Ta Là Chí Tôn

Chương 302: Trở lại Vân phủ




Tên mập mạp kia hừ một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi đắc ý:
- Cửu Tôn đại nhân đương nhiên là tồn tại như Thần tiên, hơn nữa còn là thủ hộ thần của Ngọc Đường đế quốc chúng ta! Hừ, chỉ cần có Cửu Tôn đại nhân, Ngọc Đường ta chính là tồn tại vô địch thiên hạ!
Khẩu khí cực kỳ kiêu ngạo, tựa như chính hắn là Cửu Tôn đại nhân vậy.
- Nhưng, dù sao Cửu Tôn đại nhân cũng đã...
Thanh niên thiếu chủ kia thở dài:
- Trong chiến dịch Thiên Huyền nhai kia, Cửu Tôn đã mất đi tám vị anh hùng, chỉ còn lại một người, một cây khó chống a...
- Thứ tầm thường như ngươi sao có thể hiểu được sự lợi hại của Cửu Tôn đại nhân?
Mập mạp kia khinh thường liếc qua vị thiếu chủ một cái, nói:
- Phong Tôn đại nhân thần uy thông thiên triệt địa, ta từng tận mắt nhìn thấy, bầu trời Thiên Đường thành, Phong Tôn đại nhân hóa thành phong long nối thông thiên địa, uy thế đó, thực sự rung thiên động địa! Có rất nhiều người khi đó đều quỳ xuống, cơ hồ như được gặp Thần tiên. Có thể nói, Phong Tôn đại nhân đã thành tiên...
- Phong Tôn đại nhân... Phong long...
Thanh niên thiếu chủ thì thảo lẩm bẩm.
Ngoài trời tuyết lớn vẫn tung bay, người trong tửu lâu thực cũng không có chuyện gì để làm, lúc này vừa nghe có người nhắc đến Cửu Tôn, tất cả bọn họ đều là người Ngọc Đường, đối với anh hùng Ngọc Đường đường nhiên đã nghe đến thuộc lòng.
Nhao nhao tiến lến, ngươi một lời ta một câu, thảo luận nhiệt tình phong phú.
Trong đám người, lão giả áo đen cùng thanh niên thiếu chủ vừa nghe vừa tán thưởng, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười bí ẩn.
Cho tới hiện tại, hai người họ đã hoàn toàn hiểu được những nghi ngờ trong chuyện này.
Thì ra là thế!
Hóa ra trong thời gian gia tộc nhà hắn không đạp chân lên Thiên Huyền đại lục, vậy mà trên Thiên Huyền đại lục đã xảy ra biến hóa như vậy!
Cửu Tôn phủ!
Cửu thiên lệnh!
Cửu Tôn!
Như vậy có thể thấy... Người cứu Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, chính là Phong Tôn đại nhân trong miệng những người này.
Chuyện này, nhất định chính xác không thể nghi ngờ!
...
- Cửu Tôn có được năng lực thần dị như vậy, hiển nhiên chính là năng lực được Cửu Tôn phủ giao cho.
- Mà Cửu Tôn đã có được năng lực như vậy, còn bị người hủy diệt gần hết, hiển nhiên chiến lực chân chính của Cửu Tôn, cũng không đủ đáng sợ!
- Thiếu chủ, đây là cơ hội ngàn năm cũng chưa chắc có được!
Lão giả áo đen hung ác nham hiểm lại có chút hưng phấn cười.
- Không sai, không sai, tuyệt không thể bỏ lỡ cơ hội trời cho như vậy!
Thanh niên thiếu chủ chậm rãi nói, trong ánh mắt không ngừng bắn thần quang kỳ dị.
- Trước mắt chỉ có nhà chúng ta mở linh khí thông đại, vốn ban đầu chỉ muốn tìm kiếm thiên phú Huyền Âm, giúp thiếu chủ khai thác Hỗn Loạn Âm Nguyên tu luyện... Những nhà khác cũng không biết Thiên Huyền đại lục lại xảy ra chuyện như thế, càng bởi vậy mà bỏ qua tung tích thần công huyền diệu.
Lão giả áo đen nói:
- Nhưng chuyện này, chưa hẳn trong một sớm một chiều mà chúng ta có thể thành công thu hoạch môn thần công kia. Nhất là tên Phong Tôn kia vô cùng thần bí, thế nhân khó có thể biết được thân phận chân thực của hắn, hơn nữa hắn cũng mới trúng phục kích không lâu, hiện tại e là đã ẩn náu vô cùng kỹ lương, chúng ta muốn điều tra tung tích hạ lạc của hắn, e là vô cùng khó khăn phúc tạp.
- Hơn nữa, nếu thiếu chủ chậm chạp không về, trong thời gian dài không hiện thân, khó tránh khỏi chuyện nhà khác sẽ sinh nghi... Mà thần công như vậy, dù là nhà nào biết đến, cũng nhất định sẽ không bỏ qua, lúc đó...
Lão giả áo đen thấp giọng, trong ngôn ngữ ẩn chứa ám chỉ mãnh liệt.
- Ý của ngươi là?
Thanh niên thiếu chủ cười nghiền ngẫm.
- Ý của lão nô...
Lão giả áo đen khẽ cắn môi:
- Trước hết cứ để những người khác trở về... Ở đây chỉ để lại mấy người đi theo thiếu chủ, sau đó đóng lại linh khí thông đạo, giả vờ như thiếu chủ đã trở về.
- Thiếu chủ có Tâm Hồn ngọc, đến lúc cần, chỉ cần thúc dục chân nguyên cực hạn, khỏi động Tâm Hồn ngọc thông tri gia tộc, lâm thời mở ra linh khí thông đại, có thể bình yên trở về.
- Chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, tin rằng gia tộc khác sẽ không bao giờ chú ý đến cái đại lục này...
- Lúc đó thiếu chủ trở về, cũng sẽ càng thêm thần không biết quỷ không hay... Tin rằng chỉ cần tiềm tu một thời gian, nhất định có thể đoạt đầu bảng Thăng Long...
- Không sai!
Nói đến chuyện này, hô hấp của thanh niên thiếu chủ càng thêm gấp rút:
- Lấy tu vi của ta và ngươi, tại cái thế giới hồng trần như Thiên Huyền đại lục này, chính là tầng cấp cao nhất. Chỉ cần chúng ta không chủ động trêu vào những cao thủ tối đỉnh phong kia, những kẻ còn lại cũng chỉ tầm thường, không đám để lưu tâm chú ý..
- Lui một vạn bước, nếu chúng ta thực lòng muốn chạy trốn, chỉ bằng phi hồn độn pháp cũng có thể bình yên rời đi. Kế này chắc chắn có thể thực hiện!
- Nếu thiếu chủ quyết định, lão nô lập tức đi sắp xếp, việc này không nên chậm chễ, phải nhanh chóng tiến hành.
- Được!
Thanh niên thiếu chủ quả quyết nói:
- Nếu đã không cần để lại nhiều người, như vậy chi bằng chỉ có ta với ngươi ở lại, đám người khác điều điều trở về, động tĩnh bên kia lớn một chút, như vậy càng không có sơ hỏ.
- Sớm ngày mai, chúng ta đi Thiên Đường thành!
- Vâng!
Biến cố lúc trước khiến lão giả áo đen cùng thanh niên thiếu chủ thấy tưởng chừng như tai họa sát nách, nhưng càng về sau càng thấy trước kinh sau vui, dường như nguy cơ ban đầu đã chuyển thành đại cơ duyên, quả thực là niềm vui lớn!
Nhưng đối với Vân Dương mà nói, chuyến này thực nguy hiểm liên tục, từ đầu đến cuối đều cảm thấy khủng hoảng sợ hãi, nếu tố chất tâm lý của hắn kém hơn một chút, dù không bị đánh chết, cũng sẽ bị hù chết!
Bởi, thực lực của đối phương thực sự quá cao, cao hơn cả hạn mức cao nhất trong phạm vi tiếp nhận tâm lý của hắn. Lần hành động cứu người này, mức độ tổn hại mà hắn phải gánh, thậm chí còn lớn hơn lần đầu bị hà hán thanh đánh trọng thương!
Vân Dương vừa ra tay liền gặp hung hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Mấy nhóc Bạch Bạch thấy thế cũng giận tím mặt, lúc nào cũng muốn phát tác lao ra.
Vân Dương nhanh tay ngăn lại!
Lấy tu vi đẳng cấp khủng bố của đối phương, coi như mấy nhóc Bạch Bạch hiện tại tiến thêm một bước, cũng không thể làm nên chuyện gì, chẳng những tốn công vô ích, thậm chí sẽ còn khiến hắn càng dễ bại lộ, thậm chí còn có thể đoàn diệt tại đây.
Mà lúc này, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tựa như suy nghĩ của lão giả áo đen cùng thanh niên thiếu chủ kia, nguy cơ cũng có thể là thời cơ, cường địch trước mắt chưa hẳn không thể biến thành trợ lực cường đại!
Nhưng ý tưởng thì ý tưởng, vẫn cần phải suy xét hoàn thiện hơn, có điều lúc này hắn khó thể nhàn hạ mà suy nghĩ, vẫn là tranh thủ mang hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan về Vân phủ mới là đúng đắn.
Dù sao trạng thái hiện tại của Vân Dương cũng không phải rất tốt, chẳng những huyền khí gần như cạn sạch, lại vì một kiếm của lão giả kia mà khiến công thể thiếu hụt, nhất định phải nhanh chóng trở về dưỡng thương điều trị.
Mà khi hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan bị gió lốc cuốn lên không trung, tâm cảnh vốn căng như dây đàn cũng lập tức cảm thấy bình yên, tâm thần thả lỏng, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Cho đến khi hai người tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên một tấm giường mềm mại, mùi thơm dịu nhẹ.
- Đây là đâu?
Kế Linh Tê trở mình bò dậy, hai mắt mở to nhìn xung quanh.
Bởi cảnh vật trước mắt khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, bên tường treo một thanh kiếm, một thanh kiếm thuần túy chỉ dùng để trang trí, mà trên bức tường đối diện, lại treo một bức họa.
Một bức tranh sơn thủy mộc mạc.
Khung cảnh quen thuộc như vậy, trong trí nhớ của Kế Linh Tê, cũng chỉ có một chỗ.
- Thế nào?
Nguyệt Như Lan thấy thần sắc mờ mịt của Kế Linh Tê, bật thốt lên hỏi, chợt cũng phát hiện bất thường trên người, thương thế của nàng đã hoàn toàn không cảm thấy đau, mặc dù còn có chút cảm giác khó chịu, cử động vẫn khó khăn, nhưng vết gãy trên chân cũng đã không còn trở ngại.
Nguyệt Như Lan thử giật nhẹ nhàng, không khỏi càng thêm giật mình:
- Đã không còn vấn đề gì nữa? Chân của ta... Thực sự đã khỏi sao?
Kế Linh Tê bị lời của Nguyệt Như Lan làm bừng tỉnh, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ:
- Đây... Đây là phòng của ta a!
Nguyệt Như Lan lập tức giật nảy mình:
- Cái gì? Ngươi nói chúng ta đang ở trong phòng ngủ gia tộc nhà ngươi?!
- Kế Linh Tê nói:
- Không phải... Đây không phải gia tộc nhà ta... Nơi này là... Là...
Gương mặt Kế Linh Tê đỏ lên:
- Nơi này là phòng riêng của ta... Lúc ta ở lại Vân phủ...
Nguyệt Như Lan không kịp cười nàng, càng thêm chấn kinh:
- Vân phủ? Ngươi nói nơi này là... Vân phủ? Vân Dương Vân phủ sao?
- Tuyệt đối không sai!
Kế Linh Tê đứng lên, tinh thần sung mãn, mở cửa sổ, hít thở một hơi thật sâu:
- Kỳ thực ta không cần mở mắt xác nhận, chỉ cần nhắm mắt lại hít một hơi, liền có thể nhận ra đây chúng là Vân phủ. Không khí nơi này, vô cùng tươi mát.
Nguyệt Như Lan nhất thời cảm thấy hắc tuyến nổi đầy trán, nha đầu này thực không cứu nổi nữa rồi...
Không khí nơi nào mà chả giống nơi nào, hơn nữa đây còn nằm trong thành thị lớn, không khí ô trọc, nào có cái gọi là vô cùng tươi mát...
Vừa rồi chúng ta còn mới ở sơn lâm đi ra, bên kia mới thực sự là không khí tươi mát a?!
Rõ ràng nha đâu này yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cái yêu ai yêu cả đường đi này cũng hơi bất hợp lý a, rõ ràng là nói bậy, còn cái gì mà vô cùng tươi mát!
- Linh Tê, ngươi nói thử xem, không khí tươi mát ở chỗ nào... Ừm, có vẻ như đúng là không khí không tệ, nhưng suy cho cùng vừa rồi có tuyết lớn, không khí tươi mát hơn một chút cũng là chuyện bình thường, chưa hẳn đã do hoàn cảnh Vân phủ tốt hơn ở ngoài.
Nguyệt Như Lan cảm thấy không khí bốn phía thanh tịnh, mát mẻ thư sướng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Kế Linh Tê nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt, toàn bộ sân trong Vân phủ đều được phủ một tầng tuyết trắng.
Thậm chí trên mặt tuyết còn không có dâu vết người qua lại.
Lương đình bên kia sân nhỏ, vẫn giữ nguyên bộ dạng như trong trí nhớ của nàng, nhưng đỉnh đình phủ đầy tuyết trắng, phía dưới vẫn giữ màu xanh a?
Ừm... Coi như tuyết rơi đột ngột, cây cối chưa kịp khô bại, nhưng bên kia vẫn có hoa là chuyện quái gì vậy? Rõ ràng là một đóa hóa ngoan cường vươn ra khỏi lớp tuyết, tỏa hương thơm say đắm lòng người!
- Thật đẹp!
Kế Linh Tê hít một hơi thật sâu:
- Lan tỷ, sự thật thắng hùng biện, cảnh vật trước mắt đã chứng minh ta không nói quá a! Ta đã nói nơi này chính là nơi xinh đẹp nhất thế giới này mà.
Nguyệt Như Lan nằm trên giường, nửa nghiêng người, dùng tay phải đỡ đầu của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Đúng đúng, phàm là chỗ nào có Vân Dương, chỗ đó chính là nơi xinh đẹp nhất thế giới! Ta cũng không hoài nghi ngươi nói ngoa a!
Kế Linh Tê lập tức giận dỗi:
- Nguyệt tỷ, ngươi rõ ràng biết ý ta không phải như vậy, ngươi cố ý đùa cợt ta!
Nguyệt Như Lan cười ha ha một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.