Ta Là Chí Tôn

Chương 378: Nguyệt Hồn giang kỳ dị!




Tin tức Phong Tôn còn sống đã sớm không phải bí mật.
Mặc dù tốc độ cưỡi gió của Vân Dương rất nhanh, có thể nhanh chóng tới Tử U đế quốc, nhưng như vậy chỉ có thể bại lộ hành tích, trắng trợn nói với Tử U: Phong Tôn đã đến Tử U địa giới!
Chẳng may Tử U liên tưởng chuyện này đến lão Độc Cô, vì vậy lại làm ra vài chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó Vân Dương có muốn khóc cũng không kịp.
Cho nên hắn thà chậm một chút, cũng phải cam đoan chuyện này ổn thỏa, chí ít trước khi xác nhận tình xuống, xác nhận mục tiêu phải giữ tuyệt đối ổn thỏa!
Dù sao bên kia còn có Quân Mạc Ngôn tọa trấn, tính mạng người đó vẫn có thể giữ vững!
Vân Dương quyết định vận dụng Thánh Thủy quyết của Thủy Tôn, trực tiếp nhảy xuống Nguyệt Hồn giang, mượn thủy lực của Nguyệt Hồn giang vừa đi vừa luyện Thánh Thủy quyết.
Nhưng sau khi Vân Dương nhảy vào Nguyệt Hồn giang mới phát hiện, vận chuyển Thánh Thủy quyết, hóa thân thành nước, so với hóa thân thành Phong Vân thực đúng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Tối thiểu nhất, cảm giác thoải mái trước mắt này... Hóa thân Phong Vân khó mà so sánh!
Vân Dương dung nhập vào dòng nước, hắn như thấy đang đưa thân trên một chiếc giường lớn to mềm, Vân Dương có thể khống chế thần niệm thậm chí thân thể, hóa thành thủy tướng khuếch trương vô hạn.
Phàm là nơi nước có thể chảy đến, thần chí của hắn có thể bước theo!
Hơn nữa, còn là trực tiếp chân thực va chạm!
Trước đó Vân Dương chưa bao giờ bước vào Nguyệt Hồn giang, thế mà lần này trùng hợp tiến vào, lại khiến cho hắn hiểu một chuyện.
Nước Nguyệt Hồn giang, so với nước những nơi khác hoàn toàn khác biệt!
Đây mà một con sông thần dị không giống bình thường!
Nước sông này cố nhiên là có thể dùng để uống, dùng để tưới tiêu. Nhưng tính chất của sông này càng thêm nhu nhược, hơn nữa còn lạnh hơn nhiều!
Nguyệt Hồn giang chảy từ cực đông Vô Tận sơn, kéo dài mười bảy vạn tám ngàn dặm rót thẳng vào Vô Tận hải. Chưa bao giờ ngừng chảy cuồn cuộn, từ mặt sông mà xem, nước sông vô cùng đục, không thể trực tiếp làm nước uống.
Nhưng lúc này Vân Dương dung nhập vào sông, mới chân thực phát hiện, nước sông nhìn như đục ngầu này, kỳ thực lại không chút bùn đất, thậm chí ngay cả một chút tạp chất cũng không có.
Tất cả đá vụn, bùn cát đều nằm ở đáy sông, cho dù ngẫu nhiên dập dờn, nhưng lại khó có thể nổi lên, hoàn toàn phân biệt rõ ràng!
Ngoài ra Vân Dương còn phát hiện một chuyện đặc biệt, đó chính là con sông kéo dày gần mười tám vạn dặm này, lại không có lấy một cây rong!
Đây quả thực là một chuyện vô cùng đặc biệt, hoàn toàn vi phạm nguyên lý tự nhiên!
Nhưng hiện tại Vân Dương lại hoàn toàn không hiểu nguyên nhân sao lại có hiện tượng như vậy.
Một đường theo nước, hiện tượng bơi múa cùng cá trong suy nghĩ của hắn cũng không xuất hiện, không phải là trong Nguyệt Hồn giang này có Kỳ Lân Ngư, mà là trong Nguyệt Hồn giang có rất ít cá, vô cùng ít ỏi, ít đến mức gần như có thể hoàn toàn bỏ qua không tính!
Rất có thể, đây cũng chính là nguyên nhân xưa nay chưa có ai có thể câu được cá ở sông này!
Nhưng Vân Dương dùng từ gần như có thể hoàn toàn bỏ qua không tính, cũng chính là vì trong Nguyệt Hồn giang không phải chân chính không có cá!
Ít nhất, Vân Dương hiện tại có thể thấy được một đầu cá.
Đó là một đầu cá lớn chừng người trưởng thành, toàn thân óng ánh quang trạch, ung dung vẫy đuôi bơi lội, có thể nói là cực kỳ chói lọi, cực kỳ chói mắt.
Vân Dương sơ sơ còn buồn bực con cá phong cách như thế sao lại chưa từng bị người nhìn thấy?
Cho đến khi hắn đưa thần thức ra khỏi mặt nước, từ cao nhìn xuống, lại phát hiện, dù dùng thần thức tập trung thế nào, cũng không thể nhìn thấy được con cá kia, hóa ra từ trên nhìn xuống, màu sắc con cá này hoàn toàn giống màu nước sông, giống nhau như đúc, căn bản khó có thể phát hiện dấu vết!
- Con cá này đúng là không nhỏ, không biết ăn có ngon hay không a...
Vân Dương thầm nghĩ, dù sao con cá này cũng thuộc hàng dị chủng, hơn phân nửa là cực kỳ hiếm có.
Nhưng mới qua nửa khắc đồng hồ, Vân Dương mới phát hiện nhận biết của bản thân còn vô số thiếu sót.
Một con cá lướt qua người hắn, chỉ riêng cái Lôi mũi kia đã phải lớn hơn đầu người!
Vân Dương trực tiếp chấn kinh, cá này rốt cục là cá gì?
Tại sao lại có thể lớn đến vậy?
Nhưng điều càng ngạc nhiên hơn còn ở phía sau, con cá ưu nhã kia tiến lên, một đường không ngừng phun ra nuốt vào nước sông, cho đến khi đụng phải một con cá lớn kia, không nói hai lời, trực tiếp nuốt xuống.
Hành động này không chút do dự, tự do như ý, không chút ngập ngừng.
Vân Dương như hít một ngụm hơi lạnh
Cái này... Cũng quá hung tàn đi?
Tư thế ưu nhã như thế, lại làm ra chuyện tàn khốc như vậy... Vân Dương cảm thấy con cá này căn bản chính là động vật máu lạnh.
Hai bên đều là cá, cần gì nuốt nhau như vậy?!
Một hồi lại qua, Vân Dương lại phát hiện một chuyện, có thể nói là một chuyện hoàn toàn phá vỡ nhận biết của hắn.
Sau khi hắn phát hiện một con cá lớn cùng một con cá ưu nhã tàn bạo, lại phát hiện thêm loại quái ngư thứ ba, loại cá này có màu sắc hoàn toàn giống Nguyệt Hồn giang, kích cỡ nhỏ thì bằng cánh tay, lớn thì như cự mãng, loài cá này kỳ quái ở chỗ, nó chỉ di chuyển dọc theo bên bờ.
Mà những thứ như tôm tép rong rêu bên bờ đều bị nó thôn phệ...
Tồn tại của loại cá thứ ba này, tựa như công nhân trời sinh, chuyên một thanh lý những thứ tạp vật ven sông.
Một đường tiến lên!
Ăn no lại ngoắt ngoắt cái đuôi bơi lội, đói bụng lại đi ăn.
Mà phía sau nó, còn có vô cùng Vô Tận loại cá này, một đường ăn không ngừng, đói bụng lại đi ăn, tuần tự lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngớt...
Hết lần này tới lần khác, dù loài cá này có thể tích vô cùng lớn, nhưng lại không hề bị người phát hiện.
Bởi... Bọn chúng trong nước, liền như hòa tan vào nước vậy!
Vân Dương nóng lòng không đợi được, thuận tay tiếp xúc thân cá loài thứ ba, ngạc nhiên phát hiện, cánh tay đã hồi phục của hắn lại xuyên thấu qua thân cá, hoàn toàn không có cảm giác tiếc xúc thực thể, điều càng bất ngờ hơn, con cá kia lại như hoàn toàn không hề phát giác.
Vân Dương cảm thán, nếu không phải hắn hóa nước vào sông, đoán chừng cả đời cũng không thể phát hiện dưới dòng sông này lại có nhiều tồn tại thần bí như vậy!
- Quả là thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, tạo hóa huyền bí, không ai có thể hiểu hết!
Vân Dương thầm cảm thán.
Từ thiên cổ tới nay, rất nhiều người phát hiện Nguyệt Hồn giang huyền bí.
Nhưng lại không có ai biết Nguyệt Hồn giang huyền bí ở đâu.
Bất luận kẻ nào cũng không nghĩ đến, kỳ thực thần bí của Nguyệt Hồn giang trần trụi bày ngay trước mắt, chỉ là toàn bộ người trên thế giới này đều nhìn không thấy mà thôi!
Mãi cho đến ngày nay, Vân Dương lại ngoài ý muốn phát hiện!
Vân Dương cũng không xác định bản thân có phải là người đầu tiên phát hiện hay không, thậm chí cũng không phải người thứ hai.
Dù sao trước hắn còn có một người tu luyện Thánh Thủy quyết, lại còn từng bước vào Nguyệt Hồn giang, đó chính là Tứ tỷ, Thủy Tôn!
Mà nếu Tứ tỷ biết bí mật này, vậy Lão đại Thổ Tôn hẳn cũng biết.
Tiếc nuối duy nhất, là dù có biết bí mật, lại cũng không thể lợi dụng, tựa như Vân Dương vừa mới thử, hắn trực tiếp tiếp xúc còn không bắt được, như vậy có biết hay không thì có ích gì?
Hoặc đây cũng có thể là nguyên nhân mà Tứ tỷ biết bí ẩn Nguyệt Hồn giang, cũng không có báo lại cho các huynh đệ!
- Chỉ là Nguyệt Hồn giang này, lại ẩn tàng nhiều bí mật như thế, cho dù quanh năm suốt tháng lộ trước thế nhân, thế mà thế nhân lại không nhìn thấy, vậy... Thái Dương hà thì sao? Tinh Thần hải thì sao? Còn Phong Vân hồ lại thế nào?
Vân Dương vừa biết thêm chút bí ẩn, không khỏi bắt đầu cân nhắc những nơi nổi danh cùng Nguyệt Hồn giang.
Những nơi này có thể nổi danh cùng Nguyệt Hồn giang, chắc hẳn cũng phải có rất nhiều chỗ thần bí?
Vân Dương đột nhiên sinh xúc động muốn đi xem.
Đến tận đây, hắn rốt cục cũng hiểu hàm nghĩa câu nói của Thổ Tôn năm đó.
Bỏ qua yếu tốt tâm tình, cũng thực muốn đi những nơi thần bí đó a?
- Tương lai, ta sẽ nhìn hết những nơi thần bí kia.
Vân Dương yên lặng nói:
- Hoàn thành nguyện vọng của tất cả chúng ta.
Theo thời gian trôi qua, Vân Dương càng thêm hứng thú với Nguyệt Hồn giang, bước vào Nguyệt Hồn giang, hắn phát hiện thủy chí nhu, lại có tính hàn, ngoài ra còn vài thuộc tính kỳ dị khác, chính là... Nếu dẫn lưu khỏi sông, liền sẽ biến thành nước thường, không chút khác biệt.
Thủy chất Nguyệt Hồn giang có thể nói là chí thuần chí tịnh, sau khi dẫn khỏi sông không dính một chút tôm nhỏ!
Tất cả sinh vật trong Nguyệt Hồn giang, tựa như cũng chỉ có thể thuộc về Nguyệt Hồn giang!
Không thể tồn tại trong bất cứ nguồn nước nào ngoài Nguyệt Hồn giang!
Một dòng nước nhỏ phun trào, Vân Dương phát hiện một con cá lớn, một con cá lớn, từ lúc sinh ra, hắn chưa từng nhìn thấy con cá nào lớn đến như vậy!
Con cá này tối thiểu cũng phải dài chừng ba bảy ba tám trượng, rộng cũng phải chừng hai mươi trượng, khoan thai bơi tới.
Kỳ thực trước đó Vân Dương cũng từng gặp được mấy con cá rất lớn, nhưng coi như trực tiếp chạm mặt, trực tiếp tiếp xúc, cũng không thể chạm nhau, hai bên hoàn toàn phân biệt. Cho nên lúc này nhìn thấy cá lớn, Vân Dương cũng chỉ kinh ngạc, lại không quá để ý.
Thế nhưng lần này, một biến cố hoàn toàn ngoài ý liệu xuất hiện...
Dòng nước mà hắn hóa thân, không hiểu bị con cá lớn kia hút vào trong miệng, tiến vào trong bụng. “chọt” một tiếng lại bị phun ra!
- Thật... Lớn! Mẹ nó, thật xúi quẩy!
Vân Dương thán phục một tiếng, sau đó lại mắng một câu.
Hắn khẽ suy nghĩ liền có thể hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chính bởi hiểu chuyện gì xảy ra mới mắng lớn xúi quẩy. Bởi người nào đó bị một con cá vô cùng lớn nuốt vào từ miệng, sau đó lại phun ra từ...
Kỳ thực quá trình này dị thường thông thuận, thậm chí con cá kia cũng không phát hiện bản thân vừa nuốt cái gì, phun ra cái gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.