Ta Là Chí Tôn

Chương 235: Đánh cỏ động rắn




Dương Ba Đào thở dài:
- Các ngươi nhiệt huyết như vậy, thì có tội gì? Không chỉ các ngươi... Ngay cả ta cũng hy vọng... Vừa rồi chính là Phong Hỏa hai vị nhân... Dù hai vị đại nhân vì vài nguyên nhân nào đó mà hiểu nhầm ta, thậm chí giết ta... Nhưng chỉ cần hai vị đại nhân còn sống... Mới là chuyện may mắn lớn nhất của Ngọc Đường a.
Đám người cùng nhau thở dài.
Chuyện Dương phủ, đến đây cũng có một cái kết thúc.
Vân Dương hóa gió bao lấy Phương Mặc Phi, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, hai đạo nhân ảnh một đường đuổi theo sau không bỏ.
Vân Dương thấy thực lực đối phương cao thâm, chỉ dựa vào phong tướng thì không thể thoát được sự truy đuổi của đối phương, hắn không chần chờ, trực tiếp giương một tay lên.
Hai người phía sau chỉ thấy một đám lửa hừng hực đập vào mặt, vội vào xuất chiêu đối ứng, lấy tu vi của hai người, phát nhẹ tay một cái là có thể dập tắt ánh lửa.
Nhưng hai người đồng thời cảm thấy không thích hợp, bởi hai đạo hỏa diễm này thực sự quá yếu, cơ hồ mới chỉ chạm nhẹ liền mẫn diệt, căn bản không mang chút sức công kích, ngay lúc hai người còn đang nghi ngờ, đã thấy một đoàn hỏa diễm càng thêm hừng hực, phạm vi càng thêm bao la bát ngát mạnh mẽ bao lấy hai người.
Hai người giật nảy cả mình, mắt thấy hỏa thế hùng vĩ, nào dám lãnh đạm, trước vận chuyển huyền khí bảo vệ bản thân, sau đó cùng nhau hợp lực, càn quét liệt hỏa hừng hực, song cường độ lần này tiếp tục vượt quá dự liệu của hai người, hỏa thế bao la bát ngát, thế nhưng lại không chịu nổi một kích, chỉ có điều phạm vi hỏa diễm quá lớn, đợi đến khi hai người xông ra khỏi phạm vi bao tỏa, đã phát hiện luông gió xoáy kia đã biến mất không thấy.
Hai người đều là hạng người thân kinh bách chiến, gặp gì biết nấy, lập tức dừng lại, phát động thần thức cường đại, triển khai tìm kiếm.
Nhìn như Phong Tôn đã dẫn người rời đi, nhưng thời gian hai người chỉ bị che mắt một lát, Phong Tôn cùng tên thích khách thụ thương kia tuyệt không đi được bao xa, nhất định là tìm chỗ che giấu. Chỉ cần tìm tòi cẩn thận, tuyệt đối có thể bắt được.
Vân Dương sao không biết hai người kia không phải hạng người vớ vẩn, vừa rồi hắn thi pháp chỉ để quấy nhiễu đối phương một chút, mục đích muốn tìm một chút giảm xóc, hắn mang theo Phương Mặc Phi tiến vào một nhà hoang, băng bó đơn giản một chút, lập tức nói:
- Ngươi ở đây đừng có động, chờ ta dẫn người rồi đi, ngươi lập tức trở về, chuyện này hẳn không thành vấn đề với ngươi, lại không cần ta nhiều lời.
Đối với sát thủ mà nói, tuyệt chiêu ám sát chỉ là thủ đoạn thứ hai, bảo mệnh chạy trốn mới là át chủ bài mạnh nhất, nếu Phương Mặc Phi ngay cả năng lực ẩn thân trong lúc nguy cấp để tránh đối thủ truy tung cũng không có, vậy thì hắn đã không thể sống được tới ngày hôm nay!
Phương Mặc Phi còn chưa kịp nói gì, đã thấy Vân Dương hóa gió mà đi. Một đạo hắc ảnh biến mất phía chân trời!
Hai người theo dõi nhìn thấy một đạo cuồng phong điên cuồng bỏ chạy, sao có thể buông tha, hét lớn một tiếng, đuổi theo như hai đạo thiểm điện...
Đối với người đa mưu túc chí như hai người họ mà nói, cũng không phải không nghĩ tới chuyện người thi triển phong tướng tách ra khỏi người bị thương. Nhưng bọn hắn căn bản không để Phương Mặc Phi trong lòng, chỉ là một tu giả bát trọng, cần gì chú ý, ngược lại, tên “Phong Tôn” trước mắt này mới là đối tượng cần phải tru diệt!
Mắt thấy bóng ma tử vong rời xa, Phương Mặc Phi cảm thấy rầu rĩ, nhưng thân hình không chút chậm chạp, nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Trên bầu trời, một đạo lốc xoáy bay nhanh như thiểm điện, gió xoáy phá mây trời đến thất linh bát lạc, xông hướng ngoài thành...
...
Đợi cho đến khi Vân Dương trở lại Vân phủ, lúc này đã là canh bốn sáng!
Cả người mệt mỏi, hai chân bồng bềnh như giẫm trên bông, bay đến mệt chết rồi a!
Mà lúc này Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đã sớm về nhà, ngay cả thương thế của Phương Mặc Phi cũng đã lo liệu xong.
Thủy Vô Âm ngồi trước một đối đồ trầm tư, ngẫu nhiên nhấc bút tô tô vẽ vẽ.
- Thế nào?
Vân Dương mệt mỏi không nhẹ, vừa về nhà liền ngồi xuống trước Thủy Vô Âm, sắc mặt không hề có vẻ như vừa thất bại tan tác mà về.
- Lần này xuất kích, thành công viên mãn!
Thủy Vô Âm biểu lộ rất hài lòng, thậm chí rất cao hứng:
- Mục tiêu giai đoạn hiện tại của chúng ta cơ bản hoàn thành viên mãn!
Câu nói này, khiến Phương Mặc Phi đang nỗ lực kiềm chế trọng thương, còn đợi Vân Dương trở về mà chưa đi bế quan cũng phải ngơ ngác.
Hai mặt xuất kích, Lão Mai nhẹ nhàng chém giết Hàn Vô Phi, đúng là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng bên hắn rõ ràng gặp phải mai phục, kém chút liền bị đánh thành chó chết, nếu không phải có Vân Dương xuất thủ cứu trợ, hắn đã thực biến thành chó chết, sao tên mặt quan tài này lại nói là thành công viên mãn?
Là an ủi, hay là mỉa mai? Ngươi có thể thẳng thắng hơn một chút được không?!
Vân Dương gật gật đầu:
- Xác thực không tồi, có thể coi như đã hoàn thành mục tiêu trước mắt!
Phương Mặc Phi không nhịn được nữa:
- Công tử, cái này... Chúng ta... Không giết được Dương Ba Đào... Cái này... Là do thuộc hạ vô dụng... Cô phụ sự kỳ vọng của công tử.
Vân Dương cười:
- Lão Phương không nên tự trách. Ý đồ tập kích đánh giết Dương Ba Đào lần này chỉ là một cái vỏ bọc, từ đầu tới đuổi chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.
- Ngụy trang?
Phương Mặc Phi nghe vậy càng cảm thấy buồn bực, hoàn toàn không hiểu Vân Dương đang nói gì.
- Đương nhiên là ngụy trang, trước giờ ta chưa bao giờ nghỉ rằng chỉ bằng ngươi có thể đánh giết Dương Ba Đào.
Vân Dương nói:
- Ngoài bối cảnh là người trong Tứ Quý lâu, Dương Ba Đào còn có địa vị tôn quý tại Ngọc Đường, chính là một trong tứ soái trấn thủ biên cương, là người đứng đầu Bắc Lộ quân. Người như vậy, coi như ta có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng cũng không thể để chúng ta âm thầm ám sát như vậy!
- Nói đến hôm nay, bên Hàn Vô Phi lại có một chút thu hoạch ngoài ý liệu.
Vân Dương mỉm cười:
- Lần này Lão Mai đi qua, chủ yếu là mang mục đích thăm dò. Nếu bên kia cũng sắp đặt mai phục, Lão Mai sẽ lập tức trở về, tuyệt không mạo hiểm động thủ. Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn đưa toàn bộ lực lượng tập trung sang bên Dương Ba Đào, thậm chí còn vẽ rắn thêm chân bố trí Thí Thần cung thủ... Đại khái hẳn là cho rằng Hàn Vô Phi có Xuân Hàn Tôn Chủ bảo bọc, sẽ không có chuyện gì...
Lão Mai nói:
- Điều này không sai, bên Hàn Vô Phi không có bất luận hộ vệ chính thức nào. Toàn bộ hành trình thuận lợi thậm chí khiến ta có chút cảm giác buồn bực. Một khắc đánh nát đại môn, ta đã chuẩn bị chạy trối chết, kết quả cảm giác một chút, ngay cả một cao thu chính thức cũng không có, cũng chỉ có Hàn Vô Phi là có mấy phần thực lực, khi ta hoàn toàn chiếm lấy thượng phong, lúc đó còn cảm thấy không thể tin nổi, lòng đầy kinh ngạc, ha ha...
Phương Mặc Phi có chút u oán nhìn Lão Mai.
Con hàng này có vận khí thực tốt...
Chẳng nhẽ thực lực thấp một chút, vận khí lại càng tốt hơn sao?
- Hôm nay có ba cái mục tiêu, thứ nhất đánh cỏ động rắn. Dòm ngó một chút thực lực của đối phương. Thứ hai lộ ra thân phận Phong Tôn, thứ ba phát tín hiệu với cao tầng đế quốc.
Thủy Vô Âm hài lòng nói:
- Hiện tại xem ra, cả ba đều hoàn thành viên mãn, thậm chí còn có thu hoạch ngoài ý muốn, giống như lời lão đại nói, đối phương bố trí thêm Thí Thần cung thủ chỉ là vẽ rắn thêm châm, được không bằng nổi mất, có gần năm trăm Cung Tiễn thủ ở đó, phong thanh Cửu Tôn tái hiện không cách nào che giấu. Tiếp đó, lão đại chỉ cần quấy đảo phong vân lên là được.
Vân Dương hừ một tiếng:
- Cái gì gọi là quấy đảo phong vân? Hiện tại, điều ta muốn làm nhất là phong quyển tàn vân, đại khai sát giới!
Đang nói chuyện, một tiếng meo ô vang lên. Nhị Bạch Bạch đã nện miêu bộ ưu nhã bước tới, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào mắt cá chân Vân Dương.
- Trận chiến này, Nhị Bạch Bạch biểu hiện không tệ.
Lão Mai cười ha ha:
- Hàn Vô Phi kia bị Nhị Bạch Bạch một ngụm cắn đứt đầu.
Nhị Bạch Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu, meo một tiếng.
Vân Dương vừa ôm Nhị Bạch Bạch lên liền cảm thấy gió lạnh thổi dọc sống lưng, tuột tay ném xuống đất, cau mày nói:
- Nhị Bạch, vậy mà ngươi ăn đầu ngươi... Thật là buồn nôn!
Nhị Bạch Bạch ủy khuất meo meo gọi bậy.
Lão Mai nói:
- Nhị Bạch Bạch không ăn, cắn xong liền nhả ra... Có điều, hai người tới sâu, bị Nhị Bạch mai phục, mỗi người đều nhận một vết máu!
Ánh mắt Vân Dương sáng lên:
- Nhị Bạch Bạch, nếu gặp lại hai người kia, ngươi có thể nhận ra không?
- Meo ô...
Nhị Bạch Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu, kiều hừ một tiếng. Một bộ bễ nghễ kiêu ngạo.
Hóa thành tro, ta cũng nhận ra được!
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Ha ha ha...
Vân Dương cười lớn một trận.
...
Phụ tá phủ Thái tử bị giết!
Bắc phương Nguyên soái Dương Ba Đào gặp ám sát!
Trong vòng một đêm phát sinh liên tiếp hai vụ ám sát, nhất thời phá tan vẻ ngoài yên tĩnh của Thiên Đường thành.
Nghe nói trong chiến dịch Nguyên soái Bắc Lộ quân bị ám sát, sát thủ đột kích hóa gió mà đi, bắn ra liệt hỏa...
Chuyện này, càng khiến toàn bộ cao tầng Ngọc Đường vì đó mà chấn động.
Tất cả mọi người đều lập tức liên tưởng tới Phong Tôn cùng Hỏa Tôn.
Nhất là sát thủ kia còn nhắn lại một câu.
Câu nói dó, phàm là người ở đó đều có thể nghe được. Bất kể Dương Ba Đào giải thích với quân đội như thế nào, nhưng cũng khó nén miệng lưỡi nhiều người như vậy, chỉ trong một đêm, tin tức liền truyền khắp đô thành Ngọc Đường!
“Dương Ba Đào, ngươi là trọng tướng Ngọc Đường, lại không muốn đền đáp quốc gia, còn cấu kết ngoại địch, hãm hại huynh đệ Cửu Tôn ta, tội không thể tha!”
Câu nói này, tựa như sấm chớp giữa trời quang, chấn động Ngọc Đường!
Tảo triều.
Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ âm trầm đến cực điểm, ý tức giận hoàn toàn không chút che giấu.
Cửu Thiên lệnh truyền tin cho Thu Kiếm Hàn, phụ tá Hàn Vô Phi của phủ Thái tử đã được chứng thực là người Tứ Quý lâu, càng đã bị chém giết.
Đây vốn là một tin tức tốt, nhưng đối với Hoàng đế Bệ hạ mà nói, lại cảm thấy đột nhiên thêm một cái tâm kết.
Phụ tá phủ Thái tử...
Lúc trước giết một tên Sở Thiên Lang, đã có liên quan tới Thái tử, lúc đó đã khiến Hoàng đế Bệ hạ nổi trận lôi đình. Bây giờ lại có thêm một tên Hàn Vô Phi, càng là phụ tá chủ yếu của phủ Thái tử...
Từng chuyện từng chuyện như vậy há lại không khiến Hoàng đế Bệ hạ ưu phiền, nửa giận bừng bừng thiêu đốt.
Chớ nói chi còn một tên Hà Hán Thanh, coi như hắn có là nguyên lão tam triều, còn là lãnh tụ văn nhân thì sao? Dù sao trên mọi phương diện đều có vẻ như không chút liên hệ với Tứ Quý lâu...
Lăng Tiêu Túy ngay giận đỗi ngay trước mắt hắn là vấn đề rõ ràng...
Ngọc Đường quốc, loạn trong giặc ngoài a... Hoàng đế Bệ hạ nghĩ thế lại thấy như bị một tòa núi lớn đè ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.