Ta Là Chí Tôn

Chương 271: Liên tiếp không ngớt




Hà Hán Thanh không chút khoa trương giả bộ mà ăn ngay một kiếm xuyên thân, bụng dưới đau đến dời sông lấp biển, máu tươi chảy ra như không cần tiền, trên bờ vai còn có một dải gân thịt đang rũ cụp...
Liên tiếp trọng thương, đầu não Hà Hán Thanh đã lâm vào hoàn cảnh mơ hồ, chỉ dựa vào bản năng mà liều mạng trốn tránh:
- Ngươi là ai?
Đối phương ôn tồn lễ độ tươi cười, cần câu trong tay lại không chút lưu tình mà ba ba nện lên đùi Hà Hán Thanh.
Cùng với tiếng xương gãy vang lên, người kia ung dung nói:
- Thế đạo nguy đồ, đường trước khó đi. Hà đại nhân, Nguy Hành Lộ hữu lễ.
Giữa tiếng gào thảm, Hà Hán Thanh chỉ muốn ngất đi, khí lực toàn thân đã theo máu đổ xuống từ vết thương, thân thể tựa như diều đứt dây mà rơi xuống, ngũ tạng như thiêu như đốt, phẫn hận đến cực điểm:
- Nguy Hành Lộ, ngươi là người Xuân Thu Môn! Các ngươi...
Hà Hán Thanh đau nhức kịch liệt, lại cảm thấy càng thêm mơ hồ không hiểu.
Bản thân hắn từ lúc nào lại đắc tội Xuân Thu Môn a?
Chuyện này rốt cục là thế nào? Sâm La đình bị váng đầu, vì tám mươi vạn lượng bạc mà đến giết hắn, quả thực là bị điên, coi như muốn giết một tên Hàn Vô Phi, không có một trăm vạn lượng e rằng còn chẳng có cơ hội mà nói chuyện...
Giết hắn mà chỉ cần tám mươi vạn?
Thực là chuyện lạ có một không hai.
Bây giờ, lại đột nhiên xuất hiện một tên Xuân Thu Môn tham gia náo nhiệt?
Các ngươi cũng không phải sát thủ a!
Thân thể Nguy Hành Lộ lao xuống theo, thản nhiên nói:
- Ta cũng không nghĩ đến, vậy mà có thể gặp được cơ hội tiễn Hà đại nhân lên đường tốt như thế, có điều, Hà đại nhân ngươi cũng chơi quá không sạch sẽ a, ngươi muốn tranh bá thiên hạ, phụ trợ Ngọc Đường thì cũng thôi, vì sao lại còn muốn giết chết tiểu sư muội của ta? Môn hạ Xuân Thu Môn ta, há lại có thể dễ dàng trêu chọc?!
Thần trí Hà Hán Thanh đã nửa mơ hồ, nhưng nghe được câu này đột nhiên lại nổi da gà:
- Tiểu sư muội của ngươi?
Sự mê hoặc trong đầu hắn càng lúc càng sâu, thầm nghĩ: tiểu sư muội ngươi là ai? Từ lúc nào mà ta muốn giết nàng? Nếu là tiểu sư muội, vậy cũng phải là nữ a? Gần đây lão phu cũng không có động thủ với nữ nhân nào nha?
Nguy Hành Lộ cười lạnh một tiếng, cần câu trong tay lại vung lên, một dây câu thật dài vung ra, lưỡi câu chính xác móc vào mũi Hà Hán Thanh đã không thể phản kháng, dùng sức lắc một cái, lẩm bẩm:
- Bữa nay bổn tọa câu mất một đêm, không nghĩ tới bây giờ mới có cá mắc câu, hơn nữa trọng lượng lại nặng như vậy, chuyện này không tồi, chuyện này không tồi!!
- Buông tay!
Đao quang đột nhiên chớp động, dây câu dài lập tức đứt thành hai đoạn, Đao Tôn Giả toàn thân đẫm máu lao tới.
Nguy Hành Lộ thấy thế không khỏi lấy làm kinh hãi, cần câu trong tay hắn cũng không phải phàm vật, vô luận dây câu hay lưỡi câu đều sử dụng bảo vật thượng thừa mà chế, chỉ nói riêng dây cây kia chính là dùng kinh lạc của Bắc Hải Nghịch Thú tinh luyện mà thành, không những mềm dẻo đến cực điểm, đao kiếm khó thương, nếu không sao dám đi câu Vương giả trong loài cá Kỳ Lân Ngư? Hắn vận dụng bộ ngư cụ này cũng có phương pháp riêng, nếu không dù Hà Hán Thanh thụ thương nặng nề, thực lực tới đáy, nhưng làm sao có thể bị vẩy một cái liền móc trúng mũi?
Nguy Hành Lộ nhìn thấy lợi khí của bản thân lại bị một đạo đao quang của đối phương cắt đứt, ngoài đau lòng vì cần câu hao tổn, lại càng thêm kinh hãi!
Có điều Ngụy đại sư huynh cũng là người có lịch duyệt giang hồ, càng là hạng người nhạy bén, trực tiếp ném cần câu trong tay, thân thể xoay tròn, một thanh nhuyễn kiếm đã duỗi thẳng tắp, càng bắn ra vạn đạo kim châm, tựa như mưa gió đột nhiên hướng về Đao Tôn Giả mà chào hỏi, nhuyễn kiếm cũng lập tức hóa thành một đạo lưu quang, không ngừng va đập với đao khí mà đối phương phát ra.
Đương đương đương đương đương đương...
Thanh âm liên tiếp vang lên...
Một kích vừa qua, Nguy Hành Lộ oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung la lung lay lui mấy chục trượng trên không trung, sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Đao Tôn Giả cuồng nộ hét một tiếng, đao quang lại lóe lên, chấn vô số kim châm bay tới thành phấn vụn, oán hận nói:
- Người của Xuân Thu Môn? Ngươi là ai?
Không kịp nghe đối phương trả lời, thân thể đã vọt tới.
Lúc này binh hung chiến hiểm, tình hình chiến đấu nguy ngập, Hà Hán Thanh không chỉ bị xuyên thủng bụng dưới, ngay cả hai chân cũng bị đánh gãy, thương thế nặng nề tới cực điểm, nếu không phải có Đao Tôn Giả hắn đi tiếp đón, chỉ sợ vị Xuân Hàn Tôn Chủ này đã phải chết.
Đao Tôn Giả từ trên không trung trăm trượng phá không lao xuống, thanh thế cực kỳ kinh người.
Căn bản không để cho Nguy Hành Lộ cơ hội thừa thắng xông lên.
Mà sau lưng hắn, chỉ có cách vài chục trượng, lại là một đám cao thủ Sâm La đình, tất cả đều theo đuôi không bỏ.
Nguy Hành Lộ hừ lạnh một tiếng, điên cuồng hít một hơi, cũng vọt xuống dưới.
Tên văn nhân Hà Hán Thanh của Ngọc Đường kia quá mức ghê tởm, không chỉ muốn giết tiểu sư muội, còn muốn phục kích hắn, thậm chí còn uy hiếp đe dọa Vân Dương... Quả thực là tội ác tày trời, không thể dung xác, hôm nay đã bắt được cơ hội tốt như vậy, vô luận là vì người hay vì nước, cũng không thể cho phép hắn sống sót!
Hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân cỏ lại mọc!
Đao quang cuồn cuộn lao đến, Đao Tôn Giả sớm đã tập trung mọi sự chú ý lên người Hà Hán Thanh, sao có thể không thấy Hà Hán Thanh đang tràn đầy đau khỏi bồng bềnh rơi xuống, lúc này khoảng cách tới mặt đất, cũng chỉ còn có bảy tám trượng.
Chút độ cao ấy, chỉ cần là một tên võ giả có chút thành tựa cũng không đáng để trong mắt, thế nhưng lúc này Hà Hán Thanh đã lần lượt trọng thương, sớm đã khí tẫn lực tuyệt, thần trí cũng đã mơ hồ, lúc này mà rơi xuống, chỉ sợ trực tiếp dập thành bãi bùn nhão.
Đao Tôn Giả cũng hiểu thấu điểm này, hét dài một tiếng, thân thể lần nữa gia tốc, xoát một cái, tựa như xuyên thẳng qua hư không mà đến bên cạnh Hà Hán Thanh, đưa tay chộp lấy.
Xùy một tiếng, đã bắt được quần áo sau lưng Hà Hán Thanh, thế nhưng lúc này Hà Hán Thanh ngay cả tu vi cũng không vận chuyển được, động lượng gấp trăm lần trọng lượng cơ thể từ không trung rơi xuống, lực lượng cuồng mãnh này trực tiếp khiến Đao Tôn Giả không thể đứng vững, tùy theo mà rơi xuống.
Phốc!
Hai chân Đao Tôn Giả liều mạng giẫm lên một cây đại thụ, khẽ nhún chân mượn lực, đao quang lại sáng lên, mang theo Hà Hán Thanh hóa thành một đạo cầu vồng bay ra ngoài.
Cuộc chiến hôm nay, sớm đã không có cái gọi là hy vọng lật bàn, nhất là Hà Hán Thanh hiện tại hoàn toàn không còn sót lại một chút chiến lực, nếu hắn không mau đi, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của bản thân hắn cũng phải bỏ lại đây.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Đập vào mắt hắn, phía trước là một cánh rừng, chỉ cần vào được khu rừng này, lại vượt qua khu dân cư trước mặt, chính là tường thành Thiên Đường!
Chỉ cần bay khỏi bức tường thành này, coi như Sâm La đình có thiên quân vạn mã, cũng không thể ngăn cản hắn đưa Hà Hán Thanh rời đi.
Hà Hán Thanh tuyệt đối không thể chết.
Đao Tôn Giả thầm hạ hung tâm, đao quang trong tay liên tục huy động, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, triệt để bỏ lại đám người ở phía sau lưng, quả có thể xưng là một ngựa tuyệt trần, khó mà đuổi kịp.
Tống Đế Vương mắt thấy đao quang sắp biến mất khỏi tầm mắt, nhất thời không nhịn được mà phát ra tiếng thở dài.
Khẳng định đuổi không kịp!
Tứ Quý lâu Đao Tôn Giả phát huy lực lượng cực hạn, quả là có thực lực đứng trên hắn...
May mắn là lần này Sâm La đình xuất toàn bộ lực lượng, mới có thể thu được chiến quả như vậy.
Nếu chỉ dựa vào dự định ban đầu, chỉ phái ba bốn người đến công sát Hà Hán Thanh, đối mặt với biến số như Đao Tôn Giả, khả năng đắc thủ chắc chắn không cần nói, e là trong đám huynh đệ tới sẽ có người không về được...
May mà các huynh đệ đều muốn góp lực, phải toàn công...
Cái gọi là gặp gì biết này, thực lực chân chính của Tứ Quý lâu thậm chí còn cao hơn mức cao nhất mà bọn hắn ước định, ngày sau đối đầu, cần phải càng thêm cẩn thận!
Nguy Hành Lộ hừ một tiếng, cũng dừng bước chân, con mắt nhìn đao quang bay xa, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Không nghĩ tới cơ hội tốt như vậy, thế mà còn để tên Hà Hán Thanh kia trốn mắt.
Ngọc Đường đế quốc quả là không ít cao thủ!
Chỉ riêng quái khách dùng đao này cũng đã có thực lực hơn xa hắn, nếu không phải phía sau còn có ngươi theo đuổi, e là cơ hội tốt trong mắt hắn sẽ biến thành bẫy rập chí mạng, cơ hội và nguy cơ chỉ cách nhau trong nháy mắt!
Sau một tiếng gào thét, thân thể to lớn của hắc ưng ứng thanh mà bay xuống, Nguy Hành Lộ nhảy lên lưng chim, cho đến khi yên ổn ngồi trên lưng chim, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn mấy người diện mục âm trầm kia, không cần nghĩ cũng có thể biết được đối phương là ai.
Người Sâm La đình.
Sát thủ.
Hơn nữa còn là tổ chức sát thủ đứng đầu Thiên Huyền đại lục!
Chắc hẳn là có người thuê Sâm La đình tới giết Hà Hán Thanh a?
Mặc dù mục tiêu của hai bên là nhất trí, nhưng Sâm La đình là tổ chức sát thủ, hắn lại cũng không có giao tình với đối phương, lúc này nên tránh trước thì hơn.
Đứng trên lưng chim chắp tay một cái:
- Hữu tâm giết tặc, vô ý liên thủ, duyên cạn không tiện nói sâu, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.
Lời còn chưa dứt, hắc ưng kia đã vỗ cánh bay lên, một tiếng huýt dài, tiến nhập biển mây, chớp mắt liền biến mất không để lại chút tăm hơn.
Mãi cho đến khi bay vào trong biển mây, Nguy Hành Lộ mới nhớ ra một chuyện.
Nơi hắn câu cá, cách nơi này thực sự quá xa. Nhưng lúc đó hắn lại nghe được... Rốt cục là có chuyện gì? Nhĩ lực của hắn, còn xa xa không đạt tới độ cao như vậy mới đúng!
Chuyện này... Có điều cổ quái a.
Đám người Tống Đế Vương đối với trợ lực đột nhiên xuất hiện cũng cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, tròng mắt cơ hồ trừng hẳn ra.
Gia hỏa đột nhiên xuất hiện này đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Lần mua bán này, thế mà còn có người khác tham dự nữa sao?
Nếu không phải có người của Xuân Thu Môn tham dự, càng khó có thể giết Hà Hán Thanh, mặc dù bây giờ vẫn không thể tính là đánh giết Hà Hán Thanh, nhưng suy cho cùng vẫn phải nợ người kia một nhân tình, dù sao nếu không có hắn, chỉ sợ Hà Hán Thanh đã sớm thoát thân, cũng sẽ không bị trọng thương nặng nề đến thế!
Còn một điều, đến cùng tên tiểu tử muốn mua tính mệnh của Hà Hán Thanh đã xuất động bao nhiêu người tới giết? Thậm chí ngay cả người Xuân Thu Môn cũng có thể mời được, không thể không nói một câu, đúng là thần thông quảng đại...
Nói chậm mà diễn ra thì nhanh, Đao Tôn Giả lúc này đã mang theo Hà Hán Thanh bay qua tường thành.
Đám quân đội đóng phía dưới căn bản không thể phát hiện bất thường, càng không thể phát hiện có hai người đã bay ra khỏi thành.
Đao Tôn Giả rốt cục thở phào một hơi.
Ra khỏi thành!
Đến lúc này, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
Sau đó, chỉ cần tìm một chỗ sắp xếp lại một chút, sau đó hắn mang Hà Hán Thanh trở về. Nếu lại trì hoãn thêm mấy ngày, e là dù lão gia hỏa này không chết, cũng khó giữ được một thân tu vi!
Ngay lúc Đao Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng:
- Hôm nay rốt cục có thể làm xong chuyện này... Thực sự không dễ dàng a!
Đao Tôn Giả thản nhiên dâng lên một cảm giác không ổn, quát:
- Là ai? Cút ra đây!
Nhưng đạo bạch ảnh cười hắc hắc:
- Cút cái con mẹ ngươi! Để lại Hà Hán Thanh!
Kiếm quang lóe lên, sóng bạc ngập trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.