Ta Là Chí Tôn

Chương 372: Không biết




Hoàng đế Bệ hạ lập tức khẩn trương:
- Là Phong Tôn lại tra ra biến cố kỳ quặc gì hả? Liên quan tới Tứ Quý lâu, hay là Đông Huyền... Nhất định là Đông Huyền, lần này Đông Huyền tùy tiện hưng binh, nhất định còn có ý đồ khác, tình huống cụ thể thế nào...
Hoàng đế Bệ hạ liên thanh bày tỏ tử tuy, không ngừng phân tích, nhưng trong lòng lại không ngừng thầm cầu nguyện, tốt nhất là Phong Tôn trực tiếp tra ra Đông Huyền có âm mưu gì, đừng nên là chuyện khác!
Vị Phong Tôn đại nhân này trong thời gian gần đây đã lọc quan viên cao tầng Ngọc Đường một lần, đại quan đương triều bị hắn xử lý cũng gần một nửa.
Hết lần này tới lần khác còn có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tất cả đều là gian tế không thể nghi ngờ!
Đối mặt sự thật này, Hoàng đế Bệ hạ như hắn thực sự rất mất mặt a!
Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, thủ hạ mới được chừng đó người, lại có tới gần một nửa là gian tế... Mà hắn lại mơ mơ màng màng, cái này khiến người thực không chịu nổi?
- Thực đúng không phải liên quan tới Đông Huyền... Ừm, cũng không phải chuyện quan viên.
Thu Lão Nguyên soái cau này, biểu lộ rất kỳ quái.
- Nha...
Hoàng đế Bệ hạ nhất thời yên lòng:
- Vậy Phong Tôn tìm ngươi có chuyện gì? Có phải là có hành động đối với Tứ Quý lâu hay không?
- Cũng không phải... Hắn nói với ta một chuyện, ta thực sự do dự có nên nói với Bệ hạ hay không...
Thu Lão Nguyên soái còn đang suy nghĩ, tính toán đắn đo, một khi nói chuyện này ra, sẽ tạo thành chấn động, thậm chí khủng hoảng thế nào...
Hậu quả chuyện này, không còn có thể dùng bốn chữa khó thể thu dọn để hình dung được nữa...
Hoàng đế Bệ hạ hiển nhiên còn chưa ý thức được mình sắp nghe cái gì, thư thái ngồi xuống ghế:
- Ngươi cứ nói thẳng đi. Khó trách ngươi muốn đuổi Lãnh Đao Ngâm đi ra, hóa ra chuyện này liên quan tới Cửu Tôn, việc này đúng là không thích hợp để Lãnh soái ở lại, chờ chút nữa ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, ha ha... Đoán chừng lão già kia đã tức đến sắp phát điên...
Thu Kiếm Hàn cười khan một tiếng:
- Việc này không có quan hệ với ta a, Phong Tôn nói với ta, hắn tìm được di thư của Thủy Tôn, trong di thư của Thủy Tôn có đề cập tới một vài chuyện ngoài dự liệu.
- Chuyện ngoài dự liệu...
Hoàng đế Bệ hạ ngẩng đầu, xoay cổ một vòng, thanh âm thẻ thẻ, hờ hững nói:
- Là chuyện gì? Trẫm đột nhiên rất có hứng thú, mau mau nói thẳng đi, thần bí cái gì nữa, ngươi còn ra vẻ thần bí, cẩn thận đến lúc Lãnh soái dỗi ngươi, Trẫm sẽ giúp Lãnh soái!.
Khẩu khí lúc này của Hoàng đế Bệ hạ tràn đầy ý trêu chọc, cũng không quá để ý chuyện ngoài dự liệu kia là cái gì.
Thu Kiếm Hàn nói:
- Trong di thư có nói, Thủy Tôn là một nữ tử.
- Ách?
Hoàng đế Bệ hạ ngừng bẻ cổ, hai mắt nhìn chằm chằm Thu Kiếm Hàn.
Hiển nhiên, tin tức này thực sự quá ngoài ý liệu!
Thủy Tôn danh chấn thiên hạ, lại là thân nữ nhi?!
Bao năm nay chưa từng có ai phát hiện bí mật kinh thiên động địa này nha?!
Quả thực đại bí mật kinh dị!
Có điều, chuyện này cũng chỉ tương đối ngoài ý muốn, chỉ là việc tư của Cửu Tôn, vô luận là Thu Kiếm Hàn, hoàng thất, hay thiên hạ Ngọc Đường đều không có quá nhiều liên hệ a?!
Hoàng đế Bệ hạ duy trì vẻ chấn kinh, nhưng trong lòng lại không chút dao động, đế vương tâm thuật, đã sớm rèn trái tim hắn còn kiên cố hơn kim thạch, bất vi sở động!
Thu Kiếm Hàn vừa nói đã khó có thể gián đoạn, dứt khoát một tâm một lòng, trực tiếp nói triệt để, dù sao đến nước này, nào còn cái gì không thể nói nữa.
- Vị Thủy Tôn đại nhân này không chỉ là nữ tử, hơn nữa còn đã thành thân.
Thu Lão Nguyên soái nói rất nhanh:
- Càng có một đứa con trai.
Hoàng đế Bệ hạ vẫn không lấy làm lạ, không biết lời Lão Nguyên soái nói có ý gì? Chẳng lẽ muốn phong thưởng cho đứa nhỏ? Cái này cũng không phải cái gì khó lắm a!
Thu Kiếm Hàn nhanh chóng ném trọng điểm:
- Mà trượng phu của Thủy Tôn, chính là Thổ Tôn.
Nói xong câu đó, cả người Thu Lão Nguyên soái như nhẹ bẫng đi, rốt cục cũng có thể nói ra điểm mấu chốt nhất.
- Nhà trai là ai thì có liên quan gì? Thổ Tôn cùng Thủy Tôn cùng là Cửu Tôn, hai người bọn họ thành thân cũng là chuyện thuận lý thành chương, hợp lý hợp tình, châu liên hợp bích, một nam một nữ thành thân cũng là chuyện bình thường chứ có gì đâu? Nếu nói song tôn thành thân, sau đó Thủy Tôn mới lộ thân nữ nhi, Trẫm còn có...
Hoàng đế Bệ hạ nói nói, ngữ điệu trêu tức lập tức dừng bặt, không, hẳn là toàn thân đột nhiên sững lại!
Răng rắc!
Cái cổ vốn đang bẻ ra sau, đột nhiên đảo ngược nhìn Thu Kiếm Hàn, con mắt như chim ưng.
Thế nhưng, cái cỗ hắn rõ ràng không chịu nổi vận động kịch liệt như vậy, tiếng xương cốt bẻ gẫy vang động.
Sau đó Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên cứng đờ!
Song tôn kết hợp, trượng phu của Thủy Tôn là Thổ Tôn!
Thủy Tôn còn có một đứa con trai!
Hoàng đế Bệ hạ cứng đờ nữa ngày, đột nhiên bộc phát một tiếng gào thét kinh thiên động địa:
- Cái gì!~ ngươi nói lại lần nữa!!!
Một tiếng gào thét này, trực tiếp để nửa cái hoàng cung đều nghe được!
Mà tất cả mọi người trong khoảng khắc đó đều giật nảy mình, đánh run một cái.
Bên ngoài, Lãnh Đao Ngâm giận dữ chờ Thu Kiếm Hàn đi ra để tính sổ, cũng bị tiếng thét từ trong đại điện truyền ra dọa đến toàn thân run lên một cái!
Con mẹ nó!
Vậy mà thực sự nghiêm trọng như vậy?!
Hoàng đế Bệ hạ có thể chấn kinh tới mức độ này?!
Việc này quả thực không thể coi thường, đáng kinh đáng sợ!
Hơn nữa... Nơi đây đã thành nơi thị phu, không thể ở lại lâu!
Dưới lửa giận của Hoàng đế Bệ hạ, lão rùa Thu Kiếm Hàn không may là hợp tình hợp lý, thế nhưng ta không nên bị vạ lây nha.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, lão phu đi trước thì hơn!
Lãnh Đao Ngâm rùng mình một cái, trực tiếp quay người, đi thẳng không thèm quay đầu lại.
- Lãnh Đại Nguyên soái, ngài không chờ...
- Không được không được, lão phu đột nhiên nhớ ở nhà còn có chuyện phải làm, đi trước một bước, đi trước một bước. Ừm, đột nhiên có chút đau bụng, thân thể khó chịu, có thể là...
Lãnh Đao Ngâm nhanh như chớp, đã không còn thấy bóng dáng.
Chờ? Chờ để bị liên lụy gặp nạn à?
Coi như không gặp nạn, bị chỉ mũi mắng một trận, lão phu cũng không thể chịu nổi a.
Lão phu là người có mặt mũi, không nên để như vậy...
Chuyện thế này, vẫn là để một mình Thu lão thất phu gánh vác đi.
Chúc ngươi may mắn, Lão Thu!
Lãnh Đao Ngâm lập tức biến mất, tốc độ nhanh tới mức đám đại nội thị vệ cũng phải than thở không thôi, không hổ là Đại Nguyên soái, thân pháp tốc độ linh hoạt như vậy... Chúng ta thực sự không theo kịp a!
Chỉ là... Có vẻ như có chút chật vật...
Ảo giác, nhất định là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác!
Trong đại điện!
Hoàng đế Bệ hạ không còn chút mảy may ranh manh, thậm chí ngay cả vẻ trầm ổn cơ trí cũng biến mất, trừng mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thu Lão Nguyên soái, con ngươi bắt đầu phóng đại, khuôn mặt đỏ bừng như máu, chỉ có bờ môi là trắng bệch.
Từ sau khi trừ độc dưỡng thể, thân thể vốn đã vững vàng ổn định, lúc này lại trở nên run rẩy. Tựa như lá rụng phiêu linh trong gió...
Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ ngưng lại nhìn Thu Lão Nguyên soái, lộ rõ ý đồ, hiển nhiên cần một lời khẳng định chắc chắn.
Thu Lão Nguyên soái nặng nề gật đầu:
- Bệ hạ, ngài không nghe lầm. Đích thực là Thổ Tôn, ừm cũng chính là Đại.. Khục, kết hợp với Thủy Tôn, trở thành vợ chồng, sau đó bọn họ sinh một đứa con trai. Bé trai này, nay đã hai tuổi rưỡi.
Thổ Tôn!
Thổ Tôn kết hợp với Thủy Tôn!
Sinh con trai!
Con trai!
Hai tuổi rưỡi!
Hai tuổi rưỡi!
Từng chữ này, như từng tiếng sấm kinh thiên, liên tiếp không ngừng vang vọng trong đầu Hoàng đế Bệ hạ, khiến hắn đầu váng mắt hoa, mờ mịt không phân biệt được đông tây nam bắc.
Chỉ nghe được tiếng thở dồn dập như kéo bể của bản thân.
Trong lồng ngực, âm thanh hô hô thở dốc.
Hoàng đế Bệ hạ mất khống chế nắm chặt tay vịn long ỷ, sức mạnh dùng ra, trực tiếp bóp thành vết thủ ấn.
Xác nhận!
Thực sự có!
Thực sự có!
Giờ khắc này, Hoàng đế Bệ hạ thậm chí không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ thấy trong đầu trống rỗng, thế giới trước mắt như muốn nổ tung rực rỡ...
Thật lâu, cảm giác nổ tung rực rỡ mới rời đi, Hoàng đế Bệ hạ mới thở ra một hơi, tâm tình phức tạp đến cực điểm, vừa muốn ngửa mặt thét dài, ngửa mặt cười to, lại muốn quỳ xuống đất khóc rống, còn muốn đốt hương cúng bái tổ tiên, cảm tạ thần phật, thánh hiền phù hộ!
Hắn sững sờ hơn nữa ngày, đột nhiên cả người té xuống long ỷ, không còn chút đoan chính bình thường, tựa như một bãi bùn sụp xuống...
- Là... Tôn nhỉ của Trẫm?!
Hoàng đế Bệ hạ hai mắt đăm đăm:
- Trưởng tử cháu ruột?!
- Bệ hạ, mời người nghĩ cẩn thận!
Thu Kiếm Hàn giật nảy mình:
- Lão thần vẫn luôn cân nhắc, đến cùng có nên nói chuyện này với Bệ hạ hay không, chính là sợ Bệ hạ tạo thành động tĩnh quá lớn, khiến Ngọc Đường sinh nội loạn, việc này...
Hoàng đế Bệ hạ lúc này tuyệt đối không giống một vị đế vương quân lâm thiên hạ, ngược lại càng giống một lão nhân bình thường, vốn dĩ là một lão nhân gần như tuyệt vọng với sự trở về của con trai, lại ngoài ý muốn phát hiện, con trai mình còn để lại huyết mạch!
Một cậu bé hai tuổi rưỡi!
Là cháu trai của lão!
Vốn tương rằng mọi mong đợi đều đã phá diệt, không ngờ ông trời lại để lại chút an ủi cho lão!
Ông trời đối với ta thật không tệ!
Ông trời đối với Hoàng tộc Ngọc thị thật không tệ!
Hoàng đế Bệ hạ lẳng lặng ngồi xuống, không biết từ lúc nào, trên mặt đã treo đầy nước mắt.
- Đứa nhỏ đang ở đâu?!
Sau một khắc, Hoàng đế Bệ hạ nhảy lên như một con rối, nắm chặt vạt áo Thu Kiếm Hàn.
- Không biết...
Thu Lão Nguyên soái giật nảy mình.
- Không biết? Ngươi nói ngươi không biết?
Hai chữ này, nhanh chóng đốt lên lửa giận phẫn nộ của Hoàng đế Bệ hạ. Cỗ lửa giận đột nhiên xông lên, cơ hồ có thể thiêu đốt toàn bộ hoàng cung:
- Ngươi ba ba chạy tới nói cho Trẫm biết Trẫm còn có cháu nội, sau ngươi lại nói ngươi không biết cháu Trẫm ở đâu?
Tiếng nghẹn ngào của Hoàng đế Bệ hạ như muốn bạo hống ứa ra cùng nước mắt, hoàng cung đều muốn run lên ba lần:
- Thu Kiếm Hàn! Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn phạm tội khi quân!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.