Ta Là Chí Tôn

Chương 345: Quốc Sắc Thiên Hương




Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan vây xem Vân Dương đối chiến luận bàn với Lôi Động Thiên, thần sắc khác biệt.
Nguyệt Như Lan: vị Vân công tử này thông minh nhanh trí, mưu kế thâm trầm, mưu tính sâu xa, thực sự là nhân tài hiếm có. Đợi một thời gian, tất trở thành nhân vật nhất thế phong vân, Linh Tê có thể có được lương nhân như vậy, thực sự là có phúc!
Kế Linh Tê: gia hỏa này thực sự gian trá. Cùng địch nhân lại có thể sống tốt như vậy, ta xem hắn có thể trực tiếp hố chết gia hỏa ngu ngốc này a! Thực sự quá âm hiểm, quá gian trá, thế nhưng... Ta thích!
Ban đêm.
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan kề tai nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa.
Thanh âm của Vân Dương truyền tới:
- Ngủ chưa?
- Linh Tê, mở cửa đi!
Nguyệt Như Lan trợn trừng mắt:
- Người trong lòng ngươi đến rồi kìa!
Kế Linh Tê đen mặt lại:
- Hỗn đản này muộn vậy còn đến làm gì? Nhất định là không phải chuyện tốt, tiểu bạch kiểm không có lòng tốt, chính là nói đến hắn!
Miệng oán thầm, nhưng vẫn đứng lên mở cửa.
- Còn chưa ngủ a?
Vân Dương bước vào.
Kế Linh Tê nghe vậy lập tức mở miệng phản dame:
- Ngươi thấy hai người chúng ta có giống ngủ rồi hay không? Nếu chúng ta ngủ, ngươi còn dám đi vào? Nếu thực sự ngủ, ai mở cửa cho ngươi?
Vân Dương xoa xao chóp mũi:
- Là ta hỏi ngu. Vừa hay các ngươi chưa ngủ, ta có một bình trà ngon, chúng ta cùng thưởng thức, ta còn nghe Linh Tê nói, Lan tỷ chính là cao thủ thưởng trà a.
Nguyệt Như Lan nhìn Kế Linh Tê một chút:
- Trước mặt ngươi, nha đầu Linh Tê này thực không có bí mật gì, đón chừng tỷ tỷ như ta có bao nhiêu nội tình đều bị nàng bán hết.
Kế Linh Tê nhất thời đỏ bừng mặt, hoàn toàn không che giấu trọn mắt nhìn Vân Dương, thầm buồn bực: ta nói với hắn chuyện này từ lúc nào? Sao ta không có chút ấn tượng nào a? Thực sự gặp quỷ!
Đang nói chuyện, Vân Dương trực tiếp lấy ra một bao trà, mới mở bao trà, một mùi thơm ngào ngạt tràn ra.
- Trà ngon!
Hai mắt Nguyệt Như Lan sáng lên:
- Quả là trà ngon, đây là trà gì vậy? Tại sao lại có thể có mùi thơm như thế? Còn chưa ngâm đã có thể lan tỏa hương trà! Đây thực là lần đầu ta gặp được, xem như hôm nay có lộc uống a!
Vân Dương mỉm cười:
- Tên của trà này đặc biệt thích hợp với Lan tỷ cùng Linh Tê, xem như nhân trà tương đắc, càng thêm sức mạnh.
- Tên là gì?
Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê cùng hỏi, hiển nhiên đã bị Vân Dương khêu gợi hào hứng.
- Tên của trà này, là... Quốc Sắc Thiên Hương!
Vân Dương nói:
- Để nguyên đã thơm, ngâm ra càng thơm. Hơn nữa sắc trà như bích hải lam thiên, đẹp không tả xiết.
- Trên đời này lại có trà ngon như vậy, quả là cực phẩm thiên trà.
Hai cô gái cùng mê mẩn, hứng thú lại lớn hơn một phần.
Trà ngon, cái tên cũng hay.
Quốc Sắc Thiên Hương!
Chỉ cần nghe tên, đã biết trà này không phải loại bình thường!
Để hai chúng ta đánh giá, quả đúng là hợp nhau càng thêm sức mạnh!
Vừa nói chuyện, Vân Dương vừa pha trà.
Sau khi nước sôi ba lần, không những hương trà càng sâu, nước trà cũng như lời Vân Dương nói, thanh thiên nhất bích, thông thấu hoàn mỹ, quả là cảnh đẹp ý vui chưa từng gặp.
Có điều, Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê vẫn luôn thầm cảm thấy, dù nước trà đẹp mắt, nhưng nếu muốn xứng đôi với cái tên Quốc Sắc Thiên Hương, thực sự vẫn chưa đủ.
Chỉ có điều, lời như vậy sao có thể nói ra.
- Trà ngon! Quả là trà ngon!
Nguyệt Như Lan khen không dứt miệng:
- Quốc Sắc Thiên Hương, danh bất hư truyền.
- Linh Tê cũng nến thử xe,.
Vân Dương cười nói.
Kế Linh Tê cũng bưng chén trà uống thử:
- Quả là trà ngon.
- Trà tốt, người cũng tốt.
Vân Dương chậm rãi mỉm cười:
- Tối nay tới đây, mục đích đương nhiên là vì phẩm trà, nhưng càng có một chuyện khác quan trọng.
Nguyệt Như Lan ôn nhu hỏi:
- Chuyện gì? Vân biểu đệ cứ nói thẳng không sao.
Lời còn chưa dứt, Nguyệt Như Lan cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, vô ý thức đưa tay đỡ đầu, cảm thấy cánh tay không chút sức lực, lực bất tòng tâm.
Nguyệt Như Lan nhất thời giật mình, lại nhìn Kế Linh Tê, cũng là một bộ chóng mặt vô lực.
Nguyệt Như Lan đột nhiên cảnh giác:
- Vân Dương, ngươi cho chúng ta uống thứ trà gì?
Kế Linh Tê cảm giác trước mắt xuất hiện mấy chục bóng Vân Dương, quơ quơ nói:
- Sao vậy, vì sao ta choáng như vậy, ta muốn đi ngủ...
Vân Dương nói:
- Muốn ngủ là tốt rồi, đây là hiệu quả bình thường của trà này.
Kế Linh Tê hồn nhiên gật đầu:
- Thì ra là thế.
Lúc này hiển nhiên nàng đã mất tư duy bình thường, chỉ còn lại phản ứng theo bản năng.
Nguyệt Như Lan lập tức hiểu chuyện, trầm giọng nói:
- Vân Dương! Mau đưa giải dược!
Tầm mắt nhìn qua, Vân Dương đã trở nên mơ hồ.
Chỉ nghe Vân Dương nhẹ giọng nói:
- Trà này không phải độc, chỉ có tác dụng an thần trợ ngủ, có điều hiệu lực khá mạnh mà thôi, vốn dĩ không có cũng không cần giải dược... Vân phủ sắp thành nơi thị phi, trong thời gian này rất nguy hiểm, trước đưa các ngươi ra ngoài tránh gió, chờ qua thời gian này, ta sẽ đón các ngươi trở về.
Trong cơn choáng váng, nghe được câu nói sau cùng của Vân Dương:
- Ta cũng không muốn làm thế, nhưng các ngươi không đi, ta sao có thể nhìn mặt Bát ca...
Bát ca cái gì?
Nội dung sau đó Nguyệt Như Lan nghe không rõ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thậm chí không rõ mấy câu mình vừa nghe có phải là ảo giác hay không? Ảo giác?
Mà Kế Linh Tê bên cạnh nàng, lại không nghe được câu cuối này, bởi vì nàng còn đổ sớm hơn Nguyệt Như Lan.
...
- Vô Âm!
- Ngươi biết thân phận của các nàng! Cũng biết các nàng có ý nghĩa gì với ngươi và ta!
- Nhất định phải cam đoan sự an toàn cho các nàng! Đây là ưu tiên cao nhất!
- Chờ các nàng tỉnh lại, nếu còn không có tin tức của ta truyền tới, vậy ngươi nói cho các nàng, ta đã chết, nói các nàng bảo trọng thân thể, tuyệt đối không nên có hành động thiếu suy nghĩ, chờ ngày sau tìm cơ hội báo thù cho ta.
- Nếu khi đó ta thực sự chết rồi, vậy ngươi nói cho các nàng biết, ta đã chết rồi. Nhưng, trước đó nhớ nói các nàng, Phong Tôn của Ngọc Đường chính là Kế Lăng Phong, nói các nàng đi tìm Phong Tôn. Không cần nhắc tới chuyện báo thù cho ta.
- Nếu an toàn qua được, vậy ngươi cứ ăn ngay nói thật với các nàng, nói các nàng chờ ta qua đón trở về.
- Vâng, công tử!
Thủy Vô Âm hoàn toàn hiểu quyết định của Vân Dương.
- Ta hiểu ý ngài!
Bởi vì nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như thế, cho nên giờ này, hắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt!
...
Đêm khuya.
Thủy Vô Âm cẩn thận đón Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê đi.
- Công tử, ngài nhất định sẽ bình an vô sự!
- Nếu ngài bỏ mình, ta sẽ an bài tốt cho hai vị tiểu tư, sau đó sẽ cất bước theo ngài.
- Nếu ngài vẫn còn, Thủy Vô Âm ta sẽ tiếp tục cùng ngài ác chiến thiên hạ!
...
Tiễn Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan rời đi, Vân Dương rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian này, an trí người trong Vân phủ ra sao vẫn là tâm bệnh của Vân Dương, đám người Đông Thiên Lãnh đã đi. Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê cũng đã được hắn đưa đến nơi an toàn, hiện tại không còn điều gì cần lo lắng nhớ mong.
- Lão tử đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tứ Quý lâu các ngươi, con mẹ nó Tứ Quý lâu sao còn chưa tới?! Không biết binh quý thần tốc sao? Hiệu suất như vậy còn tự xưng tổ chức thần bí đáng sợ nhất Thiên Huyền đại lục?!
Lúc này, thậm chí Vân Dương còn có chút nôn nóng!
- Mau mau tới để ta giết đến huyết nhục tung tóe a!
Vân Dương lặng lẽ nghĩ:
- Ta thực rất chờ mong a!
Gió bấc hô hô thổi quét.
Mây đen trên trời càng lúc càng dày, dần dần biến khung cảnh như tô màu mực.
Sau một chốc, bắt đầu có những bông tuyết lẻ loi rơi xuống, chạm vào da thịt, một mảnh hàn ý đánh thẳng vào tim.
Vân Dương chắp tay đứng trước cửa viện, ngước nhìn mây đen trên trời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đến, trước kia mỗi lần xuất hiện thời tiết như vậy, Lão đại Thổ Tôn sẽ tìm các huynh đệ tụ họp uống rượu.
Uống rượu, tâm sự.
“Bôi rượu khánh Thương Thiên.” (Chén rượu chúc thương thiên)
“Tuyết lạc Thương Hải hàn.” (Tuyết rơi, biển cả lạnh)
“Hạnh Hữu Huynh đệ tại.” (May mà có huynh đệ)
“Cộng thử bạc y sam.” (Mặc chung chiếc áo mỏng, bạc y= áo mỏng)
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.” (Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ)
“Lôi Vân Phong Huyết nhiên.” (Lôi Vân Phong Huyết nhiên)
“Thử tình ứng thường tại.” (Tình cảm luôn ở cạnh)
“Thử mộng Thiên Tâm viên.” (Thiên tâm luôn viên mãn)
“Hà đương Càn Khôn chú.” (Khi nào càn khôn đúc lại)
“Tái lai túy dư niên!” (Lại đến say cả đời, dư niên = thời gian sống còn lại)
Đây là tửu lệnh mà huynh đệ ngẫu nhiên tạo thành, mỗi người một câu, một khi không đọc được, liền phải tự phạt một chén, tiếp tục suy nghĩ, mọi người tiếp tục.
Nếu sau một vòng vẫn không nghĩ ra, vậy tiếp tục phạt rượu.
Người xui xẻo nhất, không ai qua được Lục ca Lôi Tôn.
Bởi vì hắn xếp sau Ngũ ca Hỏa Tôn, Hỏa Tôn không có đáp an,à Hỏa Tôn phụ trách nửa câu trên, mặc dù Lôi Tôn tài tình đến cỡ nào, cũng không thể làm nên chuyện, hơn nữa tài năng thi họa của Lôi Tôn còn vô cùng bình thường.
Cho nên mọi lần uống tửu lệnh, hai người liên tục chịu phạt bảy tám vòng cũng là chuyện bình thường, một lần, Hỏa Tôn phí nửa ngày suy nghĩ, mới cắn răng phun ra một câu góp đủ số: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Lôi Tôn lúc ấy thở phào, lập tức nói thêm tân bốn huynh đệ.
Mà sau lần tửu lệnh lần đó, Lôi Tôn không dám tiếp tục chơi trò này, bởi: Lão Ngũ quá ngốc! Lão tử xếp dưới hắn, thực sự quá thiệt thòi!
Nhớ câu hắn nói lúc ấy “Hà đương Càn Khôn chú.”
Thủa nhỏ Vân Dương đã lang bạt kỳ hồ, nhân gian bi hoan sớm đã thấm nhuần, sinh tử cũng nhìn thành quen. Mặc dù tuổi tác nhỏ nhất, nhưng lại là một trong những người có lịch duyệt thê thảm nhất trong Cửu Tôn.
Cho nên tâm nguyện lớn nhất của Vân Dương chính là: thiên hạ thống nhất, càn khôn vẹn toàn. Toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều có thể an cư lạc nghiệp!
Không còn chiến tranh!
Không còn đánh trận!
Không còn hy sinh!
Những đứa nhỏ không bị vứt bỏ, tất cả khổ cực đều rời khỏi hồng trần!
Câu nói của hắn, vốn là đại biểu cho tâm nguyên sâu nhất trong lòng.
Mà câu kết của Lão đại Thổ Tôn “Tái lai túy dư niên!” Thực sự khiến phong cách tửu lệnh hơn hẳn một tầng, quả như vẽ rồng điểm mắt, ý nghĩa sâu xa!
Đợi thiên hạ thái bình, ta muốn cùng các huynh đệ đoàn tụ, ngày ngày uống rượu, ngày ngày vui vẻ, cùng nhau vượt qua năm dài tháng rộng còn lại!
Vân Dương nhớ lại chuyện cũ, trong lúc nhất thời ngây dại cả người.
Gió bấc lẫm liệt, tay áo bồng bềnh.
Bông tuyết vỡ nát phiêu phiêu bay xuống, rơi trên mặt hắn, trên người hắn, trên tóc hắn...
Tất cả mọi chuyện bên ngoài, Vân Dương hoàn toàn không phát giác, cứ đứng chắp tay suy nghĩ, đắm chìm trong bầu không khí hồi tưởng.
Song song đứng bên mộ chôn di vật của Hỏa Tôn cùng Vân Túy Nguyệt.
Ánh mắt hắn vô thần.
Cảnh tượng uống rượu năm đó, lần lần lượt lượt hiện lên trước mắt.
Các huynh đệ tươi cười.
Uống rượu chơi xấu.
Vò đầu bứt tai khổ tư suy nghĩ.
Cuối cùng cùng nhau cười mắng.
Ngũ ca cùng Lục ca oán trách lẫn nhau, đấu vật trong tuyết lớn...
Vân Dương lầm bẩm nhớ tới:
- Bôi rượu khánh Thương Thiên, tuyết lạc Thương Hải hàn. Hạnh Hữu Huynh đệ tại, cộng thử bạc y sam. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Lôi Vân Phong Huyết nhiên. Thử tình ứng thường tại, thử mộng Thiên Tâm viên. Hà đương Càn Khôn chú, tái lai túy dư niên...
- Hạnh Hữu Huynh đệ tại, cộng thử bạc y sam. Hạnh Hữu Huynh đệ tại, cộng thử bạc y sam...
Không biết có phải là một câu nói trúng hay không, một câu “Cộng thử bạc y sam” vẽ lại lối ra, Vân Dương từ trong hồi ức tỉnh lại, lúc này mới thấy toàn thân trên dưới rét lạnh, không nhịn được mà run một cái.
Tựa như ngay cả trái tim hắn, cũng đã bị băng tuyết đầy trời đóng băng lại.
Vân Dương quay đầu lại, lúc này mới phát hiện tuyết càng lúc càng dày, cả thiên địa bao trong một mảnh không khí mông lung. Hắn ở trong sân, ấy mà tình huống bên ngoài đại môn còn không thấy.
- Thời tiết hôm nay đúng là rất tốt!
Vân Dương lẩm bẩm nói.
- Lúc còn huynh đệ ở bên, thời tiết như vậy nhất định sẽ uống rượu! Nhưng bây giờ các huynh đệ đã đi xa, chỉ chờ một trận chém giết.
- Thực sự khác biệt a...
Vân Dương cười đắng chát. Chợt lắc đầu, đột nhiên ngửa mặt thét dài:
- Đại tuyết mạn thế gian, thiên hàn tâm dã hàn. Hung trung bất bình khí, nhãn hạ hảo hà sơn. Hoang giao anh hùng cốt, cô phần táng hồng nhan. Thùy tương kiếm lai đáng, thùy bổ nại hà thiên? Thùy hữu phiên phúc thủ, cộng ngã bạc y sam?
(Tuyết lớn trải khắp thế gian, trời rét tâm cũng lạnh, lồng ngực bất bình khí, dưới mắt hảo non sông. Hoang địa anh hùng cốt, một đơn táng hồng nhan. Ai đem kiếm tới chặn, ai tới bổ sao trời? Ai là kẻ lật lọng, cùng chung chiếc áo mỏng?
...
Thiên địa mệnh mông.
Tuyết lớn bao trùm thiên địa.
Trên trời dưới đất, một mảnh mênh mông.
Tứ đại gia tộc đã đến một đoạn ngã ba, cách Thiên Đường thành đã được bảy trăm dặm.
- Cái thời tiết mắc toi này, đột nhiên xuất hiện tuyết lớn như vậy, mau mau tìm chỗ uống trà nóng mới là đúng đắc, sau đó... Chúng ta ai nấy... Xéo về nhà mình.
Đông Thiên Lãnh nhiệt tình đề nghị:
- Cẩn thận một chút, đừng để Huyền thú của các ngươi cóng đến tiêu chảy.
- Cứ yên ba ngàn sáu trăm cái tâm đi!
Ba người cùng trợn mắt giận mắng.
Nhưng suy nghĩ một chút, cứ thế tách ra, có chút không nỡ.
Ngay sau đó bốn người thương lượng, tìm một nơi thật tốt để uống rượu ly biệt?
Nhưng lúc này tuyết lớn mênh mông, bốn phía càng không có thành trấn phồn hoa, càng không mói đến tửu quán cao cấp?
Kể quả là, dứt khoát căng lều dựng trại.
Bốn huynh đệ chổng mông chui vào, làm mấy món lạnh, lại lấy chút rượu, uống một chén rồi hít hà một hơi, dù sao bốn người chỉ muốn một bầu không khí, không phải chỉ muốn uống rượu ăn cơm.
- Thật con mẹ nó đã nghiền...
Đông Thiên Lãnh hít một hơi:
- Trời lạnh, đồ ăn nguội, uống rượu trong băng thiên tuyết địa, thực sự là phong nhã, cảnh đẹp ý hay a!
Ba người cùng trợn mắt.
Hôm nay mới hiểu cái tên của Đông Thiên Lãnh, thực sự có đạo lý. Mùa đông, thật là lạnh a.
...
Ngay lúc này.
Trong tuyết lớn ngập trời, một cỗ khí thế ngạo thiên bài không lao tới.
Mấy bóng người, xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ có bốn người.
Toàn thân áo trắng, đầu băng vải gai, tựa như đang để tang vậy.
Giữa lúc này, thiên địa cũng như biến sắc.
Tuyết khinh hàn, sương thanh lãnh, băng cực hàn, còn có kiếm khí giằng co khắp nơi, tràn ngập thiên địa!
Đám người cùng canh giác, lập tức biết bốn người này là ai.
Truyền thuyết Tứ Quý lâu, ngũ đại Tôn giả Đao Kiếm Tuyết Sương Băng, ngoài trừ Đao không xuất hiện, bốn người khác đồng thời chỉnh tề xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Khí thế kịch liệt còn chưa dứt, phong lôi kích đãng.
Tựa như còn không không ít người đang chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.