Ta Là Chí Tôn

Chương 333: 12 Thiên nhân




Vân Dương cũng cười ha ha một tiếng, nói:
- Lôi huynh, đến cùng đối phương đã dùng cực chiêu gì? Tại sao ngay cả tuyệt thế cường giả như Lôi huynh cũng phải thụ thương?
Lôi Động Thiên trầm ngâm một chút, quyết định nói rõ toàn bộ:
- Ta không nghĩ tới, tên Đao Tôn Giả kia lại có được Đao Thần chi cốt!
Vân Dương sửng sốt:
- Cái gì?
- Đao Thần chi cốt a.
Ánh mắt Lôi Động Thiên lộ ra thần sắc mơ ước:
- Đây mới thực là đồ tốt!
Vân Dương khiêm tốn hỏi:
- Đao Thần chi cốt? Một khối xương?
Lôi Động Thiên cười ha ha một tiếng:
- Nói như vậy cũng không thể nói ngươi hoàn toàn không đúng... Phải nói thế nào a, không nên gấp, chờ ta giải thích cho ngươi, cũng để ngươi có thêm chút kiến thức. Ha ha...
Hiện tại, Lôi Động Thiên cảm thấy bản thân cùng Vân Dương đã hoàn toàn là huynh đệ sinh tử, cái gì cũng có thể mở lòng nói cho nhau!
Sinh tử tương hỗ, không gì không thể nói!
Bởi chính như vậy, mới có thể đẩy mạnh tình nghĩa huynh đệ.
Mặc dù đến cuối cùng vẫn không thể không hủy diệt vị huynh đệ này...
Nhưng Lôi Động Thiên lại cảm thấy, chỉ cần tiếp tục ở chung, dù có một ngày, hắn hủy diệt Vân Dương, cũng sẽ nhớ cả đời, nhớ rằng đã từng có một huynh đệ, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta!
- Tương truyền từ thủa xa xưa, thiên địa của chúng ta đã từng tồn tại Thần Linh.
Lôi Động Thiên nói:
- Mà trước khi Thần Linh phi thăng rời đi, sẽ để lại truyền thừa của hắn.
Vân Dương trịnh trọng, nghiêm túc lắng nghe miêu tả của Lôi Động Thiên.
Tin đồn mà Lôi Động Thiên nói, Vân Dương cũng chưa từng nghe qua, hẳn là bí truyền chỉ được lưu truyền trong Huyền Hoàng giới.
- Thần Linh như vậy cũng không phải chỉ có một vị, mà là có rất nhiều Thần Linh, thậm chí trong số Thần Linh này, còn có mấy người có tình nghĩa huynh đệ, tương giao tâm đầu ý hợp.
Lôi Động Thiên nói.
- Rất nhiều Thần Linh? Lại tương giao tâm đầu ý hợp? Chuyện này đúng là mới mẻ a!
Vân Dương nghe được hơi kinh ngạc.
Hắn cũng không hoài nghi Thần Linh mà Lôi Động Thiên nói, tựa như trong mắt người thường trên Thiên Huyền đại lục đều biết mười thành đại viên mãn là đỉnh phong.
Nhưng trong mắt siêu cấp tông môn như Xuân Thu Môn, mười thành đại viên mãn cũng chỉ là Sơn cảnh đỉnh phong, vẻn vẹn mới đạp nửa chân vào Thiên cảnh.
Mà vị Lôi Động Thiên Lôi thiếu chủ của Huyền Hoàng giới này đương nhiên có tầm mắt cao hơn, Thần Linh trong lời hắn nói, hẳn là đỉnh phong Huyền giả của Huyền Hoàng giới, mà cái hắn gọi là phi thăng, hẳn cũng chính là một quá trình tấn thăng đến một vị diện khác cao hơn. Mà đỉnh phong Huyền giả của Huyền Hoàng giới, nếu đặt ở Thiên Huyền đại lục, chỉ sợ cũng có thể xưng là Thần Linh!
Điều khiến Vân Dương cảm thấy kinh ngạc, chính là nửa sau câu chuyện của Lôi Động Thiên, nếu biết tu đồ khó bước, có thể có được một hai tri kỷ đã là chuyện may mắn, thế mà trong lời Lôi Động Thiên, lại có nhiều vị tương giao tâm đầu ý hợp, cùng đạt đến phi thăng cảnh, thậm chí thuận lợi phi thăng, điều này thực sự có chút không thể tưởng tượng nổi!
- Sau khi rất nhiều Thần Linh rời đi, trong thời gian ngắn, toàn bộ đại lục phát sinh biến hóa cực kinh người.
Lôi Động Thiên nói:
- Bao quát tất cả đại lục hiện tại, sau lần biến hóa đó, tựa như thương hải tang điền.
- Cũng bởi biến cố đó, xuất hiện rất nhiều thần bí chi địa, nhân lực khó dò... Bao quát cả vô thượng Đại sơn, vô tận hải để, cùng vô số thần bí chi địa... Những thứ này vốn dĩ không tồn tại!
- Thế gian Huyền giả vẫn luôn tìm kiếm truyền thừa mà các vị Thần Linh để lại. Không biết bao nhiêu năm sau, rốt cục có người hai người, tìm được truyền thừa của một vị Thần Linh.
- Mười hai người này chính là một đoàn đội, khi được được xưng là mạo hiểm đoàn thể... Quan hệ vô cùng thâm hậu, thân như huynh đệ, nhưng cho dù có tình cảm này làm cơ sở, cũng trong lần truyền thừa này phát sinh ý đồ riêng biệt, quá trình cụ thể trong đó không ai biết được, tóm lại cuối cùng trở mặt thành thù, từ đây, phân thành hai nhóm.
- Hai nhóm người có chiến lực tương đương, nếu quả thực sống mái với nhau, cuối cùng chỉ có thể lưỡn bại câu thương, thậm chí cả hai đều phải bại vong, mà bọn hắn phát hiện, truyền thừa của vị Thần Linh này, ảo diệu đến cực điểm, không phải người thường có thể tùy tiện kế thừa, công pháp trong truyền thừa cũng không phải chỉ có một môn, nếu đem toàn bộ giao cho một người tu luyện, tuyệt đối không thể thu được thành tựu. Chẳng hạn như, một người có kiếm cốt, tu hành Kiếm đạo đương nhiên có thể làm ít công to, nhưng nếu để hắn kiêm tu đao pháp, phân tâm tu luyện, chẳng những đao pháp khó thành, ngay cả kiếm pháp cũng bị hạn chế! Mà trong đám công pháp của truyền thừa, có tới mười hai loại tất cả!
- Hai nhóm người rất may mắn thu được cực phẩm công pháp truyền thừa vừa vặn phù hợp với số đầu người, không cần nảy sinh tranh chấp, hai nhóm riêng mình mang theo sáu loại công pháp, chuyến này khiến nhóm người thu được cơ duyên tuyệt thế, lại khiến tình nghĩa huynh đệ sinh ra vết nứt, khó mà hàn gắn! Có thể nói là không biết nên vui hay nên buồn!
Vân Dương khẽ chuyển tâm niệm, truy vấn:
- Sau đó hai nhóm người này như thế nào? Tự mình thần công đại thành, ý đồ hùng bá thiên hạ, sau đó tranh giành lẫn nhau sao?
Đây chính là logic bình thường trong các câu truyện truyền thuyết, Vân Dương thậm chí còn suy đoán, nếu mười hai người có công pháp khắc chế lẫn nhau, một người khắc chế một người, một người lại khắc chế một người, cuối cùng mười hai người chỉ còn lại hai người, triển khai một hồi đại quyết chiến, kẻ bại hồn về cửu tuyền, kẻ thắng... Kẻ thắng dù thắng, lại cảm thán tự xét lại, không nên vì công pháp mà giết chết mười mấy huynh đệ, sau đó tự sát...
Lôi Động Thiên nghe Vân Dương truy vấn, cười ha ha vui vẻ:
- Chuyện sau đó rất thú vị, thậm chí có thể nói là một đoạn giai thoại, sau khi hai nhóm người chia ra, lại tự phát hiện công pháp mà nhóm mình lấy được, tu luyện mới phát hiện không thích hợp cho bản thân tu luyện. Bởi công pháp thích hợp cho bọn hắn tu luyện lại nằm trong tay một nhóm khác.
- Nhưng trước đó đã trở mặt, sau một thời gian, hai bên đều rất hối hận, thế là nghĩ cách để tiêu trừ hiềm khích, lại làm huynh đệ, quá trình này đương nhiên có vô số khó khăn trắc trở, mãi về sau, mười hai người như nguyện, cuối cùng lại tụ lại lần nữa, đem mười hai bản công pháp lấy ra, mười hai huynh đệ, tự mình chọn ra công pháp phù hợp thể chất của mình.
Lôi Động Thiên nói êm tai.
Vân Dương nhịn không được mà tán thưởng một tiếng:
- Quả là siêu cấp cao thủ, lòng dạ cũng rất rộng lớn. Vốn dĩ đã mỗi người một ngả, cuối cùng lại có thể cùng nhau chia sẻ... Mặc dù trong đó còn có tư tâm, nhưng cũng không phải người bình thường có thể làm được, quả là một giai thoại đẹp.
Lôi Động Thiên nói:
- Đúng vậy, đối mặc với dụ hoặc như thế, dù lòng dạ rộng lớn nhưng có tư tâm cũng là chuyện bình thường. Không quản có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cuối cùng có thể thẳng thắn ngồi xuống, chia sẻ lẫn nhau, cũng đã là chuyện đáng quý, đủ trở thành giai thoại.
Vân Dương liên tục gật đầu, kỳ thực trong lòng cũng không tự chủ mà nhớ lại tám huynh đệ của mình.
Nhớ lại Lão đại Thổ Tôn trắng đêm câu cá cho Thủy Tôn...
Trong vô thức lại dâng lên một cỗ nghễ: nếu chín huynh đệ chúng ta là người tìm được truyền thừa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng này, ngay cả một chút suy nghĩ bẩn thỉu cũng sẽ không xuất hiện!
Mọi người sẽ chỉ khiêm nhường lẫn nhau, sau đó lại tùy nhu cầu, chia sẽ cho nhau, dẫn dắt lẫn nhau, cùng nhau dốc sức!
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, không rời không bỏ, vĩnh viễn không chia lìa, đừng nói cái gì mà chia chia hợp hợp, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
- Mười hai người này lấy được công pháp phù hợp cho bản thân, một đường tu luyện thuận lợi, công thể đại thành, rốt cục trở thành truyền thuyết Thiên Huyền đại lục! Trở thành 12 Thiên Nhân!
Trong thanh âm của Lôi Động Thiên ẩn chứa ao ước nồng đậm:
- Tung hoành vô địch, Kim Cương Bất Hoại.
- Nhưng... Cũng đến lúc này, bọn hắn lại lần nữa hối hận.
Lôi Động Thiên nói.
- Vì sao? Tại sao lại nói như vậy? Không phải bọn hắn đã đạt đến đỉnh phong rồi hả?
Vân Dương hỏi.
- Thành tựu Thiên Nhân đúng là đỉnh phong của thế giới, nhưng lại không phải điểm cuối của tu đồ, điểm cuối cùng tu đồ Thiên Huyền chính là trở thành Thần Linh, phi thăng tới giới diện cao hơn... Thế nhưng bọn hắn phát hiện, bất kể bản thân có gắng thế nào, cũng không thể tiến thêm một bước, đánh vỡ hư không, trở thành Thần Linh chân chính!
Vân Dương nói:
- Cái này có chút không đúng a! Không phải bọn hắn nhận được truyền thừa của Thần Linh sao? Vì sao bọn hắn không bước qua được một bước cuối cùng? Chẳng lẽ mười hai người này đều có ý đồ, đem công pháp ban đầu đoạt được, hủy mất một bước mấu chốt?
Lôi Động Thiên nói:
- Không đến mức cẩu huyết như vậy, hơn nữa lúc ấy cũng có người thu được công pháp phù hợp từ đầu, đương nhiên sẽ không thể làm chuyện bất lợi cho bản thân?! Nguyên nhân mà bọn hắn không thể bước qua một bước cuối cùng thực ra... Nằm ở chuyện năm xưa huynh đệ bất hòa, mỗi người một ngả!
Vân Dương lại càng thêm kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu tại sao lại như vậy, chậm rãi đợi Lôi Động Thiên nói tiếp.
- Còn nhớ vừa rồi ta có nhắc tới những Thần Linh phi thăng vô cùng coi trọng bằng hữu hay không? Mà nguyên chủ nhân của truyền thừa đó, chính là một trong những người vô cùng coi trọng tình huynh đệ. Truyền thừa của hắn, cũng cần chia sẻ cho các huynh đệ đồng thời tu luyện, mới có thể sóng vai nhau bước tới đỉnh phong.
- Mặc dù về sau mười hai người bọn hắn đã hàn gắn lại mối quan hệ, nhưng... Đã từng xuất hiện vết nứt, đã thành tâm ma, không cách nào tiêu trừ! Cái gọi là gương nứt khó lành, nước đổ khó hốt, cũng chính là như vậy!
- Cho nên dù bọn hắn đã tu đến cực hạn, lại không có khả năng bước qua một bước cuối cùng. Chính bởi lần huynh đệ bất hòa, dẫn đến tâm cảnh thiếu hụt, nếu cưỡng ép đột phá, sẽ chỉ dẫn đến công thể phản phệ, tự hủy bản thân.
- Sau khi mười hai Thiên Nhân biết rõ chuyện này, nhận ra biết vậy chẳng làm, nhưng lúc này đã không thể quay đầu, không có cơ hội khoan nhượng. Mặc dù bọn hắn đã tu luyện đến cực cao, dù là núi cao sông dòng, chỉ cần một chiêu một thức là có thể hủy diệt, nhưng bọn hắn chỉ có thể làm Lục Địa Thần Tiên, không cách nào tiến thêm một bước, vô vọng đại đạo.
- Sau đó... Mặc dù tuổi thọ lâu dài, nhưng cũng không chịu được thời gian mài gọt, rốt cục đến một ngày, từng người qua đời.
- Mặc dù bọn hắn chết đi, nhưng thân thể mỗi người đều cứng rắn như ngọc, không thể hủy hoại, vĩnh tồn hậu thế. Mà trước khi mười hai người chết, đều để lại di ngôn, thi thể cùng các huynh đệ khác đồng táng một huyệt. Kiếp này xin lỗi huynh đệ, chỉ có thể đợi đên kiếp sau đền bù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.