Ta Là Chí Tôn

Chương 269: Ngươi cho rằng ngươi rất đáng giá?




Nhưng bất kể là Hà Hán Thanh, hay là Đao Tôn Giả, lúc này trong lòng đều tràn ngập dấu hỏi chấm.
Trước nay Sâm La đình cùng Tứ Quý lâu không có bất cứ chuyện gì liên quan, càng không nói đến xích mích, hơn nữa đã sớm có giang hồ minh ước đế định. Toàn bộ cao tầng Tứ Quý lâu đều có tên trên danh sách miễn trừ của Sâm La đình.
Cái gọi là giang hồ minh ước, hoàn toàn có thể coi là tờ giấy vụn bỏ đi, nhưng điều kiện tiên quyết của việc bội ước là thực lực một bên đủ mạnh, mạnh đến mức có thể gánh chịu hậu quả bội ước. Một khi còn chưa cân nhắc chu toàn, cái đồ chơi như ước định này, có thể không bội ước thì tận lực đừng bội ước!
Dù sao không ai muốn lúc nào cũng phải đề phòng đối phương phản công, ám toán, đánh lén, trả thù... Nhất là người của Sâm La đình, tuy đúng là bọn hắn có chút cường đại, thực lực mạnh mẽ, nhưng so với Tứ Quý lâu thì cũng khó tránh khỏi có chút thua chị kém em.
Như vậy đến cùng là nguyên nhân gì, nguyên nhân gì có thể khiến Sâm La đình có hành động như vậy?
Lần hành động này không có khả năng giấu giếm được ánh mắt Tứ Quý lâu, coi như Sâm La đình diệt khẩu Đao Tôn Giả cũng không có tác dụng, vết tích làm việc của Sâm La đình quá mức rõ ràng, Tứ Quý lâu tuyệt không khó để tra được. Hơn nữa lấy tính cách của Tứ Quý lâu, song phương chỉ còn một con đường không chết không thôi, hơn nữa Sâm La đình thực lực yếu hơn, thực sự chỉ còn một con đường bại vong!
Tống Đế Vương nói Đao Tôn Giả không khôn ngoan, mà Đao Tôn Giả cùng Hà Hán Thanh lại thấy Sâm La đình mới thực là ngu ngốc!
Hà Hán Thanh, Đao Tôn Giả cảm thấy nghi hoặc thế nào cũng được, chiến cuộc cũng không bởi vì họ nghi hoặc mà ngừng lại, chỉ trong nháy mắt lại có vài tiếng kêu thảm tuần tự vang lên, là mấy tên thuộc hạ cuối cùng của Đao Tôn Giả chết thảm dưới tay mấy vị Diêm Quân của Sâm La đình.
Người bên Tứ Quý lâu, ngoại trừ Đao Tôn Giả cùng Hà Hán Thanh, người sống sót đã lác đác không có mấy, thế đại bại đã không cách nào nghịch chuyển, kết cục cũng đã được định sẵn!
Trận chiến này, tinh nhuệ Xuân đường, có thể nói là bị tàn sát không còn một mống!
Bình Đăng Vương hiện thân giữa không trung, gương mặt thương xót, lẩm bẩm nói:
- Sai lầm sai lầm...
Trong miệng hắn lẩm bẩm:
- Kiếp này làm ác, ta tới siêu độ các ngươi, trong lúc sinh tử, không oán không cừu. Kiếp này đã vậy, kiếp sau vẫn còn, quân hãy đi nhanh, Quỷ Môn quan mở...
Đao Tôn Giả hít sâu một hơi:
- Tống Đế Vương, chuyện hôm nay, Tứ Quý lâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, Sâm La đình các ngươi cứ chờ hối hận đi, có tiền cũng phải có mệnh hưởng!
Quay đầu quát:
- Chúng ta đi!
- Đao Tôn Giả muốn chạy, chúng ta tuyệt đối không ngăn trở.
Tống Đế Vương lạnh nhạt:
- Có điều vị Xuân Hàn Tôn Chủ này, lại cần phải ở lại!
Hắn thản nhiên nói:
- Cũng không cần để lại quá nhiều, chỉ cần để lại cái đầu là được.
Hà Hán Thanh cười ha ha, thần sắc ngang ngược lóe lên trong mắt, điềm nhiên nói:
- Hôm nay Sâm La đình xuất động Thất Vương Nhị Sứ, nhiều lắm cũng chỉ thêm chút kim bài sát thủ... Chiến lực như vậy, đương nhiên lão hủ cùng Đao Tôn Giả không thể địch lại... Có điều, nếu bằng mấy người các ngươi cũng muốn lưu lão phu lại, thực sự là si tâm vọng tưởng.
Tống Đế Vương đưa hai tay chắp ra sau, lạnh nhạt nói:
- Có được hay không, cũng nên đánh một trận mới biết được. Hà tôn chủ, ngươi nói thế nào?
Đao quang đột nhiên lóe lên, thân ảnh Đao Tôn Giả cực tốc di chuyển đến bên người Hà Hán Thanh, lạnh giọng nói:
- Coi như bản tọa có bất hòa với Hà Hán Thanh, nhưng lúc đứng trước sống chết này, cùng là người Tứ Quý lâu, bản tọa sao có thể ngồi yên không để ý!
Hắn âm lãnh nói:
- Tống Đế Vương, tin rằng ngươi không thể không nhìn thấy. Hôm nay mặc dù chúng ta rơi vào thế hạ phong, nhưng Hà Hán Thanh cũng là một người, các ngươi muốn giết hắn, e là cũng phải bỏ ra tính mệnh một người các ngươi đi cùng! Nếu lại thêm bản tọa... Hắc hắc...
Đao Tôn Giả cười lạnh:
- Coi như các ngươi có thể giết Hà Hán Thanh, Thập Đại Diêm Quân Sâm La đình, ít nhất cũng phải giảm quân ba vị! Hơn nữa bản tọa có thể cam đoan, bản tọa nhất định có thể toàn thân trở ra, dù sao bản tọa cũng không giống Hà Hán Thanh, có trọng thương trong người!
- Thế cục sáng rõ như thế, chẳng lẽ Tống Đế Vương ngươi còn không nhìn thấu a!?
- Ngươi giết tinh anh bình thường của Tứ Quý lâu cũng không sao, nhưng nếu ngươi giết một trong tứ đại tôn chủ, ngươi có thể gánh được hậu quả này sao?
Tống Đế Vương chắp tay đứng thẳng giữa không trung, ánh mắt kiên quyết, cũng không đáp lại.
Hắn đương nhiên biết, lời Đao Tôn Giả không chút khoa chương.
Mọi người đều đã đến đẳng cấp này, ai cũng không thể lừa được ai, giữa lẫn nhau, càng không phải là đối tượng cho đối phương khoác lác.
Thế cục này chính là như vậy, đơn giản rõ ràng.
Trận này, bên hắn đúng là chiếm ưu thế áp đảo, chuyện này không thể nghi ngờ.
Nếu chỉ có mình Hà Hán Thanh, như vậy bảy người bọn hắn đồng tâm hiệp lực, trả cái giá nhất định là có thể đảm bảo giết chết. Nhưng hiện tại lại có thêm môt tên Đao Tôn Giả, lúc này muốn giết Hà Hán Thanh, xác thực cần phải bỏ ra ít nhất tính mệnh của hai ba người, mới có thể làm được.
Đúng vậy, cũng chỉ là có thể làm được mà thôi!
Hơn nữa, chắc chắn không thể lưu Đao Tôn Giả này lại!
Mọi người đều là cao thủ cùng cấp độ, liên thủ chặn đường, đánh bại đối phương không khó, nhưng nếu thực sự muốn toàn thắng, cái giá không ngang nhau mà muốn giết đối phương, độ khó không chỉ gấp lên mười lần, coi như chiến lực cách biệt, nhưng cũng tuyệt đối không thể.
Sắc mặt Tống Đế Vương không chút biến đổi, trong lúc còn đang nấn ná so đo, đã thấy có người trong phe mình xông lên.
- Không có gì để nói hết, thọ mệnh của Hà Hán Thanh đã hết, hôm nay nhất định phải quy vị!
Nhất Điện Tần Quảng Vương đã động thủ.
Hắn khẽ động, Bình Đăng Vương, Thu Vân Sơn, Sở Giang Vương tam vương cùng đồng thời xuất thủ, bốn người, lập tức đem minh vụ vẩy đầy không trung.
Hai đạo nhân ảnh như ẩn như hiện, xuất quỷ nhập thần, tùy thời đánh lén.
Đó là đầu trâu mặt ngựa, Sâm La đình song sứ.
Hà Hán Thanh giận dữ tột độ, chuyện lung tung như vậy, cả đời này hắn mới thấy được lần đầu.
Rốt cục người nào đó mua tính mệnh của hắn bao nhiên tiền, Sâm La đình sao lại có thể liều lĩnh như vậy? Bất kể đại giới cũng muốn đoạt tính mệnh hắn, cho dù là người đa mưu túc chí, thậm chí có thể nói là cáo già như Hà Hán Thanh, cũng không hiểu nguyên do làm sao, hoàn toàn không thể tưởng tượng!
Nhưng đối phương đã triển khai thế công, Hà Hán Thanh không thể tiếp tục suy nghĩ, thét dài một tiếng, toàn lực xuất thủ!
- Cái giá bao nhiên để giết Hà Hán Thanh ta?!
Hà Hán Thanh cùng Nhất Điện Tần Quảng Vương đối một chiêu, nghiêm nghị hỏi.
Vừa nãy chính là Tần Quảng Vương dẫn đầu xông lên, nói cách khác hắn là người cấp thiết nhất. Mà người cấp thiết nhất, thường thường chính là người thu tiền nhận nhiệm vụ.
Nếu bản thân đã nghĩ ra, dứt khoát hỏi rõ là được.
- Ngươi muốn biết?
Tần Quảng Vương cười quái dị một tiếng.
Trong mắt Hà Hán Thanh đồng thời hiện lên hàn băng liệt hỏa, bí pháp của hắn đã được thôi động. Nhiều năm như vậy, thôn phệ vô số hồn phách, đều được khởi động:
- Ngươi có nói hay không?
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười hắc hắc:
- Hà Hán Thanh, cái mạng già của ngươi thực không rẻ, một trăm vạn lượng bạc ròng. Hơn nữa ta còn giảm giá 20% cho đối phương, lấy giá tám mươi vạn lượng bạc thành giao.
- Tám mươi vạn lượng bạc...
Trong lúc Hà Hán Thanh vận công đến giai đoạn quan trọng, lại bị tam vương vây công, đột nhiên nghe được cái giá tiền này, khí nóng bốc lên tận đầu, khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hà Hán Thanh ta, chỉ trị giá tám mươi vạn lượng bạc?
Nếu nói là ba năm lượng, đó là nhục nhã hắn, hắn cũng sẽ không tức giận. Còn nếu nói là mấy ngàn vạn lượng, hoặc là mấy trăn vạn lượng hoàng kim, hoặc là mấy chục vạn huyền thạch huyền tinh, như vậy cũng được.
Nhưng tám mươi vạn lượng bạch nhân là cái chuyện quái gì đang xảy ra?
Sâm La đình các ngươi xuất động hơn mười vị Kim Bài sát thủ, Thập Điện Diêm La cùng hai vị sứ giả đều động, dốc toàn bộ lực lượng, lại chỉ vì tám mươi vạn lượng bạc?
Điều này nói rõ Hà Hán Thanh hắn trong mắt Sâm La đình, thậm chí còn không đáng giá tám mươi vạn lượng?! Một đầu tiện mệnh mà có thể bán tới tám mươi vạn, quá đáng giá, phải tranh thủ mau giết, nếu không người ta hối hận a... Đây mới là vũ nhục lớn nhất đối với Hà Hán Thanh!
Một cỗ kiếm khí trong cơ thể đột nhiên xông lên.
Trong lúc hắn tinh thần hoảng hốt, đã không thể áp chế nổi đạo kiếm khí của Lăng Tiêu Túy nữa, Hà Hán Thanh oa một tiếng, điên cuồng phun ra ba ngụm máu tươi. Hắc vụ quanh người lập tức tức tiêu tán...
Linh hồn chi lực mà hắn hấp phệ cả đời, thế mà trong giây phút này hoàn toàn tán loạn.
Tám mươi vạn lượng bạc...
Tám mươi vạn lượng bạc đánh tan Hà Hán Thanh.
- Ha ha ha, Hà Hán Thanh, ngươi cho rằng ngươi rất đáng giá sao?
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười to:
- Cái tiện mệnh của ngươi, tám mươi vạn lượng đã là giá rất cao!
Hà Hán Thanh lửa giận công tâm, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, liều mạng chống đỡ, nhưng ba người Tần Quảng Vương liên tục công kích, triệt để ép Hà Hán Thanh vào thế hạ phong, hoàn cảnh ác liệt chỉ có thể bị đánh chứ không thể đánh trả!
- Nhất Điện Tần Quảng Vương, ngươi đang tìm cái chết!
Đao quang lóe lên, Đao Tôn Giả điên cuồng xông tới.
Bóng người lóe lên, Tống Đế Vương tuấn dật nho nhã, ngăn trước đao quang, kiếm khí ngút trời:
- Đao Tôn Giả, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu.
Đao Tôn Giả giận dữ:
- Tống Đế Vương, ngươi không nên hối hận!
Đao quang ngang nhiên chớp động, thân thể Đao Tôn Giả thình lình biến mất vô tung vô ảnh, xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ còn lại một cây đao!
Thiên Thượng Chi Đao, lần đầu lấy toàn bộ chân dung trực tiếp tái hiện cõi trần!
Một thanh Hậu Bối Đại Đao mười mấy trượng vắt ngang chân trời, hào mang vạn đạo, tựa như một khỏa mặt trời sáng lạng, đột nhiên xuất hiện ở trên không, chiếu sáng đại thiên, hoàn vũ rực rỡ, khí khái phi phàm.
Tống Đế Vương hít một hơi:
- Toàn lực ngăn cản hắn! Để bốn người xuất thủ diệt Hà Hán Thanh trước!
Diêm La Vương cùng Chuyển Luân Vương ứng thanh mà động, trực tiếp xuất thủ nghênh đón, Tống Đế Vương cũng vung trường kiếm, Thân Kiếm Hợp Nhất, chính diện nghênh kích Đao Tôn Giả.
Nếu chỉ nói đến tu vị, hiện tại Đao Tôn Giả cùng Tống Đế Vương đại khái là sàn sàn ngang nhau, một đối một trong thời gian ngắn khó mà phân thắng bại, chí ít cũng khơi rơi vào thế hạ phong. Nhưng tu vi ngang nhau là một chuyện, có thể giết được đối phương hay không là chuyện khác, về phần muốn hoàn toàn cản trở hành động của đối phương, vậy thì không phải một chuyện nữa, mà là hoàn toàn không thể nào làm được!
Coi như Diêm La Vương, Chuyển Luân Vương liên hợp muốn kiềm chế Đao Tôn Giả, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tình thế trước mắt đã rõ, một khi không thể ngăn được Đao Tôn Giả, để hắn vọt vào, liên thủ với Hà Hán Thanh, như vậy hành động tối nay của Sâm La đình, xem như công cốc công cò, hoàn toàn thất bại.
Sâm La đình xuất động đại quy mô, trước đó đã diễn luyện rất nhiều lần, đối với hành động lần này có thể nói là tình thế bắt buộc, Hà Hán Thanh nhất định phải chết, tuyệt đối không thể để lại chút sinh cơ.
Nhưng tuyệt không ngờ Thiên Đường thành lại đột nhiên xuất hiện thêm một tên Đao Tôn Giả có tu vi còn cao hơn Hà Hán Thanh!
Mọi chuyện biến hóa thực sự ngoài sự liệu, khiến cho bố cục hoàn mỹ của Sâm La đình xuất hiện sơ hở trí mạng.
Từng ấy năm tới đây, Đao Tôn Giả chưa từng qua lại khu vực này, hơn nữa căn cứ tư liệu mà Sâm La đình thu được, Ngũ đại Tôn Giả cùng Tứ đại Tôn chủ có hiềm khích lẫn nhau, tuy nói là nước sông không phạm nước giếng, lại còn chẳng bằng mặt càng không bằng lòng, thế mà lúc này hai người đột nhiên liên thủ nghênh chiến, biến hóa này có thể nói là ngoài sức tưởng tượng của Sâm La đình. Có điều biến số này hết lần này tới lần khác lại xuất hiện đúng lúc bên hắn đang hành động.
Trong lòng bảy vị Diêm Quân của Sâm La đình đồng thời hiện lên một cảm giác xui xẻo.
Thực tình không hiểu là đã xảy ra vấn đề ở đâu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.