Ta Là Chí Tôn

Chương 369: Ngươi muốn làm gì?




- Lão Nguyên soái cho rằng, nếu Tam hoàng tử thượng vị thì thế nào?
Vân Dương lại tiếp tục hỏi.
- Không được! Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, xưa nay có thù tất báo, tâm tính ác độc, một khi đắc thế nhất định sẽ ra tay cực kỳ độc ác. Nếu hắn thượng vị, chỉ sợ đám lão thần khó có thể kết thúc yên lành.
Lần này Lão Nguyên soái không cần nghĩ ngợi, tín khẩu nói.
- Còn Tứ hoàng tử?
- Càng không được! Tứ hoàng tử cũng là hạng người trừng mắt tất báo, hơn nữa mang tai cực mềm, dễ bị người chi phối, làm việc cũng thay đổi xoành xoạch, tâm tính như vậy, tuyệt không thể thượng vị.
- Ngũ hoàng tử thì soa?
- Vẫn không được, kẻ này có mưu trí, nhưng lại bị sắc làm mờ mắt, không chút phong thái đế quân!
- Vậy Lục hoàng tử?
- Vẫn không được, mặc dù hiện tại Lục hoàng tử mới có 14 tuổi, cá tính lại đã lộ rõ, vì trải đường cho bản thân mà trắng trợn không kiêng nể, từ đầu tới cuối vô mưu vô kế, chỉ là cái dũng của thất phu, không thể thượng vị!
- Thất hoàng tử?
- Không được! Vẫn là không được!
...
- Thập tam hoàng tử thì sao?
- Không được!
- Thập cửu hoàng tử?
- Thập cửu hoàng tử?! Thập cửu hoàng tử mới đầy tháng được chứ?
Hỏi đến đây, Vân Dương im lặng không nói.
Lão Nguyên soái như quả cầu da xì hơi, đặt mông ngồi xuống ghế, nửa ngày không nói một câu.
Tính toán nửa ngày trời, số hoàng tử từng tên từng tên đều có tài thì vô đức, có đức thì vô tài, đừng nói thống nhất thiên hạ, ngay cả để Ngọc Đường an phận một góc cũng không làm được!
Ngọc Đường ở vị trí trung ương, vị trí đặc dị, chính là vùng giao tranh của cả đại lục, nào có thể có cái gọi là an phận?!
Nếu muốn an phận, độ khó có khi còn lớn hơn thống nhất!
- Thế cục đại lục trước mắt, vị trí của Ngọc Đường đã sớm quyết định một việc...
Vân Dương từ từ nói:
- Chuyện này, Lão Nguyên soái hẳn đã sớm nhìn thấy a?
Thu Kiếm Hàn vẫn im lặng, nhưng trong mắt lão lại bắn ra hai đạo tinh quang.
- Ngọc Đường đế quốc, tương lai chỉ có hai loại khả năng.
Vân Dương trực tiếp khẳng định:
- Một, đừng nói là loại quân chủ vô năng, coi như quân chủ giữ đạo trung dung, tính cách nhu nhược, cũng chỉ có một con đường vong quốc diệt chủng! Về phần khả năng thứ hai, chính là có một vị quân chủ hùng tài đại lược, thống nhất thiên hạ, tĩnh bình Thiên Huyền!
- Trừ hai khả năng đó, không còn con đường thứ ba, khả năng thứ ba!
Vân Dương quả quyết.
Thu Kiếm Hàn bực mình thở dài.
- Tiên hoàng dù không thể tính là hùng tài đại lược, cũng không có khí thế quân lâm thiên hạ, nhưng lúc tiên hoàng tại vị, kinh tế Ngọc Đường phát triển, đối ngoại có thể lo không mất, đối nội càng giàu có quanh năm. Thời điểm tại vị chỉ cần chăm lo quản lý, ít cần ra trận, vẫn có thể xem như nhất thế minh quân!
Vân Dương chậm rãi nói:
- Tiên hoàng có thể phát triển một mảnh cẩm tú sơn hà, để lại cho đương kim Bệ hạ, mới có thể tạo được cơ sở cho Bệ hạ hôm nay. Mà Bệ hạ hôm nay, long hành hổ bộ, hùng tài đại lược, tầm mắt rộng lớn. Danh thần chiến tướng dưới tay nhiều không đếm xuể! Dù năm nước đồng công, Tứ Quý lâu quấy phá, nhưng vẫn có thể đông đón tây đỡ, nam bắc tung hoàng, Ngọc Đường quốc uy, thanh chấn thiên hạ!
- Nhưng năm nay Bệ hạ đã 51! Đã quá tuổi tráng niên!
- Muốn hoàn thành đại nghiệp dưới tay Bệ hạ, hiển nhiên đã là chuyện không thể nào! Nhưng hiện tại Bệ hạ vẫn dư lực để kiến tại một đạo tường đồng vách sắt, tổ chức một lực lượng có thể bình định thiên hạ, giao cho một người nối nghiệp hợp cách!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Điều kiện hợp cách này chỉ có một, đó chính là... Người nối nghiệp, phải đủ tài năng, đủ khí độ. Như vậy mới có thể chứa đựng vô số khổ tâm của đương kim Bệ hạ, cũng mới có thể khống chế được đám kiêu binh hãn tướng!
- Mà mấy hoàng tử hiện tại...
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nói từng chữ:
- Khoảng cách đến tiêu chuẩn này, chí ít cũng phải ngang khoảng cách từ cái ghế ta ngồi đến mặt trời trên kia!
Thiên xa địa viễn a!
Thu Lão Nguyên soái thở dài nặng nề.
Lão gia tử phát hiện, hiện tại ngoài câm lặng không nói, lão cũng chỉ có thể thở dài, tựa như tất cả than thở tròng đời người, đều thở ra trong ngày hôm nay!
Phong Tôn nói không sai, không một chút sai!
Mỗi lời hắn nói, đều là những gì Lão Nguyên soái đã nghĩ nhiều năm, nghĩ trắng cả tóc, cũng chỉ thu được kết quả như vậy.
Thực sự không khác một ly!
Mặc dù có được lực lượng dẹp yên thiên hạ, quần thần tài đức kinh thiên động địa, hay giang sơn như thiết, nhưng nếu giao vào tay một tên bại gia tử, kết cục há có thể may mắn?!
Quân chủ yếu nhược, đừng nói giang sơn như thiết, coi như giang sơn như tinh kim thiên chuy bách luyện, so với giang sơn như giấy cũng không khác được là bao.
Lực lượng có thể dẹp yên thiên hạ, sẽ bị người kế thừa không hợp cách giải tán, quần thần tài năng cũng có thể bị hôn quân làm cho nản lòng thoái trí, giang sơn như thiết, cũng sẽ bị giày vò đến thất linh bát lạc, hoàn toàn thay đổi!
Hiện tại Ngọc Đường trải qua bao biến cố, vẫn có thể sừng sững không đổ, người nào mà không phải một thân ngông nghênh? Ai không phải là người ngạo khí?
Hiền thần lương tướng như vậy, trung thành không thể nghi ngờ, nhưng há là một vị tiểu Hoàng đế mới nhậm chức có thể điều khiển?
Mà người như vậy, ai lại không phải đặc biệt mẫn cảm?
Nếu như thiên hạ thái bình, coi như tiểu Hoàng đế sau khi thượng vị thay hết tất cả cũng không sao.
Thậm chí trước khi Bệ hạ qua đời, đem đám người kia thanh tẩy một nhóm, để lại những người mà kẻ nối nghiệp có thể điều khiển, thuận lợi quá độ cũng là chuyện thường. Gia đình đế vương vốn vô tình, đối với thân nhân còn có thể vô tình, huống chi là thủ hạ thần tử!
Nhưng hiện tại, Ngọc Đường chẳng khác nào một tảng mỡ dày, tứ phía đều là địch, ai cũng muốn cắt lấy một miếng!
Hiền thần lương tướng chỉ ngại không đủ, nào có thể xa xỉ dến mức gạt bỏ để thuận lợi quản lý điều khiển?!
Sao có thể làm như vậy?
Có thể điều khiển quần thần, cùng với có thể dẹp yên thiên hạ.... Tuyệt đối là hai chuyện một trời một vực, hoàn toàn khác nhau!
Đây là khoảng cách sai thiên cộng địa. Mà hiện tại, thành viên tổ chức của các vị hoàng tử, so với thành viên có thể điều khiển còn kém hơn rất nhiều, cứ tính như thế, nói là sai thiên cộng địa còn là nói giảm nói tránh!
...
- Ngươi quyết tâm, muốn làm chuyện này?
Lão Nguyên soái hữu khí vô lực hỏi.
- Ta không thể làm thế sao? Không nên làm thế sao?!
Vân Dương hỏi ngược lại.
- Ngươi có thể đảm bảo tương lai đứa nhỏ sẽ như kế hoạch? Mưu lược vĩ đại? Khí thôn thiên hạ? So với đám hoàng tử hiện tại càng tốt hơn? So với Thái tử điện hạ càng tốt hơn?!
Thu Kiếm Hàn có chút mỉa mai.
- Cái này ta thực không thể cam đoan!
Vân Dương nói:
- Nhưng, không phải đã có Lão Nguyên soái ngài sao?
Thu Kiếm Hàn giận giữ nói:
- Vấn đề này có can hệ gì với ta? Ngươi tài giỏi, ngươi làm, đó là chuyện của ngươi, kéo lên người lão phu làm gì?!
Vân Dương bĩu môi:
- Ta cũng không phải kéo lên người ngài, các hoàng tử hiện tại, ai nấy cẩm y ngọc thực, lớn lên trong bầu không khí cao cao tại thượng, làm sao có thể biết nhân gian khốn khó, lại càng không biết quân không biết tướng, không biết chiến, chỉ biết lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Cho nên, mới không được!
- Nhưng nếu chúng ta đã biết căn nguyên vấn đề, chúng ta sao còn có thể nuôi dạy ra mặt hàng như vậy?
Vân Dương nói:
- Chúng ta có thể đặt đứa nhỏ kia trong quân, dốc lòng nuôi dạy.
- Vậy sao được?! Một đứa nhỏ mới hơn hai tuổi, lão phu không thể nhẫn tâm thế được!
Lão Nguyên soái lắc như trống bỏi.
- Thời đại hòa bình, đương nhiên có thể trọng văn ức võ, bởi vì hết thảy yên ổn, vì trường trì cửu an. Nhưng hiện tại là thời loạn chiến, quần hùng tranh bá, vì vậy nhất định phải trọng cả văn lẫn võ, thậm chí cần phải trọng võ hơn văn!
Vân Dương nói:
- Điểm này, kẻ làm tướng như Lão Nguyên soái hẳn còn phải rõ hơn ta, về phần tuổi tác... Người thành đại sự, hy sinh một chút cũng là điều không tránh khỏi, tin rằng, đứa nhỏ kia nhất định sẽ cảm tạ công ơn lão soái!
Thu Kiếm Hàn gật gật đầu, cực kỳ phóng khoáng nói:
- Cảm tạ thì không cần, lúc đó chỉ cần có được kết thúc yên lành, đã là an ủi lớn lao với lão. Có điều coi như không được, qua cầu rút ván, có mới nới cũ, làm sao cũng nên đợi đến khi thiên hạ thống nhất, tứ hải tĩnh bình, chỉ cần có thể nhìn cả đại lục trên bản đồ Ngọc Đường, lão phu chết cũng không tiếc!
Vân Dương cười lớn ha ha.
Qua cầu rút ván, có mới nới cũ? Cho tới bây giờ cũng chưa từng là ngôn từ chỉ cái đẹp, càng là kiệng kỵ trong quan hệ Quân Thần, nhưng trong một số lúc, lại chỉ có thể như vậy.
Nhất là đứng trên góc độ của kẻ thống trị. Thời đại thiên hạ thái bình, nếu còn giữ một đám kiêu binh hãn tướng đi ra từ chiến trường sinh tử, thực sự cũng không phải là chuyện tốt.
Vân Dương cố nhiên có thể thay đứa nhỏ hứa hẹn cam đoan, thế nhưng quân chủ tương lai của Ngọc Đường không phải Vân Dương, tân quân Ngọc Đường tuyệt sẽ không tuân thủ hứa hẹn của người khác, đây với là bản năng của một vị thượng vị giả, quân chủ độc đoán càn cương. Cho nên lúc này, Vân Dương cũng chỉ có thể cười cười không nói!
Hết thảy, còn phải xem tương lai phát triển.
Quân vương anh minh thần võ có thể một tay bình thiên hạ, một an an nhân tâm cũng không phải là chưa có, nhưng loại này thuộc về phạm trù Thiên Cổ Nhất Đế. Vân Dương sao có thể hứa hẹn cam đoan.
- Ngươi muốn thế nào? Phương hướng đại thể hẳn là cũng đã có đi?
Thu Kiếm Hàn nhìn Vân Dương, chuyển thành một ánh mắt thú vị.
Sau khi quyết định, Lão Nguyên soái lập tức hồi phục bản sắc đứng đầu tam đại lưu manh!
- Thiên hạ này vốn nên là của Lão đại, cho dù hiện tại hắn đã đi, con hắn vẫn còn, con kế nghiệp cha, cũng là chuyện thuận lý thành chương, không có gì cần bàn cãi!
Vân Dương nói từng chữ.
Thu Lão Nguyên soái nghe vậy há miệng, nhưng lại trầm mặc nửa ngày:
- Ta có thể lý giải suy nghĩ của ngươi, thậm chí lấy thân phận cá nhân mà tán đồng, nhưng tán đồng là một chuyện, hiện thực còn là chuyện khác. Ngươi hẳn cũng biết, có một số việc, cho dù ngươi không cam tâm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem, không thể can thiệp. Đứa nhỏ kia hiện còn có thể an nhàn vui vẻ, nhưng nếu một khi nó đến Thiên Đường thành, tin rằng trong thời gian ngắn, sẽ gặp phải chuyện không tốt.
Vân Dương nói:
- Cho nên ta mới tìm Lão Nguyên soái, đem nó giao phó cho ngài, có Lão Nguyên soái toàn lực phụ trợ, ta mới có thể yên tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.