Ta Là Chí Tôn

Chương 256: Lão Nguyên soái hoài nghi




Thu Lão Nguyên soái suy nghĩ, lấy ánh mắt hứng thú nhìn Vân Dương, lão muốn xem gia hỏa này nói thế nào.
Vân Dương trầm ngâm một chút, lúc này mới nói:
- Bệ hạ có thể cân nhắc, viết một cuốn sách ghi lại tất cả những trùng thần lương tướng đã tạ thế hoặc chiến tử vì Ngọc Đường. Công không che tội, tội không lấn công... Hoàn toàn viết từ góc độ công chính khách quan ghi lại sự tích cuộc đời những người này, khiến cho công thần đều có thể lưu danh sử sách... Người chết còn lại cái tên... Nghĩ đến...
Hai mắt Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên sáng lên.
Trong ánh mắt sắc bén của Thu Lão Nguyên soái cũng tản ra một tia dị quang kỳ dị.
Kế này, thực hay a!
Bất kể là văn thần võ tướng, một đời tân tân khổ khổ, có ai không muốn để lại cái tên, lưu danh sử sách?
Nhưng, từ cổ chí kim, người chân chính có thể lưu danh sử sách, lại mới có mấy người?
Nếu thực làm như vậy, không chỉ gia thuộc những công thần bỏ mình kia cảm thấy vinh sủng đến cực điểm. Ngay cả những đại thần đang xuất lực vì nước kia, cũng sẽ tích cực hơn rất nhiều lần, có ai muốn để lại tiếng xấu lười biếng đâu a?!
Quả là ý hay!
Cũng không phải chỉ tác động đến chuyện Dương Ba Đào!
Cơ sâu lo xa, cao thâm mạt trắc!
- Pháp này đại thiện!
Hoàng đế Bệ hạ đối với kế sách này trực tiếp tán thưởng ca ngợi.
- Xác thực rất hay!
Thu Lão Nguyên soái cũng nói.
- Tiếp nữa đâu?
Hoàng đế Bệ hạ truy vấn.
Vân Dương ngạc nhiên.
- Còn có suy nghĩ gì thì mau nói, tiểu tử ngươi thần bí cái gì?!
Thu Lão Nguyên soái đen mặt nói.
- tiếp nữa?!
Vân Dương gãi gãi đầu:
- Không có tiếp nữa.
Hoàng đế Bệ hạ nghe vậy sững sờ, Lão Nguyên soái càng trực tiếp biến sắc, tiểu từ nhà ngươi muốn chơi nhau đúng không, quần đều đã cởi, sau đó lại nói với lão từ là không được? Ngươi rốt cục có muốn được hay không?
Nhưng hai người lập tức chuyển sang cười mắng.
Con hàng này chính là một gia hỏa láu cá từ đầu đến chân, xảo trá tàn nhẫn vốn là bản tính của hắn, lúc này nói phần đầu mà không có phần sau cũng không phải chuyện lạ, hoặc hoàn toàn có thể nói là chuyện hợp tình hợp lý.
Thậm chí... Hắn có thể đưa ra một cái chủ ý, cũng đã là chuyện rât tốt.
Có điều, cái gọi là suy một ra ba. Chỉ cần có một cái đầu nguồn cơ bản nhất, chuyện tiếp đó cũng đều là thuận lý thành chương. Lúc này Vân Dương chỉ đưa ra một cái mở đầu, nhưng bất kể là Hoàng đế Bệ hạ hay Thu Lão Nguyên soái đều có thể nghĩ tới vô số chuyện đằng sau, thậm chí trong quá trình đó nên lợi dụng thế nào, cũng không phải chỉ nghĩ lướt qua.
Đại phương hướng đã cố định, những người còn lại đều hoàn thiện sau đó áp dụng mà thôi, kẻ đầu têu như Vân Dương đến lúc này có cũng được mà không có cũng chả sao, ngược lại đúng là không có càng hơn, cực kỳ vi diệu.
Hoàng đế Bệ hạ là người am hiểu đế vương tâm thuật lại càng nghĩ sâu hơn một phần, không khỏi nhìn Vân Dương thật sâu một cái.
Vân Dương xử sự chu đáo cẩn thận, mỗi ngôn mỗi từ đều tinh tế ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, trí tuệ như biển, càng thêm không tham công liều lĩnh, cũng không màng đến quyền lợi danh vị, có vài phần ý vị thấy rõ tình đời, tiến thối tự nhiên, thực sự mà nói, nhân vật như vậy, không muốn vào triều làm quang, lại là chuyện đáng tiếc của Ngọc Đường!
- Không có tiếp nữa thì không có, dù sao việc sau đó cũng phức tạp, bằng tâm tính hoàn khố của tiểu tử ngươi cũng không làm được, có điều... Vân Dương, lão phu có chuyển muốn trịnh trọng hỏi ngươi.
Thu Kiếm Hàn Nguyên soái nghiêm mặt:
- Công pháp thần dị mà ngươi tu luyện, từ đâu mà đến? Có vẻ như Vân Hầu... Cũng không có công pháp thần diệu như vậy a?
Vân Dương ngây ra một lúc:
- A?
- A cái gì mà ai? Thực coi lão phu không biết nhìn hàng sao?
Thu Lão Nguyên soái trừng mắt:
- Lão phu xuất thân từ Thu gia, trong cuộc đời này, tuy lăn lộn chiến đầu trên chiến trường, những cũng có thể xưng tụng là kiến thức rộng rãi, tinh thông đủ mọi loại thư sách, lại vẫn chưa từng nghe qua công pháp thần dị như của ngươi. Hơn nữa lão hữu Du Thiết Tâm ngày đó của ta từng nói, môn công pháp có tác dụng liệu phục tổn thương, hoàn hồn kéo mạng, trừ độc khử tận, an dưỡng... Tuyệt đối là độc nhất thiên hạ! Hơn nữa, trong lịch sử vô số năm của Thiên Huyền chưa từng xuất hiện! Công pháp như vậy mà hiện thế, tuyệt đối sẽ gây nên một trận đại hỗn loạn! Hôm nay ta muốn hỏi ngươi, cũng không phải muốn tìm hiểu nền tảng của ngươi, mà là lo lắng an toàn của ngươi, nếu đối phương đã dám hạ độc với Bệ hạ, nhất định cũng sẽ nghiêm mật giám thị tình huống thân thể của Bệ hạ, một khi phát hiện Bệ hạ khỏi hắn, tất nhiên sẽ tìm người trợ giúp Bệ hạ khử độc, đã có manh mối lại suy một ra ba, tiểu tử ngươi còn có thể chạy thoát sao? Nhanh chóng sảng khoái đáp lời lão phủ, lão phu cùng Bệ hạ mới có thể trù tính cho ngươi!
- Ngươi, làm sao lại như vậy?
Trong lúc nhất thời Vân Dương loạn chuyển con mắt, tâm tư cũng nhanh chóng chuyển động.
Quả nhiên lão nhân tiêm mã trơn trượt, gừng càng già càng cay. Vân Dương thực sự không nghĩ tới, lão già này mới đầu đã phát hiện điều không thích hợp, nhưng lại chờ đến khi Hoàng đế Bệ hạ khỏi hẳn mới bắt đầu hỏi.
Bản lãnh qua sông đoạn cầu của lão già này, căn bản chưa từng hạ xuống!
Hơn nữa lại có thể nói đường hoàng quang minh lỗi lạc như vậy, tràn đầy ý vị là ta suy nghĩ cho ngươi nên mới hỏi ngươi, ngươi không nói thực chính là ngươi không đúng, không biết mang ơn, nhanh chóng sảng khoái nói ra mới là đúng đắn!
- Ưm... Công pháp của ta chính là trong một lần cơ duyên xảo hợp...
Vân Dương nhanh chóng động não:
- ... Học được từ sư phụ của ta...
- Xin hỏi lệnh sư là ai?
Thu Lão Nguyên soái hừ một tiếng.
- Lăng Tiêu Túy a! Các ngươi không biết sao? Thời gian trước không phải đã đến rồi sao...
Vân Dương thuận tay liền đưa ra tồn tại không thể chọc nổi:
- Ta còn tưởng rằng ngài sớm đã biết quan hệ của ta với hắn a, nếu không có quan hệ như vậy, ngày đó sao ta dám tùy tiện dâng thuốc, chính bởi ta tin rằng sư phụ sẽ không hại ta, mới nói toạc ra tình huống thân thể Bệ hạ, cũng dâng lên ba viên linh dược kia, nếu ngài không tin, có thể trực tiếp đến hỏi hắn a!
Thu Lão Nguyên soái suýt nữa nghẹn hơi.
Đáp án mà Vân Dương đưa ra, hợp tình hợp lý, hợp logic, mấu chốt ở chỗ...
Để ta hỏi Lăng Tiêu Túy? Ta đi đâu để hỏi hắn a?
Đó là người tùy tiện có thể hỏi sao?
- Lời của ngươi không phải sự thực, nếu Lăng Tiêu Túy cũng tu luyện công pháp này, thành tựu hiện tại cũng không chỉ ở mức như thế.
Thu Kiếm Hàn hung hăng trợn mắt nhìn Vân Dương:
- Lại nói, từ lúc nào Lăng Tiêu Túy trở thành sư phụ của ngươi?
Vân Dương nghiêm mặtl
- Lão Nguyên soái, công pháp thần diệu của ta, tất cả đều là lão nhân gia ngài nói ra, tu vi đẳng cấp của gia sư cũng là người tự phán đoán, vãn bối tư cách nông cạn, không còn gì để nói. Ta chỉ có thể khẳng định, ta tuyệt chưa nói một chữ dối trá nào!
Thu Kiếm Hàn giận giữ:
- Chớ chơi chữ với lão phu, mấy trò đó của tiểu tử ngươi lão phu chơi từ năm tám tuổi, ngươi cho rằng lão phu không biết, toàn bộ lời của ngươi đều là lời nói dối a?!
Vân Dương trặn mắt một cái, kẻ đứng đầu tam đại lưu manh Ngọc Đường quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả ẩn ý trong lời hắn nói cũng có thể hiểu, thế nhưng lão già ngươi hiểu thì thế nào, ngươi dám cắn ta a?!
Hoàng đế Bệ hạ cũng vì đó mà bật cười:
- Thôi thôi, tiểu tử này có tạo hóa riêng, âu cũng là chuyện tốt. Lão Nguyên soái cũng không cần quá chú ý...
- Tiểu tử này không có một câu nào là nói thật!
Thu Kiếm Hàn thở dài, cũng không nói gì thêm. Thầm nghĩ, chuyện này Bệ hạ ngươi không biết nhiều... Điều ta hoài nghi, sao lại chỉ dừng ở công pháp mà hắn tu luyện...
Thực tình không biết trong lòng Hoàng đế Bệ hạ đang có một ý niệm, Vân Dương lòng dạ rộng rãi, tấm lòng rộng mở, mặc dù tài trí siêu nhiên, lại không có ý vào triều làm quan, nhưng đủ loại biểu hiện lại là đứng về phía Ngọc Đường, người như vậy, coi như không thể thu về cho mình dùng, cũng không thể bức bách quá mức!
Hiển nhiên đánh giá của Hoàng đế Bệ hạ đối với Vân Dương đã đến điểm số cực cao, lúc này có vài phần ý vị đối đãi với thế ngoại cao nhân!
Vân Dương rốt cục cáo từ rời đi, sau khi đi mới phát hiện mồ hôi đã ướt lạnh cả người.
- Lão Nguyên soái như vậy là đang hoài nghi ta?
Vân Dương thầm nghĩ: hành động hôm nay của hắn cũng không phải hoài nghi ta có ý xấu, mà là trực tiếp hoài nghi ta có phải là Cửu Tôn hay không, hoặc có phải người của Cửu Thiên lệnh hay không!
Hắn mang theo tâm sự đầy bụng rời khỏi Thu phủ, cũng không về Vân phủ luân, mà đi hỏi thăm nơi mai táng của phủ nhân Dương Ba Đào.
Vô thanh vô tức đem tro cốt của Dương Ba Đào mai táng trên một phần phu nhân hắn.
- Từ đây một nhà các ngươi đoàn tụ, cửu tuyền tạm biệt.
Vân Dương đứng nửa ngày, lẩm bẩm:
- Dưới cửu tuyền không có âm mưu quỷ kế, càng không có loại cha ruột hại nhi tử kia... Dương Ba Đào, nếu có kiếp sau, tin rằng ngươi vẫn là một người đàn ông tốt.
- Dương phu nhân, trượng phu của ngươi luôn là một người có trách nhiệm. Ngươi gả cho hắn, cũng không cần xấu hổ. Ta là Vân Tôn, ở đây chúc phúc cho các ngươi. Cũng trịnh trọng báo cho các ngươi, Cửu Tôn đối với vợ chồng ngươi không còn ngăn cách, ân oán lúc trước đều bỏ, nguyện Thiên Đạo phù hộ, kiếp sau vẫn là bạn đời tương trợ lẫn nhau.
Tiếng gió tinh tế, cỏ dại bên mộ khẽ đung đưa.
Tựa hồ Dương Ba Đào cùng phu nhân của hắn đang cáo biệt với Vân Dương.
- Hồng trần không cần lưu luyến, sớm chuyển thế làm người. Bỏ qua việc tiếc nuối kiếp này, lại viết thêm một trang anh hùng truyện.
Vân Dương xoay người, đứng thẳng, rời đi.
Mới bước được mấy bước, liền đã phát hiện có mấy người đang nhanh chóng bước tới.
Vân Dương khẽ động, một trận thanh phong nổi lên, cuốn lên một trận bụi đất, bao trùm đất mới mà hắn vừa đào, sau đó né thân vào mơi bí mật gần đó.
Người tới rõ ràng là Thượng Quan Linh Tú, mang theo hai vị hộ vệ.
Vân Dương thầm ngạc nhiên một trận.
Lúc này Thượng Quan Linh Tú còn đến đây làm gì?
Nàng tới làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.