Ta Là Chí Tôn

Chương 242: Gió! Gió đến rồi!




Dương phu nhân bình đạm nói:
- Nửa năm trước ta đã an bài đứa út Dương cần đến nhà ông ngoại, ngươi còn từng hỏi, ngàn dặm cũng không phải là xa xôi, tại sao vẫn chưa về?
- Ta hiện tại có thể trả lời câu hỏi của ngươi, Cần nhi sẽ không về nữa. Nó cũng không đến nhà ông ngoại, mà là... Bái nhập vào một môn phái, trở thành đệ tử tông môn, đây là sắp xếp của ta. Lúc ấy ta sợ ngươi không đồng ý, nên không nói rõ chân tướng cho ngươi. Hiện tại xem ra... Đúng là chó ngáp phải ruồi, cũng lưu lại chút huyết mạch cho Dương gia ngươi.
Đây cũng coi như một việc mà Thê tử Dương gia làm cho gia tộc các ngươi đi.
- Hô...
Dương Ba Đào thở dài một hơi, tự hồ trong lòng bớt đi một khối đá lớn, cảm kích vạn phần nói:
- Đa tạ hiền thê!
Dương phu nhân ôn nhu nhìn Dương Ba Đào:
- Cho đến lúc này rồi, ngươi còn không muốn nói rõ nguyên nhân với ta sao?
Dương Ba Đào hít sâu một hơi, dường như muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống:
- Điểm này phu nhân không cần biết. Coi như ta.. Dương Ba Đào ta bị mỡ heo làm tâm trí mềm muội, ma quỷ ám ảnh đi.
Trong con mắt hắn chất đầy vẻ trầm thống:
- Cả đời Dương Ba Đào ta, xin lỗi Cửu Tôn. Xin lỗi phu nhân ngươi!
Hắn đứng lên, con mắt nhìn chằm chằm vào phu nhân của mình, đột nhiên quỳ xuống:
- Phu nhân, ta xin lỗi ngươi!
Dương phu nhân vốn cố nén nước mắt, lúc này rốt cục ầm ầm chảy ra.
Đến lúc này, hắn còn không chịu nói...
Dương Ba Đào chậm rãi đứng dậy, không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Dương Ba Đào biết, hắn đã không còn đường quay về, sớm đã không còn đường rút lui!
Dương phu nhân đổ nước mắt lã chã, một hồi lâu sau:
- Thôi, không nói thì thôi. Nói, cũng chết, không nói cũng
là chết. Làm một cái quỷ hồ đồ cũng không có gì không tốt, người, đâu cần hiểu rõ mọi chuyện!
Nàng bưng chén rượu, uống một hơi từ từ, lẩm bẩm nói:
- Vốn định hạ độc trong rượu, như vậy là xong chuyện, nhưng... Cuối cùng, vẫn không hạ được quyết tâm.
- Thôi, chờ ngày công thẩm, cùng tới cửu tuyền...
...
Bóng đêm thâm trầm, tiếng gió rít gào nơi cuối chân trời, gió thổi càng lúc càng lớn.
Hàn phong quét qua không trung, vang lên từng đợt âm thanh bén nhọn. Tựa như vạn quỷ xuất thế, khiến cho người ta không tự chủ mà nổi da gà.
Toàn bộ Thiên Đường thành, vô số người đều đợi một khắc bình minh.
Trời đã sáng, chân tướng cũng đến lúc rõ ràng.
Thiết Tranh là một ngoại lệ, hắn đã sớm đi ngủ, gáy khò khè ầm ầm một góc, ngủ đặc biệt ngon lành, nếu không có tiếng gáy, thực như một đầu lợn chết vậy. Nhưng canh bốn mới qua, lại lập tức bò lên, khiến thê tử nằm bên cũng phải giật mình tỉnh dậy.
- Sao dậy sớm vậy?
- Hôm nay có đại sự! Sớm đã chuẩn bị tinh thần, dậy sớm làm chút chuẩn bị!
Thiết Tranh để trần hai tay, cứ thế nhảy dựng lên, hàn phong thổi qua lồng ngực trần trụi, thổi tới trên mặt, nhất thời giật mình một cái, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Thiết Tranh lại dùng nước lạnh rửa mặt, nhanh tay nhanh chân mặc quần áo chỉnh tề, lau mặt một cái:
- Phu nhân, ta đi có việc.
Không đợi phu nhân trả lời, trực tiếp bước nhanh ra ngoài.
Thê tử hắn nhấc áo choàng, tựa vào cạnh cửa. Mơ hồ cảm thấy Thiết Tranh hôm nay không bình thường, chẳng phải là vào triều như thường ngày sao... Còn làm bộ hùng dũng oai vệ hiên ngang như muốn làm một trận quyết chiến vậy?
Ân, đúng, vào triều!
Nhưng, Thiết Tranh đeo theo bội kiếm, trên ngực còn có Hộ Tâm Kính. Một thân áo giáp, sau lưng còn treo Đại Quân đao... Thế này lại là đi vào triều sao?
Rõ là là tư thế muốn đi chém giết!
Vừa nghĩ đến đây, không khỏi lập tức bưng kín miệng nhỏ, đang muốn đuổi theo hỏi, lại phát hiện thân ảnh Thiết Tranh đã biến mất ở góc rẽ.
Không thấy.
...
Lúc này, ở quảng trường Thiên Đường thành đã sớm đông kịt.
Mấy cây đại kỳ cao chọc trời sừng sững ở trung ương, đại kỳ cao chừng hai mươi trượng, mặt cờ huyết hồng, phần phật giữa không trung.
Phía dưới cờ xí, có dựng một đài cao.
Đài cao này, chính là nơi tổ chức công thẩm lần này!
Chỉ là công thẩm lần này...
Tất cả cao tầng đều biết, cái gọi là công thẩm, chỉ là một lớp ngụy trang.
Bất kể là cao tầng Ngọc Đường, hay là bên Tứ Quý lâu, đều đang đợi một người hiện thân.
Tội ác có xác thực hay không, không phải ở chỗ vật chứng, mà là ở trên việc người kia có hiện thân hay không.
Nếu Phong Tôn hiện thân, như vậy Dương Ba Đào có tội, tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Nhưng nếu Phong Tôn không hiện thân, như vậy Dương Ba Đào vô tội, chư tội đều đi, bình yên vô sự!
Cái gọi là nhân chứng vật chứng, đều không quan trọng!
Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp đại địa.
Năm vị quan chủ thẩm đã đến toàn bộ. Dương Ba Đào người trực tiếp trong cuộc công thẩm cũng đã đến nơi.
Lần này Dương Ba Đào cũng không mang tới nhiều người, hết thảy chưa tới ba mươi.
Chỉ là ai nấy đều mặc quân trang, nhưng khí thế trên người lại khiến các đại lão cũng phải nhìn tới hai lần.
Đám người này có khí thế hoàn toàn khác với người quanh năm trong quân, mạnh mẽ, hiển nhiên đều không phải người thường, không thể coi thường.
Thu Lão Nguyên soái hừ một tiếng:
- Dương soái, cao thủ trong thuộc hạ thân binh của ngươi thực không ít! Quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngay cả lão phu cũng không biết phải nói là hâm mộ hay ghen ghét!
Sắc mặt Dương Ba Đào tái nhợt, có vài phần ý vị mất hồn mất vía, đối với câu nói cay nghiệt của Thu Lão Nguyên soái cũng chỉ ừ một tiếng, tựa hồ không nghe rõ lời Thu lão nói, cũng không có bất cứ ngôn từ giải thích.
Tấm lưng vốn thẳng đã cong xuống.
Từ khi Dương Ba Đào tới, Thiết Tranh vẫn chú ý nhất cử nhất động của hắn, cảm thấy đột nhiên khẽ động. Rõ ràng chỉ không gặp một đêm, đã thấy Dương Ba Đào như già thêm hai mươi tuổi, trong thời gian này có biến cố gì sao?!
Thiết Tranh cũng nghe được lời nói cay nghiệt của Thu lão, càng chú ý cử động của Dương Ba Đào, vốn cho là Dương Ba Đào sẽ giải thích thao thao bất tuyệt, nói cái gì mà bản soái chinh chiến một đời, thẳng thắng cương nghị, trung can nghĩa đẻm, được vô số nghĩa sĩ tương trợ, có gì kỳ quái đâu..v.v.. Nếu Dương Ba Đào nói vậy, Thiết Tranh tuyệt đối sẽ vọt thẳng qua, coi như không động thủ cũng phải nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, thế nhưng hành động lúc này lại khiến cảm thấy quá mức dị thường, không biết làm thế nào mới tốt, cho nên đành ngồi lại.
Lúc này, người chú ý Dương Ba Đào cũng không chỉ có Thu Lão Nguyên soái cùng Thiết Tranh, mà tất cả mọi người ở đây, đều đưa ánh mắt tập trung trên người hắn, đối mặt với ánh mắt sắc bén như đao như kiếm bắn tới từ bốn phương tám hướng, Dương Ba Đào buông thõng tròng mắt, không nói không động, diện mục cứng ngắc, tựa như một bức tượng gỗ vô cảm.
Trong đám người tới cùng hắn. Có hai người từ đầu đến cuối kèm hai bên trái phải, những người còn lại lặng yên phân tán, tản vào đám người, không chút dấu vết, nhìn như tùy ý rời đi, kỳ thực lại tạo thành một cái lưới vậy thật lớn.
Vòng tròn lớn.
Dương Ba Đào nhắm mặt ngồi trại chỗ, mặt trầm ngâm như nước, trong lòng hắn lúc này vẫn đang văng vẳng một câu chấn nhiếp: vì cái gì?
Đó là câu hỏi tràn ngập nghi hoặc cùng thống khổ của thê tử hắn.
Vì cái gì?
Lương tâm Dương Ba Đào cũng đang tự hỏi câu hỏi này!
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cười khổ, không thể phản bác, cũng không dám đối mặt.
Hôm nay hắn đến đây, chỉ đợi một cái kết quả. Nếu Phong Tôn xuất hiện, như vậy chính là kết cục vào hòm, vô luận hắn cãi lại thế nào, liệt kể được bao bằng chứng xác đáng, cũng không có bất kỳ tác dụng.
Nếu như Phong Tôn không xuất hiện...
Không xuất hiện...
Dương Ba Đào không nghĩ được bất kỳ lý do nào khiến Phong Tôn không xuất hiện.
Cửu Tôn làm việc, xưa nay chưa từng có nhiều kiêng kỵ đến thế, chỉ có nên làm và không nên làm mà thôi!
Trước kia, chiến sự Ngọc Đường bao nhiêu hung hiểm, vô số chiến dịch gần như rơi vào tuyệt cảnh, nhưng bất kể chiến sự nguy cấp thế nào, chỉ cần có thể theo kịp, Cửu Tôn nhất định sẽ gấp rút tiếp viện, với bọn hắn chỉ có nên hay không nên, nguy hiểm hay không không quan trọng!
Kỳ thực nếu Phong Tôn không đến, kết cục của hắn cũng không có nhiều thay đổi, việc hắn thông đồng với địch phản quốc đã sớm được cao tầng Ngọc Đường quyết định, bất kể Phong Tôn có xuất hiện hay không, sớm hôm nay hắn đều đã ly biệt lần cuối với thê tử!
Thê tử sẽ không đợi hắn về nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Ba Đào quặn đau từng đợt.
Bốn phía đài cao, trải rộng vô số quân nhân võ trang từ đầu tới chân, bọn hắn đứng đó để bảo vệ đài cao. Vòng ngoài, từng đội từng đội quân đội trang nghiêm, tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai. Sau đó mới là bách tính vây xem.
Có điều, người tới xem vô cùng đông đảo, tạo thành biển người vô tận, chỉ thấy đầu là đầu.
Mỗi người ở đây đều đang đợi.
Trong hoàng cung, Bệ hạ cũng đang chờ, phủ Thái úy, lão Thái úy cũng ngóng trông kết quả. Trên trời cao, cũng có tồn tại đang mong... Dương Ba Đào cùng các cao thủ hộ vệ của hắn cũng đang đợi.
- Phụng ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ, Phong Tôn lên án Bắc quân Nguyên soái Dương Ba Đào thông đồng với địch phản quốc, tại đây công thẩm điều tra.
Thanh âm như kim như thiết của Lãnh Đao Ngâm vang lên:
- Việc này quan hệ quốc vận, thiên hạ chứng kiến, chớ oan chớ uổng, không để anh linh dưới cửu tuyền phải ôm hận...
- Dẫn, Dương Ba Đào lên!
Lãnh Đao Ngâm thét lớn một tiếng.
Dương Ba Đào chậm rãi đứng dậy, khóe miệng lộ ra một tia cười khiến người khó hiểu, sải bước lên đài.
Trên đài cao, chỉ có Dương Ba Đào một người đứng thẳng.
Trước mặt hắn chỉ có một mảnh trống trải.
Tất cả mọi người đang đợi.
Nếu Phong Tôn xuất hiện chỉ chứng, như vậy, chính là thời khắc này.
Người sáng suốt đều có thể biết, đây là một cái bẫy.
Mục tiêu không phải là Dương Ba Đào, mà là Phong Tôn, hoặc tất cả người may mắn sống sót trong Cửu Tôn!
Phong Tôn xuất hiện, như vậy Dương Ba Đào chính là tội chết!
Tuyệt không khoan nhượng!
Thế nhưng Phong Tôn cũng phải rơi vào nguy cơ lớn, ngoại trừ Ngọc Đường, cả thế gian đều coi Cửu Tôn là căn nguyên họa thế, không trừ không được.
Nhưng nếu Phong Tôn không xuất hiện, như vậy, công thẩm Dương Ba Đào sẽ chuyển sang hướng khác, sẽ có vô số bằng chứng chứng minh Dương Ba Đào oan uổng. Công thần bị oan chính là thực sự không thể chấp nhận được, trước có biến cố Thượng Quan tướng môn, nếu hôm nay án này đảo ngược, như vậy sau này, vô luận là thanh danh hay quyền thế của Dương Ba Đào đều nâng lên một bậc, khi đó, vô luận cao tầng Ngọc Đường muốn làm gì hắn, đều khó thể mà thực hiện!
Vạn chúng chú mục, đều đang lẳng lặng chờ đợi, chờ xem Phong Tôn đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan này sẽ lựa chọn làm gì.
Là ra mặt lật mặt nạ của kẻ phản bội, đối mặt với nguy cơ khó lường?!
Hay là bảo toàn bản thân, chờ ngày khác tái hiện?!
Thời gian trôi qua từng chút một, Phong Tôn vẫn chưa xuất hiện.
Thời gian tiếp tục trôi qua, dưới đài bắt đầu xuất hiện âm thanh xì xào bàn tán.
Thiết Tranh mặc một thân nhung trang, tay trái ấn chuôi kiếm, tay phải chống Đại Quan đao, nhìn chằm chằm lên đài.
Có điều, đối mặt với hoàn cảnh chậm chạp không chút động tĩnh, Thiết Tranh cảm thấy bồn chồn không thôi...
Hắn hết lòng tin theo lời Phong Tôn, Dương Ba Đào nhất định chính là phản đồ, nhất định là người bán đứng Cửu Tôn, nhưng việc này chỉ hắn tin tưởng cũng không tác dụng, công thẩm trước mắt, nhất định phải có đủ công bằng uy tín, điểm này chỉ khi Phong Tôn hiện thân mới có thể quyết định, thứ khác chỉ là phù vân!
Trên đài cao, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái cũng dõi mắt về phía xa, thần sắc ung dung.
Ngươi đến, hay là không đến?
Chốc lát...
Hô hô...
Có người ngạc nhiên kêu lên:
- Gió! Gió đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.