu, tựa như rất buồn bực, tại sao nhà mình lại đột nhiên có nhiều người như vậy.
- Hóa ra gấu nhỏ đi xách nước.. Thực là là đáng yêu!
- Thật biết nghe lời!
- Ta cũng muốn có một con...
- Thật vui, thật thích!
- Tên của nó lại là Tên Ngốc, ha ha...
- Vừa rồi nhìn qua có chút ngơ ngác, cái tên này thực sự không sai... Có điều thật đáng yên a.
...
Hắc Kim hùng xách theo thùng nước, con mắt chẳng thèm ngó tới đám nam nam nữ nư, trợn mắt mang theo thùng nước đi vào. Đáng yêu? Đó là cái quỷ gì?
Mấy người các ngươi, ta há miệng liền có thể nuốt!
Một lát sau, đám người thấy gấu nhỏ lại mang theo một nửa thùng nước ra, ngây thơ chân chính để trên mặt đất, khoa tay hai lần.
Thanh âm Vân Dương truyền đến:
- Chư vị mau uống chút nước, có thể giải mệt mỏi.
Đám người lại thiên ân vạn tạ.
Dưới diễn xuất tài tình của Vân Dương, hình tượng “Cao nhân ân cư chí ít mấy chục năm” đã triệt để kiên cố!
Hang đá phong cách cổ xưa.
Hắc Hùng giúp việc!
Ra lệnh một tiếng, bầy rắn phô thiên cái địa lập tức rút lui!
Ngay cả Xà Vương khủng bố kia cũng bị một cước đạp lui, không dám phản kháng!
Phải là cao thủ tuyệt thế cỡ nào mới có thể được như vậy a?!
Lan công tử thầm nghĩ, người khác cũng nghĩ thầm.
Vân Dương đi ra, uống một hớp nước, đột nhiên run run một cái, nước vừa uống lập tức phun ra, ẩn ẩn có thể thấy được nước phun ra còn mang theo khí thể màu đen, phun xong ngụm nước, lập tức thở dốc kịch liệt, đột nhiên lại phun một ngụm máu tươi, làn da trắng nõn lập tức trở nên trắng bệch, từ từ quay người trở lại.
Tâm tư đám người khẽ động: vị cao nhân thế ngoại này, vậy mà còn bị thương? Hơn nữa còn là trọng thương?
- Tiền bối, ngài...
Lan công tử ân cần hỏi thăm.
- Không sao không sao, tạm thời còn chưa chết được.
Vân Dương lạnh lùng thở dài:
- Nếu không phải có thương thế, lão phu sao đến mức phải trốn ở đây hơn ba trăm năm!
- Hơn... Ba trăm năm?!!!!
Khóe miệng đám người khẽ co giật!
Hóa ra vị cao nhân này đã ở đây hơn ba trăm năm?
Vậy tuổi tác thực tế của hắn phải bao lớn?!
- Xin hỏi tiền bối phụ thương gì?
Lan công tử cung kính nói:
- Ân cứu mạng của tiền bối, tiểu tử suốt đời khó quên, có lẽ ở trên mặt này có thể tận chút tâm ý.
Vân Dương trợn mắt một cái, cười lạnh:
- Khẩu khí thật lớn, thương thế của lão phu dưỡng hơn ba trăm năm còn không thể khôi phục, thậm chí còn mài mất bảy tám phần công phu, tọa khốn sầu thành, bây giờ chỉ có thể dùng bí pháp tạm thời làm dịu, tên tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi có bản lãnh gì mà đòi giúp lão phu?
Lan công tử nghe ra lời cao nhân này có ý chỉ rõ thương thế khó lành, nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt ý tốt của hắn, nhất thời thầm vui mừng:
- Có lẽ tiền bối không biết, đệ nhất thần y trong thiên hạ chính là hảo hữu chí giao với gia tổ vãn bối. Y thuật của hắn có thể nói là có một không hai trong thiên hạ, mà càng trùng hợp hơn, hắn đang ở ngay trong Tử Long thành, nếu tiền bối...
Vân Dương trợn trắng mắt:
- Thiên hạ đệ nhất thần y? Hừ, ngoại trừ Y Tiên Tôn Đại Mao, còn có ai xứng xưng hô như thế?
Lan công tử mỉm cười:
- Tiền bối nói không sai, đệ nhất thần y hiện nay chính là hậu nhân của Y Tiên Tôn Đại Mao, hơn nữa còn là đương đại gia chủ Y Tiên thế gia.
Vân Dương ừ một tiếng, bỗng quay đầu:
- Nhà ngươi có thể mời được hậu nhân Y Tiên?! Hơn nữa còn có giao tình?!
Lan công tử nói:
- Tiền bối có điều không biết, gia tổ chính là Tể tướng đương triều Lan Vô Tâm, mà vị Tử cô nương này, càng là hậu duệ hoàng tộc, phượng tử long tôn.
Vân Dương nhàn nhạt nhìn qua, híp mắt nói:
- Hắc hắc, lai lịch thật lớn, Hoàng tộc, Tể tướng, hắc hắc...
- Chúng ta chỉ là quý tộc thế tục, tự nhiên không đáng để trong mắt tiền bối, tiền bối là người trong chốn Thần Tiên, chúng ta...
Lan công tử vội vàng xin lỗi.
Hiển nhiên hắn hiểu thế ngoại cao nhân như Vân Dương, lại còn là cao nhân có thực lực tuyệt thế, cho tới bây giờ chưa từng đặt quý tộc thế tục vào trong mắt!
Sau đó, dưới sự thuyết phục tận sức của Lan công tử cùng các vị công tử tiểu thứ, Vân Dương vị thế ngoại cao nhân này cũng miễn cưỡng đáp ứng, đi Tử Long thành một phen, mời Y Tiên giúp sức trị thương.
Đám người nhảy cẫng hoan hô, tựa như mới hoàn thành hành động vĩ đại nào đó.
- Có điều phải nói rõ trước, chuyện này chỉ cần vô dụng, lão phu sẽ lập tức trở về, trái lại, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!
Vân Dương cao lạnh nói.
- Đó là chuyện đương nhiên. Tiền bối là ân nhân cứu mạng của chúng ta, đại ân đại đức, không thể báo đáp, nhưng chỉ cần có lệnh, muôn chết không từ!
Lan công tử trịnh trọng nói.
Thế ngoại cao nhân!
Tuyệt thế kỳ nhân!
Đám người Lan công tử đã bị chấn động không nói thành lời.
Đi cùng thế ngoại cao nhân, thực sự như thần thoại trong truyền thuyết.
Đầu tiên là có mười mấy đầu Hắc Hùng to lớn không biết từ đâu chui ra, giơ một khối đá mấy chục vạn cân, chặn kín cửa sơn động.
Vị thế ngoại cao nhân này đứng trước cửa hang, lẳng lặng hồi lâu.
Sau đó nhẹ nhàng thở dài:
- Từ biệt nhân gian ba trăm năm, hôm nay lại rẽ mây nhìn trời. Vinh hoa như mây khói, quay đầu lại Thần Tiên...
Phất phất ống tay áo, ngón tay khẽ lướt trên nhẫn, một vệt sáng hiện lên.
Một bộ thanh bào mới tinh xuất hiện.
Trang bị không gian trong truyền thuyết?!
Tất cả đều trợn mắt nhìn!
Lại thấy vị thế ngoại cao nhân vẫy tay một cái, sơn tuyền tạo thành thác nước. Hắn bay tới thác nước, đơn giản chỉnh lý dung nhan, cạo sạch râu ria hỗn loạn, một ngọc trâm thất thải từ hư vô xuất hiện, kéo lại mái tóc dài, khí chất lập tức thay đổi.
Mặc dù không phải rất anh tuấn, mặc dù vẫn tràn đầy hương vị tang thương, nhưng lại càng thêm hút ánh mắt.
Tựa như trời sinh đã là tiêu điểm.
Hắn đi tới đâu, đều bị vạn người chú mục sùng bái.
Thanh bào tùy tiện khoác lên, cả người toát ra một hơi thở phiên dật xuất trần.
Quay đầu, không chút lưu luyến đi ra.
Bên người, một chú gấu nhỏ đáng yên nhu thuận bước theo, trên cổ tay, chẳng biết từ lúc nào cuốn lấy một đầu tiểu xà vàng óng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.