Ta Là Chí Tôn

Chương 261: Phối hợp diễn kịch




Khúc mắc hiện tại giữa hai người là thân phận hai nước đối nghịch, điểm này lấy quan điểm thế tục mà nói, khó mà phân trần, không thể điều giải.
Nhưng... Chỉ cần hai người thực lòng yêu nhau, thì vấn đề này cũng không phải vấn đề lớn, có rất nhiều chỗ có thể nhượng bộ!
Rõ ràng Vân Dương yêu tha thiết Cổ Cổ, lại bởi vì quốc gia dân tộc, mà vẫn phải lựa chọn làm việc... Cho nên mới áy náy vậy... Rõ ràng là biểu hiện của một người đàn ông biết chịu trách nhiệm a!
Chỉ riêng điều này, cũng đã đáng quý, đủ trân quý!
- Vân công tử mưu trí cao trác, tính toán lúc trước, ha ha thế nhưng khiến Cổ Cổ của chúng ta nếm đủ nhức đầu a.
Nguy Hành Lộ cười ha ha một tiếng.
Nếu trong lòng đã có nhận định, như vậy, đương nhiên là phải giải thích cho tiểu sư muội vài câu a.
Dù sao theo Nguy Hành Lộ, mấy vấn đề kia thực không phải vấn đề, cái gọi là chinh chiến giữa các quốc gia, ân mưu quỷ kế... Đối với siêu cấp tông môn siêu thoát thế tục, cao thủ áp đảo trên phàm nhân này mà nói... Không đáng nhắc tới!
Về phần hiểu lầm mà Vân Dương gây ra, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là đôi tình nhân hiểu lầm mới làm gắt lên, cần phải nhanh chóng giải khai. Nếu không, chẳng may tạo thành khúc mắc... Vậy coi như ảnh hưởng cả đời.
Cho nên khi trước, vẫn là giúp hai người hòa hoãn bầu không khí, dù sao tiểu sư muội không nói, nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ chuyện gì xảy ra. Nàng hùng hổ dọa người như vậy, cũng may là Vân công tử vô cùng yêu thương tiểu sư muội, chưa từng tranh cãi đến cùng, bằng không, chỉ với tính cách điêu ngoa bốc đồng này, đã đủ để khiến hai người vô duyên với nhau!
Vân Dương cười nhạt một tiếng:
- Điều này thực không thể thay đổi... Lúc ấy Vân Dương chỉ cầu đạt được mục đích, không có nghĩ nhiều hơn... Từ khi Cửu Tôn không còn, ức vạn lê dân Ngọc Đường ta nhận vô số nỗi đau chiến hỏa... Nếu tứ đại đế quốc liên thủ xuất kích, thương sinh của Ngọc Đường sẽ càng hãm vào khốn cảnh vô biên... Cho dù là Cổ Cổ bởi vậy mà không hiểu, thậm chí còn oán hận ta... Ta cũng thể...
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười tràn ngập sự kiên quyết vô tận.
Nguy Hành Lộ âm thầm gật đầu.
Đàn ông đích thực.
Có trách nhiệm, có đảm đương!
Đại trượng phu, có việc nên làm, có việc không nên làm, càng có chuyện phải làm!
Mặc dù là nữ nhân mình yêu sâu đậm, nhưng cũng phải càng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân!
Mặc dù sủng ái nữ nhân của mình thế nào đi nữa, nhưng tương lai cũng tuyệt đối không thể trở thành nô lệ cho thê tử.
Thời đại ngày nay, nam nhi có một bộ thiết huyết đan tâm, ân oán rõ ràng, quả cũng không có mấy.
Cổ Cổ thực sự hẳn phải biết quý trọng mới đúng, hùng hổ dọa người như vậy, ác ngôn đối mặt, sẽ chỉ có thể đẩy lương nhân ra xa...
- A a a... Tức chết ta rồi a a a a...
Cổ Cổ thực sự không thể nhịn được nữa, đứng dậy, giơ tay lên trời kêu to, thực sự không có cách nào để phát tiết buồn bực trong lòng!
Cổ Cổ biết xưa nay đại sư huynh là người cơ trí, đối với bản thân nàng càng sủng ái đủ kiểu như đối với tiểu nữ nhi, chính vì vậy, thực sự nghĩ mãi không ra hôm nay sao hắn lại biểu hiện như vậy? Vì cái gì mà vừa gặp mặt Vân Dương đã ưu ái có thừa như thế!
Thậm chí ngay cả bản thân nàng muốn nói chuyện giải thích đều không cho!
Quả thực làm gì có cái lý như vậy!
Chẳng lẽ là bị hạ thuốc?!
Nàng không biết, Nguy Hành Lộ như vậy, bởi vì hắn đặc biệt quan tâm yêu thích Cổ Cổ, cho nên mới càng coi trọng trung thân đại sự của nàng, không muốn để nàng bở lỡ một mối nhân duyên tốt.
Cho nên mới sợ con gái nhà mình tùy hứng quá mức, có khi lại hủy đi mối nhân duyên tốt đẹp trước mắt này.
Đây là sự quan tâm quá mức của người lớn đối với tiểu nữ nhi đến tuổi lấy chồng.
- Cổ Cổ!
Nguy Hành Lộ nghiêm khắc quát:
- Chớ có tiếp tục làm loạn.
Cổ Cổ tức đến không nói ra lời, trực tiếp quay đầu, lại nhìn thấy Vân Dương cũng quay đầu sang, ở góc độ mà Nguy Hành Lộ không nhìn thấy, nháy mắt làm một cái mặt quỷ trêu tức nàng.
Lửa giận trong tim Cổ Cổ càng bốc cao hơn, mắt nổi đom đóm, tức đến đầu váng mắt hoa!
- Ta chết mất...
Cổ Cổ rên rỉ, thân thể mềm mại xụi lơ trên ghế, toàn thân tràn đầy cảm giác bất lực.
Mà bên kia, Vân Dương cùng Nguy Hành Lộ bắt đầu nói chuyện trời đất, lúc đầu đàm luận Trà đạo, từ từ lướt qua Kỳ đạo, Kiếm đạo. Thậm trao đổi nữa ngày còn bắt đầu chuyển qua nghệ thuật câu cá. Đằng sau càng là tam giáo cửu lưu đủ thứ trò truyền... Quả là đàm luận đến khí thế ngất trời.
Nguy Hành Lộ càng ngạc nhiên phát hiện, vị Vân công tử này lại có thể bác học như thế.
Cơ hồ bất cứ chuyện gì, đối phương cũng đều hiểu, thậm chí còn tinh thông!
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần bản thân hắn mở đầu, Vân Dương liền có thể nói được nội dung sâu sắc, lời nói dễ hiểu thảo luận với hắn, hơn nữa kiến giải độc đáo, sâu sắc đến cực điểm.
Càng nói chuyện càng cảm thấy hài lòng, càng nói càng hận gặp nhau muộn:
- Vân công tử, lúc này sắc trời cũng không còn sớm. Không bằng chúng ta ở lại quý phủ. Ngày sau lại kê đầu gối nói chuyện tiếp.
Nguy Hành Lộ thình lình đã xem bản thân như người nhà bên vợ. Trực tiếp yêu cầu ở lại.
- Cầu còn không được, vẫn luôn muốn thế!
Vân Dương kinh hỉ.
Ừm, bên ngoài còn có khách, vẫn là đi chào hỏi khách khứa trước đi.
Nguy Hành Lộ mỉm cười, ánh mắt nhìn Vân Dương chất đầy vẻ thưởng thức cùng hài lòng.
- Đúng đúng. Đại sự huynh mời ngồi. Cổ Cổ...
Vân Dương trù trừ một chút:
- Tối nay, ta sai phòng bếp làm cho người món Dầu Chiên Song Vị Hà mà ngươi thích ăn nhất, còn cố ý dặn dò chọn thịt lưng... Còn có thịt đùi Phi Long Điểu... Ta cũng đã sai người đi mua... Khụ khụ... Ta đi ra.
Vân Dương nhắm mắt theo đuôi ra ngoài.
Cổ Cổ tức giận đến muốn chết muốn sống, còn chưa kịp nói chuyện mắng chửi, đã không thấy bóng dáng Vân Dương đâu.
Nguy Hành Lộ hài lòng nói:
- Cổ Cổ, đứa nhỏ này thực sự không tệ. Ngay cả chuyện ngươi thích ăn cái gì cũng đều chú ý quan sát cẩn thận, nhớ kỹ trong lòng. Hắn đối với người thực sự không tồi a!
Cổ Cổ bụm mặt, chỉ cảm thấy ruột gan xoắn lại thành một mớ bùi nhùi, khóc không ra nước mắt:
- Đại sư huynh... Ngươi thực sự hiểu lầm a a a a a...
Nguy Hành Lộ uy nghiêm nói:
- Những chuyện khác ta có thể để ngươi tự nhiên náo loạn. Nhưng chuyện chung thân đại sự, liên quan tới nửa đời sau của ngươi... Ngươi nhất định phải nghe ta! Có biết không?
Cổ Cổ trợn trắng mắt, thiếu chút tức đến hô mê bất tỉnh.
- Ta chết mất thôi...
...
Ngoài cửa truyền đến thanh âm tranh chấp, chỉ là người tranh chấp đều tận lực đè nén âm thành của mình, hiển nhiên không muốn để người ta biết.
- Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa. Đông Thiên Lãnh, ta biết muội muội người tú lệ hào phóng, là nhân tài xuất chúng, điểm ấy không thể phủ nhận, dù sao ta cũng từng thấy chân dung của muội ấy, nhưng... Ta vẫn không thể đồng ý với ngươi...
Tiếng Vân Dương đè xuống, cách xa xa nói:
- Chẳng may bị... Nghe được... Mau mau im miệng, đừng nói nữa!
Tiếng của Đông Thiên Lãnh:
- Lão đại... Từ ngày muội muội ta nhìn thấy ngươi, liền đối với người tình căn thâm chủng, mối tình thắm thiết, không phải ngươi quyết không gả đi, coi như không thể làm chính thất, làm thiếp nàng cũng vui vẻ chịu đựng...
Tiếng Vân Dương:
- Đông Thiên Lãnh, ta đã nói rõ với người rồi, đời này của Vân mỗ chỉ lấy một người, trái tim ta đã sớm có chủ, há có thể làm làm hại đời giai nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm một thằng đàn ông không biết chịu trách nhiệm sao?
Đông Thiên Lãnh sa sút tinh thần nói:
- Ai...
Tiếng Hạ Băng Xuyên:
- Ai, Đông Thiên Lãnh, đối với muội muội ngươi ta vừa gặp đã cảm mấn, ta nguyện lấy vị trí chính thất cưới nàng... Nếu ngươi không phản đối, chút nữa liền phái người về nhà, chính thức tới cửa cầu hôn...
Đông Thiên Lãnh đáp lại một chữ:
- Cút!
Thu Vân Sơn:
- Đông Thiên Lãnh, ngươi nhìn ta xem? Ngoại trừ vị trí chính thất, ta còn có thể hứa hẹn đối tốt với muội ấy cả đời!
- Hai người các ngươi đều cút cho ta! Còn có ngươi Xuân Vãn Phong, ngươi đừng nói chuyện, nếu không cũng mau cút!
- Ai, hay là bốn người các ngươi cùng cút cho ta.
Tiếng Vân Dương, than thở:
- Chuyện của các ngươi, ta đều nhớ kỹ... Ai, hiện tại ta cần làm tốt chuyện của mình đã rồi mới có thể nói tiếp. Chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ tìm các ngươi, hôm nay các ngươi đều thấy đó, mấy ngày tới ta không tiện ra ngoài, chờ xong chuyện bên này, các ngươi có thể trực tiếp đến nhà ta, ta sẽ tận lực nhanh chóng hoàn thành hứa hẹn với các ngươi.
Tứ đại hoàn khố nhất thời thốt nhiên đại hỉ:
- Quá tốt rồi, đa tạ lão đại.
Lập tức Đông Thiên Lãnh hạ thấp giọng, có chút động tình nói:
- Lão đại, đối với nữ nhân đúng là cần phải dỗ dành, nhưng cũng không thể quá nuông chiều nàng, nói thật, chuyện vừa rồi, ta thực sự nhìn không được. Kỳ thực muội muội ta ngoại trừ thiên phú hơi kém, điều kiện khác đều rất không tệ, chẳng những xinh đẹp hiền lành, nhất là rất ôn nhu, có thể nói là ôn nhu như nước...
Vân Dương tức giận:
- Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao? Cút mau, nhanh lăn cho ta! Biển cả có bao xa, các ngươi cút bấy nhiêu cho ta!
Bốn người cười toe toét chạy đi.
Chỗ bọn hắn nói chuyện, cách nơi hai người nguy cổ ở lại chỉ có chút xíu khoảng cách. Hơn nữa đám người xì xào bàn tán, giọng nói có thể nói là đè xuống cực thấp. Lấy tu vi của Cổ Cổ tự nhiên là không nghe được, nhưng vẫn tức giận đến phình gan, giận muốn sôi ruột.
Nhưng tu vi của Nguy Hành Lộ lại đến mức nào?
Thanh âm này mặc dù nhỏ, nhưng đối với cao thủ thập trọng viên mãn như Nguy Hành Lộ, lại chẳng khác nào nói lớn bên tai, nghe được rõ rõ ràng ràng.
Trong lòng không khỏi thầm thở dài, thầm nghĩ, vị Vân công tử này có thể xưng là trọc thế giai công tử, nhẹ nhàng mỹ thiếu niên (thế tục có công tử, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ) bộ dạng xuất chúng, cơ hồ nam nhân cũng phải động tâm. Mặt hàng quý hiếm như vậy, ngẫm lại cũng không khó đoán được còn có bao nhiêu cô nương thích hắn? Nhưng hắn lại có thể chuyện nhất chung thủy vậy, quả thực hiếm có, đáng quý!
Nha đầu Cổ Cổ ngày thường tùy hứng còn chưa tính, nhưng lần này quyết không để nàng tùy ý làm ẩu, cần phải gõ nàng một cái mới được, nếu lại dung túng để nàng làm bậy, tất sẽ bỏ lỡ vị giai tế trước mắt.
Ai, chỉ riêng biểu hiện hôm nay của nàng, bình tĩnh mà xem xét, cũng đã trừ điểm thật lớn, nữ hài tử cần ôn nhu một chút mới tốt, cuối cùng vẫn là do Vân Dương đối với nàng một mối tình thắm thiết, không để ý nàng làm bậy, quả thực là chí tình chí nghĩa, nha đầu Cổ Cổ thực là nha đầu ngốc, sao lại không biết tình đầu ý hợp đúng là tuyệt hảo, nhưng mà có thể kiếm một người yêu mình, đồng ý bao dung bản thân, mới là chuyện may mắn nhất trên đời?!
Vẫn là nhanh chóng xác định chuyện này mới là đúng đắn, nếu bỏ qua lương nhân như vậy, thực sự là tiếc nuối, tiếc nuối cả đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.