Ta Là Chí Tôn

Chương 342: Ngươi cười cái gì?




Đông Thiên Lãnh càng nghĩ càng hưng phấn, hai con mắt tưởng tượng tương lai tươi đẹp, nhất là biểu lộ chấn kinh của người khác, sướng đến mức cả người đỏ bừng, thân thể nghiêng mội cái nằm nhoài lên chăn của Vân Dương, hai tay hung hăng vỗ chăn mền, buồn bực cười to, cười dâm tiện, cười tùy ý, cười thoải mái, cười đến không còn hình người.
- Ô hống hống hống ô hống hống hống hắc hắc hắc cát cạc cạc ha ha ha ha nấc...
Vân Dương tức xạm mặt lại, lần nửa cảm thấy bó tay.
Một hồi lâu sau...
- Ngươi cười xong chưa? Còn muốn cười bao lâu?
- Không... Ô hống hống hống cát...
- Đến cùng có ngưng hay không!
Thanh âm nghiêm khắc.
- Ô rống... Ách, ngưng, ngưng rồi...
Đông Thiên Lãnh ngượng ngùng.
Vân Dương bình tĩnh nhìn Đông Thiên Lãnh, Đông Thiên Lãnh ngượng ngùng ngồi thẳng người.
Ánh mắt Vân Dương lại chú mục lên chăn của mình, ánh mắt lộ rõ vẻ băng lãnh.
Đông Thiên Lãnh nhất thời cứng mặt, nịnh nọt vội vàng dùng hai tay vuốt vết nhăn trên chăn, lại thấy trên chăn ướt một mảnh, đó là nước bọt nước dãi mà hắn mới tạo thành, hơn nữa còn có... Một vệt nước mũi...
Đông Thiên Lãnh thấy không tốt, nhanh chóng luống cuống bôi đi.
Trên chăn của một thằng đàn ông, xuất hiện dịch thể của một thằng khác, là chuyện tuyệt không cho phép!
Vân Dương không chút biểu tình, cơ mặt co quắp, vô tình hay cố ý lại chú ý tới cái mông của Đông Thiên Lãnh.
Đông Thiên Lãnh nhất thời cảm thấy toàn thân không nhịn nổi, ngượng ngùng đứng dậy, lại dùng sức khom lưng, nịnh nọt khiêm tốn nói:
- Lão đại... Hắc hắc... Ta tới... Ta tới... Muốn làm chuyện gì?
Ánh mắt Vân Dương trống rỗng, con mẹ nó ngươi rốt cục là cái thứ gì?!
Đông Thiên Lãnh lảo đảo lui mấy bước, vừa lui vừa xin lỗi:
- Lão đại, ngươi xem ta... Là bẩn chăn mền của ngươi, không cẩn thận... Cái này... Cái kia... Lão đại nhớ giặt một chút... Tuyệt đối không nên để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ cho là ngươi đái dầm...
Vân Dương đen mặt lại, xoa xoa tay, sát cớ tung tóe, khó mà ức chết.
Đông Thiên Lãnh nhanh chóng lui ra ngoài:
- Lão đại ngươi... Ừm ừm, không có chuyện gì... Chỉ có điều vệt nước mũi kia, ngươi xử lý một chút là được, cái này, dù sao ngươi còn chưa có cái kia, tranh cho người khác nghĩ là ngươi cái kia... Kỳ thực cũng không sao cả, cảm nhân đều sẽ có cái kia, nếu không có mới là có vấn đề nha, nhưng chung quy... Bị hiểu lầm cũng không tốt...
Vân Dương mở to hai mắt, lần này thực sự có chút ngơ ngác.
Con hài này nói cái kia là cái gì?
Cái gì cái kia là cái kia? Cái kia không phải cái kia? Rốt cục cái kia là cái gì a?!
- Ha ha ha,.. Ngô rống rống cạc cạc cạc cạc ha ha ha nấc...
Đông Thiên Lãnh nhìn Vân Dương từ biểu tình băng lãnh chuyển sang ngơ ngác, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, cười đến không khép được miệng, điên cuồng cười ha ha, thở không ra hơi, tựa như muốn cười đến chết vậy...
Vân Dương tức xạm mặt lại.
- Tên ngốc này lại phát bệnh tâm thần! Ngươi cười cái gì?
- Ha ha ha...
Đông Thiên Lãnh càng cười càng to, dần dần cười đến không thở nổi.
“Ầm!”
Vân Dương dù không hiểu cũng biết rõ mình bị khinh bỉ, nhất thời hung hăng tung cước, cả người Đông Thiên Lãnh lập tức đằng vân giá vũ bay ra ngoài. Đầu cắm xuống đống tuyết ngoài cửa, vẫn cười to không thôi.
Một cao thủ Đông thị gia tộc cẩn thận hỏi thăm:
- Công tử, sao lại bị đá ra vậy? Có hỏi rõ Vân công tử muốn chúng ta làm gì chưa? Ừm... Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ bị Vân công tử điểm huyệt cười?
- A?
Đông Thiên Lãnh nghe vậy lập tức ngơ ngác, vỗ đùi:
- Hỏng bét, sao ta lại quên mất chuyện này...
Mấy tên cao thủ Đông gia đứng chờ ở ngoài tức xạm mặt: chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể quên? Vậy ngươi đi vào đó làm gì? Cười con mẹ nó có thể làm chuyện chính được không?
Thật lòng hỏi ngươi một câu, đến cùng ngươi vào đó làm gì?
Mẹ nó, cười như hải cẩu vậy, thế mà còn trâu bò tự sướng, dự định rất tốt, nghĩ rất hay, nhưng... Ngươi nghĩ rằng chúng ta chờ ở ngoài đều bị điếc sao?
Vân Dương nói ngươi ngu ngốc còn là nhẹ, nhẹ vô cùng, ngươi con mẹ nó lão tử sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy tên nào ngu ngốc như ngươi!
Đông Thiên Lãnh vội vàng đứng lên, lại chạy vào.
- Cút ra ngoài!
Vân Dương rống giận rung trời.
- Ây...
Đông Thiên Lãnh vô cùng chật vật:
- Ta đến hỏi một chút...
- Hỏi cái rắm!
Vân Dương giận không kềm được:
- Ngươi vừa rồi cười cái gì? Cái kia là cái gì? Ngươi con mẹ nó muốn nói cái gì, cười cái gì?
- Cái kia là cái gì? Ta cười...
Đông Thiên Lãnh lập tức nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi, nhất thời ý cười lại nhảy thẳng lên đầu, há miệng:
- Ha ha ha ha nấc... Ngao...
Một tiếng hét thảm, cả người lại bị đạp bay ra ngoài.
Mấy tên cao thủ Đông gia bên ngoài cũng cảm thấy thực sự bó tay!
Tên ngu ngốc nhà ngươi đến cùng có thể hỏi được hay không?
Có biết nói chuyện hay không? Có thể làm việc chính một chút được hay không?!
Lửa nóng trong lòng mấy người càng lúc càng bạo, mặc kệ Đông Thiên Lãnh là thiếu gia nhà mình, trực tiếp kéo cổ áo, nhét một đống băng tuyết vào!
Ta cho ngươi cười này!
Cười con mẹ nó!
- Ngao...
Đông Thiên Lãnh kêu thảm thiết kinh thiên động địa, thảm liệt chưa từng có.
...
Đông Thiên Lãnh lấy bẩy, mặt mày xanh mét, lần nữa bước tới:
- Lão đại... Được được được... Đến cùng ngươi có chuyện gì cần nói với ta... Được được được... Làm chuyện gì a?
Lạnh!
Thực sự lạnh!
Hiện tái hắn đã hoàn toàn bị hàn ý lạnh lẽo chi phối!
Đây là thị vệ nhà ta a? Không chỉ chơi lột áo nhét tuyết, còn đem Huyền khí của ta phong bế lại...
Thiên hạ này, còn có thị vệ nhà nào phát rồ như thế hay không?
Ừm, hơn nữa còn không chỉ có một, mà là một đám!
“Tại sao ta cứ gặp được mấy chuyện đặc biết hiếm thấy a...”
Đông Thiên Lãnh cảm thấy thời gian tới khó mà trôi qua đơn giản được.
Vân Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Đông Thiên Lãnh lập tức cảm thấy cơn buồn cười là dâng lên, kém chút lại phì cười thành tiếng, may mà quá lạnh, hàn ý trên người còn chưa tiêu tan hết, còn có thể nhắc nhở hắn, lúc này mới có thể miễn cưỡng nhịn được.
Run rẩy nói:
- Đến cùng Lão đại có gì sai bảo... Ta ta ta... Tiểu đệ... Hắt xì hắt xì... Xông pha khói lửa, hắt xì... Không chối từ....
Vân Dương đối với chuyện giao cho tên này càng lúc càng không có lòng tin, con hàng này thực sự quá không đáng tin cậy:
- Vẫn là chờ ta suy nghĩ một chút... Ngươi ra ngoài trước đi.
Đông Thiên Lãnh mơ màng đi ra ngoài, vẫn cảm thấy như đang mông du: chuyện này... Là sao?
Chẳng lẽ muốn chơi ta sao?
Nhìn Đông Thiên Lãnh lần nữa lại mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài, mấy tên cao thủ Đông gia thầm nhủ xui xẻo!
- Ai...
Đám người cùng thở dài một tiếng.
Cảm giác bất lực trong lòng đã dâng đến cực điểm.
Nhân sinh bất hạnh a!
Nhanh sinh vốn đã gian nan, tại sao ông trời lại cho ta một vị thiếu gia như vậy.
Tiền đồ vô lượng a!
...
Sớm hôm sau.
Ba người Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên, Thu Vân Sơn đã chỉnh lý xong hành trang, đến chào từ biệt Vân Dương. Lại thấy Đông Thiên Lãnh tựa như cả đêm qua không ngủ, mặt ủ mày chau, toàn thân trên dưới mơ mơ màng màng, cả người mất hồn mất vía.
- Ngươi sao vậy?
Xuân Vãn Phong quan tâm hỏi.
Đông Thiên Lãnh trợn mắt:
- Ta nào biết được ta làm sao? Ta biết ta làm sao thì còn đến lượt ngươi hỏi sao? Ngươi rảnh rỗi hả?
Một phen hảo tâm của Xuân Vãn Phong lại bị tên lang sói này gặm mất, lập tức bối rối:
- Ngươi uống nhầm thuốc hả?
- Thuốc hay không thuốc ngươi có thể trị sao?
Đông Thiên Lãnh không khách khí nói:
- Cút! Đừng đứng đây là chướng mắt lão tử! Cút nhanh lên, mau cút đi!
Xuân Vãn Phong tức đến đỏ bừng, con mẹ nó, mới sáng sớm đã làm người ta không thoải mái!
Ta quan tâm ngươi là ta sai sao? Ngươi chảnh như vậy sao không lên trời luôn đi?!
- Nói chung là ngươi có đi không?
Xuân Vãn Phong trừng tròng mắt.
- Ta đi hay không liên quan gì tới ngươi!
Đông Thiên Lãnh cũng trừng mắt. Đột nhiên như phát hiện đại lục mới:
- Ai, ba người các ngươi, mấy ngày nay sao không mặc đồ xanh? Sao không đội nón xanh? Ba tên vô sỉ bội tín bội ước này! Mau đổi lại cho lão tử, mau mau, ta nói mấy ngày nay cứ thấy khó chịu, hóa ra là mấy người các ngươi quịt nợ của ta, một đám tiểu nhân hèn hạ, bỉ ổi nói không giữ lời!
Ba người Thu Vân Sơn nhất thời nghẹn họng, á khẩu không trả lời được, im lặng nửa ngày, trừng mắt nhìn Đông Thiên Lãnh, gân xanh đầy trán.
Mẹ nó, đến lúc nào rồi mà ngươi còn nhớ mấy chuyện này?
Ba người cảm thấy hắc tuyến đầy mặt, không thèm tiếp tục để ý con hàng này, trực tiếp tìm Vân Dương để cáo biệt.
Ai quan tâm ngươi có đi hay không!
...
- Giang hồ phong ba khởi, về nhà bảo bình an, chư vị nhanh chóng về nhà a.
Vân Dương nói:
- Như vậy cáo biệt từ đây.
Ba người Thái Sơn Vương nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nói ra được, rõ ràng tất cả vẫn bình thường, gió êm sóng lặng a.
Hơn nữa, Vân phủ còn có siêu cấp cường giả như lão Mục cùng Lôi Động Thiên tọa trấn, vô luận thế nào, cũng không thể có chuyện mới đúng.
- Lão đại bảo trọng!
Ba người tình chân ý thiết nói:
- Ngày sau trời cao nước rộng, ngàn vạn lần chớ quên đến gia tộc bọn ta, nhà ta luôn chào đón ngài. Bất kể có chuyện gì, chỉ cần một tời giấy một câu của Lão đại, huynh đệ ta dù xông pha khói lửa, muôn chết cũng không từ!
- Có lòng! Đa tạ! Bảo trọng!
Vân Dương mỉm cười.
Trong lòng ba người là ba đầu Huyền thú nhỏ. Chỉ cần là người có chút hiểu biết với Huyền thú, đều có thể nhận thất ba đầu Huyền thú nhỏ này đã hoàn toàn thay đổi bản chất, tương lai bất khả hạn lượng.
Đám người tam đại gia tộc cúi người thật sâu, bái tạ Vân Dương:
- Vân công tử, đa tạ!
Vân Dương gật gật đầu:
- Sau này còn gặp lại.
Hắn ngẩng đầu, nhìn một đám mây đen ở phương xa, trong lòng thầm nhủ, tương lai... Lại là một trận bão tuyết!
Đám người Xuân Vãn Phong lui lại mấy bước.
Đông Thiên Lãnh tiến lên, xoắn xuýt nói:
- Lão đại, đến cùng ngài muốn nói cái gì a?
- Không sao, thực sự không có chuyện gì!
Vân Dương quyết định, không cần con hàng này, tùy tiện tìm một lý do:
- Ngươi cũng về cùng họ đi! Xác thực không có chuyện gì lớn, vốn dĩ ta muốn nhờ ngươi chuẩn bị một chút U Minh thảo, nhưng suy nghĩ một chút, thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, muốn chủ động tìm kiếm căn bản là chuyện không thể, chờ đến lúc nào rảnh, vẫn là để ta tự mình thử vận may đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.