Ta Là Chí Tôn

Chương 273: Hiểu Phong Tàn Nguyệt




Nhưng bộ thi thể không đầu này của Hà Hán Thanh cũng quá thảm a.
Đầu không có, cánh tay cũng thiếu một cái, bụng dưới bị xuyên thủng, hai đùi vị đập tàn, ngực xuyên một kiếm, các loại vết thương khác không dưới một trăm đạo...
Thập Điện Diêm Quân, người người đều cảm thấy ngơ ngác.
Sâm La đình xuất động toàn bộ lực lượng, cũng không thể giết được kẻ này. Bây giờ lại chết ở đây một cách không rõ ràng, thậm chí ngay cả đầu cũng bị người ta cắt xuống?!
Ngay cả người ra tay là ai cũng không biết.
Đao Tôn Giả vô tung vô ảnh, không biết đã đi nơi nào.
Thập Điện Diêm Quân đều cảm thấy một chút khó hiểu.
Chín huynh đệ thở hổn hển, mắt lớn mắt nhỏ, nhao nhao nhìn về phía lão đại Tống Đế Vương.
- Là Hà Hán Thanh thì tốt rồi, có thi thể ở đây, đã đủ đề về trả nhiệm vụ, lập tức trở về đi!
Tống Đế Vương trầm mặt:
- Chuyện này đến đây kết thúc, nhưng thù oán giữa Sâm La đình với Tứ Quý lâu cũng xem như đã định... Các ngươi trở về, làm tốt chuẩn bị ứng phó đi! Từ giây phút này, chúng ta từ kẻ đi săn trở thành đối tượng bị săn, tất cả phải làm việc cẩn thận, không được sơ sót!
Chín huynh đệ khác cùng đầu trâu mặt ngựa nhị sự đều trầm mặc, nhìn thi thể không đầu của Hà Hán Thanh trên đất, trong mắt mỗi người, tựa như đều nhìn thấy sắp có kinh đào hải lãng dấy lên.
Mà Sâm La đình, lần này chắc
chắn đứng ở vị trí đầu sóng ngọn gió!
- Giang hồ nhiều năm đã không có chuyện lớn... Lần này, chỉ sợ...
Sở Giang Vương cau mày, cười khổ một cái:
- Mọi người cứ coi như hôm nay là khúc nhạc dạo làm nóng người cho giang hồ phong ba sắp tới đi, chuyện càng náo nhiệt hơn sẽ sớm bắt đầu, các huynh đệ.
Nhưng bất kể nói thế nào, các huynh đệ đều có cảm giác như ăn phải con ruồi. Loại cảm giác chán ngấy này, khỏi nói cùng biết.
Nhưng cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể bịt mũi mà nuốt xuống.
Không nuốt thì có thể làm gì? Chẳng lẽ để Hà Hán Thanh sống lại, để các huynh đệ bị giết một lần? Chuyện này dù dùng cái mông để nghĩ cũng biết là chuyện không thể nào.
Minh vụ hô hô tán đi, thiên địa khôi phục thanh minh.
...
Đao Tôn Giả ngự phong bay về, trong lòng chất đầy cảm giác biệt khuất không nói thành lời, càng có một cỗ phẫn nộ khó tả.
Chỉ là một cái Sâm La đình, một cái Xuân Thu Môn, vậy mà cũng dám xuống tay với Tứ Quý lâu, hơn nữa còn giết Xuân Hàn Tôn Chủ trong tứ đại tôn chủ.
Từ khi Tứ Quý lâu tồn tại trong cái thiên địa này, chưa từng gặp phải thiệt thòi lớn đến như vậy.
Thù này không báo, Tứ Quý lâu còn nó gì đến chuyện chấn nhiếp giang hồ?
Trở về bẩm báo lão đại, chuyện này quyết không thể bỏ qua!
Vết thương trên người truyền đến cảm giác đau rát. Tuy nhiên có trọng thương đến mất nửa cái mạng, cũng không thể bằng nỗi đau trong lòng Đao Tôn Giả.
Đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng trải nghiệm cái cảm giác chật vật đào mệnh này?
Quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dù có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
Thù này, nhất định phải báo.
Thân thể Đao Tôn Giả tựa như một đạo lưu quang, biến mất nơi cuối chân trời.
Không nói tới chuyện Đao Tôn Giả canh cánh trong lòng, hạ thệ báo thù, nhanh chóng trở về Tứ Quý lâu báo tin, thậm chí trù tính tiến hành trả thù thế nào.
Dù sao trong một lần mà đối đầu với hai đại siêu cường thế lực như Sâm La đình cùng Xuân Thu Môn. Nếu như chỉ đối phó với bất cứ thế lực nào trong đó, Tứ Quý lâu tuyệt đối tự tin thành thạo điêu luyện, nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng một lúc đối đầu với hai nhàn, cho dù là mạnh như Tứ Quý lâu, cũng sẽ cảm thấy khó mà giải quyết.
Mặc dù cuối cùng đối đầu trực tiếp với Vân Dương, càng bị một đao kinh diễm của Vân Dương chấn nhiếp, Đao Tôn Giả cũng không đem Vân Dương trở thành phe thế lực thứ ba, một mặt bởi vì Phương Mặc Phi, mặc dù Phương Mặc Phi có thực lực thấp kém, hưng thủ đoạn sát thủ, chiêu thức mềm dẻo, hết thảy đều biểu hiện ra việc hắn là Kim Bài sát thủ của Sâm La đình.
Bản năng của Đao Tôn Giả cho rằng, người xuất ra một đao kinh diễm kia cũng là người của Sâm La đình.
Mặt khác, còn có Bạch Y Tuyết, thân phận lúc trước của Bạch Y Tuyết chính là hộ vệ của Hàn Sơn Hà, còn từng chính diện đột kích, ám sát Hà Hán Thanh, lần này ngóc đầu trở lại, cũng không phải là chuyện ngoài ý liệu, chí ít theo Đao Tôn Giả, Bạch Y Tuyết coi như không lệ thuộc vào Đông Huyền đế quốc, tối thiểu cũng phải có liên quan với Xuân Thu Môn, quả là chó ngáp phải ruồi!
...
Ba người Vân Dương một đường trở về Vân phủ, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay thực mơ ảo khó lường.
Xuân Hàn Tôn Chủ.
Vị siêu cấp đại nhân vật danh chấn giang hồ, lực lượng trung kiên của Tứ Quý lâu, càng là nhân vật hung ác có thể sống sót dưới tay Lăng Tiêu Túy, cứ như vậy mà chết dưới kế hoạch của bọn hắn!
Chém giết Hà Hán Thanh, là đại sự mà Vân Dương đã sớm mơ ước tha thiết.
Từ lúc mới biết Hà Hán Thanh, Vân Dương đã bắt đầu trù tính kế hoạch. Từ lúc tính kế Hàn Sơn Hà, đã đưa vào danh sách quang trọng.
Đầu tiên là Bạch Y Tuyết, trong lúc vô tình bị Vân Dương để mắt tới. Sau đó Sâm La đình Nhất Điện Tần Quảng Vương chui vào, tiếp nhận ủy thác, sau đó Vân Dương hao hết tâm cơ, kéo cả Nguy Hành Lộ vào tròng.
Lúc đó cũng không muốn quá nhiều, chỉ muốn giải quyết nguy cơ của bản thân.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, Sâm La đình lại động thủ đúng lúc.
Vân Dương lập tức phát giác, nên thông báo cho Nguy Hành Lộ một chút, thông gió đưa thanh âm qua.
Các chuyện này nhìn như trùng hợp, nhưng nếu không có Vân Dương thận trọng từng bước an bài, mấy chuyện trùng hợp này tuyệt không xuất hiện.
Khi Thiên Ý Chi Đao chém đầu Hà Hán Thanh, Vân Dương rõ ràng cảm giác được, mấy vị huynh đệ đang mỉm cười nhìn hắn.
- Lão Cửu, tốt!
Vô luận cảm giác này là chân thật hay tưởng tượng, Vân Dương đều coi cảm giác kia là thật, chỉ là trong lòng Vân Dương lúc này, cũng không còn quá nhiều cảm giác vui mừng, ngược lại lại cảm thấy một cỗ chua xót khó chịu.
Các huynh đệ, Vân Dương ta rốt cục diệt thêm được một tên đại cừu nhân!
Là đại cừu nhân của tất cả chúng ta!
Nhưng, chuyện hôm nay chỉ là một cái mở đầu, chuyện tiếp đó ta sẽ tra lần lượt, cẩn thận thanh toán từng tên!
Nợ mạng, nhất định phải đem mạng ra trả!
Ba người Vân Dương mặc dù thành công chém giết Hà Hán Thanh, nhưng Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết đều phải chịu thương nhất định, chỉ là cũng không phải rất nghiêm trọng. Trở lại Vân phủ, tự mình bế quan dưỡng thương, cần phải mất một thời gian mới có thể khôi phục.
Vân Dương thì đem đầu Hà Hán Thanh cùng những thứ mà hắn tìm thấy quăng vào trong mật thất, sau đó nhanh chóng đi ra.
Ánh trăng thanh huy, nghiêng nghiêng treo nơi chân trời.
Phương đông đã xuất hiện một tia hừng sáng, toàn bộ thiên địa, đều có chút mông lung.
Lúc này đã tờ mờ sáng.
Vân Dương ngồi dưới hoa thụ, lẳng lặng nấu một bình nước.
Hơi nước lượn lờ bốc lên.
Trong tay, lại là chén trà hôm qua uống dở.
Vân Dương mặc tử bào, không nhuốm bụi trần, cái cái tuấn tú, tựa như bị vấy lên một sợi tình sầu, lẳng lặng ngồi ngay ngắn, không phát ra một thanh âm.
Nước sôi, nắp ấm trà ba ba rung động, hắn tự như không nghe thấy.
Tóm lại là một bộ tâm sự nặng nề, sầu lo suy nghĩ.
Làm như thế, tự nhiên là để cho một số người nhìn, không thể không nói, nếu Vân Dương xuyên đến hiện đại, tuyệt đối có thể trở thành nhân vật cấp Ảnh Đế quốc tế!
Sau một lát, tiếng gió chợt chuyển ào ào.
Trên bầu trời, một đạo bóng đen khổng lồ nhào xuống Vân phủ.
Vân Dương cũng không đứng dậy, chỉ theo tiếng mà quay đầu nhìn qua.
Quanh thân hắc ung quấn lấy một cỗ kình phong phá không, ầm ầm đáp xuống sân viện, vụi đất bay mù mịt.
Nguy Hành Lộ cùng Cổ Cổ nhảy xuống từ lưng hắc ưng.
Vân Dương thấy bọn hắn, nhưng cũng không có nhiều động tác, lại quay lại ngẩn người với cái ấm nước đang ba động, tựa như không thấy họ đến. Chỉ là thần sắc trong mắt như có thêm mấy phần cứng ngắc...
Nguy Hành Lộ dùng thần thức quét xuống, lập tức phát hiện Vân Dương không ngủ, có vẻ như cả đêm đều ngồi dưới hoa thụ.
Chẳng lẽ là ngồi suốt cả đêm?!
Lại nhìn từ xa, đã thấy thiếu niên dưới hoa thụ, hai hàng lông mày nhíu lại ưu sầu, tâm sự nặng nề khó nén, thoáng như cô độc di thế, khiến cho người thấy không kìm được cảm giác vi diệu muốn che chở...
Cho dù là Cổ Cổ trước nay đối đầu với Vân Dương, từ xa nhìn thấy, cũng không nhịn được thầm chấn động.
Lúc này hắn còn chưa ngủ, còn ở đây chờ.
Hắn đang chờ cái gì?
Người khác đều ở nhà, chỉ có hai người bọn nàng ra ngoài, chẳng lẽ, hắn đang chờ nàng?
Nguy Hành Lộ tự nhiên cũng nghĩ vậy, mắt thấy thâm tình như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thân thể chậm rãi phiêu động đi vào.
Vân Dương vẫn hoàn toàn không phản ứng, ánh mắt hắn vẫn ngưng định nhìn ấm trà, tựa hồ tiếng ba ba rung động của ấm nước đã thu hút toàn bộ tinh thần hắn.
- Vân huynh đệ.
Nguy Hành Lộ mang theo thanh âm thở dài:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, đêm nay chưa ngủ sao? Chẳng lẽ là có chuyện gì, lại khiến ngươi thức suốt đêm?!
Thân thể Vân Dương run lên sợ hãi, tựa hồ như bị kinh hãi vô cùng, dáng vẻ ngoài ý muốn, bỗng quay đầu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười:
- Đại sư huynh, các ngươi đã về.
Đó là một cảm giác thở dài đặc biệt.
Loại cảm giác này, vô cùng rõ ràng.
Trên mặt Vân Dương, như thấm đẫm sương đêm gió sương.
Thậm chí Thái Dương của hắn, cũng bị hạt sương làm ướt, nhìn thế nào, cũng thấy được một cỗ cảm giác tiều tụy không nói thành lời.
- Có chuyện gì cần giải quyết mà khiến ngươi một đêm không ngủ?!
Nguy Hành Lộ cau mày, giờ phút này đại sư huynh tràn đầy đau lòng.
Vân Dương mặc dù thông minh nhạy bén, lại cá tính cứng cỏi, làm người không khéo, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ chưa đầy hai mươi tuổi, trên phương diện đối nhân xử thế luôn vô ý toát ra mấy phần ngây thơ, nhưng chính vì mấy phần ngây thơ này, lại khiến Nguy Hành Lộ cảm thấy vui mừng, Huyền giả không mất Xích Tử Chi Tâm, đáng quý, khó được!
Vân Dương mỉm cười:
- Đại sư huynh nói giỡn, ta đã ngủ được một giấc, tinh thần rất tốt, ân, vừa rồi mới dậy, trong lúc rảnh rỗi nên định tự nấu một ấm trà...
Cổ Cổ giậu đổ bìm leo, khó được thời cơ, sao có thể quên giẫm Vân Dương hai cước, lặng lẽ nói:
- Vừa mới dậy? Bình nước lớn như vậy còn bị ngươi nấu cạn, chẳng lẽ là ngươi mộng du nếu nước? Nấu trà?!
- Ây...
Vân Dương ngây ra một lúc, vừa cầm ấm trà, có chút xấu hổ nói:
- Có lẽ vừa nãy ta vừa nấu vừa rót uống, bất tri bất giác đã uống được nửa, ta thích uống trà nóng... Ha ha...
Nguy Hành Lộ cười cười, hắn còn cẩn thận hơn Cổ Cổ nhiều, sao có thể không thấy lá trà trong ấm đã đun đến trắng bệch? Trà như vậy, tối thiểu cũng phải đun đến hơn mười lần, nếu không cũng không thể không đun tới mất sắc mất mùi như vậy, mà ấm trà kia, rõ ràng là bị đun cạn...
Dựa theo tình hình như vậy mà suy luận, vị Vân công tử này, tuyệt đối đã ngồi đây từ đêm hôm qua?
Vừa uống trà, vừa chờ đợi.
Uống đến lá trà phải phai màu, chờ đến khi trời lờ mờ sáng.
Sương đêm gió sương, hiểu phong tàn nguyệt.
Một người ngồi một mình, thể xác tinh thần đều im lặng.
Loại tình hình này, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người thê lương không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.