Ta Là Chí Tôn

Chương 228: Lại tiến giai




Đầu tiên là tiền, có tới một ngàn hai trăm vạn lượng ngân phiếu, hai trăm vạn lượng kim phiếu, chỉ riêng hai thứ này đã là một thu hoạch khá xa xỉ.
Hơn nữa, đây chỉ là thứ bình thường nhất trong đó.
Huyền thạch, 3700 khối.
Huyền tinh, 600 khối.
Huyền đan, Ngũ phẫm 356 mai. Lục phẩm 75 mai, thất phẩm 18 mai, thậm chí còn có hai mai huyền đan bát phẩm đỉnh phong.
Mỹ ngọc, 175 khối!
Vân Dương mở ra một cửa ngầm trong mật thất, phát hiện bên trong chất đầy kỳ trân dị vật, thiên tài địa bảo!
Điều này khiến Vân Dương cảm thấy buồn bực.
Vị này chỉ là phó đường chủ Tháng bảy của Tứ Quý lâu mà thôi. Sao lại khiến hắn có cảm giác như là bắt được bảo tàng của Xuân Hàn Tôn Chủ vậy? Chỉ là một tên phó đường chủ Tháng bảy, lại có thể có nhiều tài vật vậy sao?
Cũng quá kinh khủng a!
Bởi vì có quá nhiều đồ vật, có một chút không thể lấy đi. Vân Dương dứt khoát ném đại bộ phận không lấy được ném cho Lục Lục.
Lần này xem như phá lệ, để Lục Lục ăn no một lần!
“Ấy da da...”
Lục Lục mừng như điên, không ngừng rút năng lượng trong vật phẩm, mới hết thời gian uống hai chén trà, Lục Lục đã hấp thu toàn bộ tinh túy, chỉ để lại từng đống bộn mịn tại chỗ.
Trong lần thu hoạch này còn có không ít kim loại kỳ dị, ngoại trừ ba bốn mươi khối Vân Dương có thể nhận biết, chí ít còn lại 17~18 khối mà ngay cả nghe Vân Dương cũng chưa nghe qua!
- Đem tất cả đống này về, xem Bạch Y Tuyết biểu hiện như thế nào, nếu biểu hiện tốt thì cho hắn đi...
Vân Dương nghĩ đến:
- Biểu hiện không tốt... Hừ hừ...
Cuối cùng, Vân Dương trực tiếp rút Thiên Ý chi đao, bám lên tường, dùng mũi đao cạy cạy từng viên dạ minh châu. Tựa như nhổ lông, móc toàn bộ số dạ minh châu xuống.
Sau khi mật thất hóa thành một vùng tăm tối, Vân Dương hóa gió mà đi, thắng lợi trở về.
Chuyến này, thực là thắng lợi trở về, ngoại trừ Lục Lục được ăn no bể bụng, đang gật gù đắc ý, tựa như lúc nào cũng có thể đánh ợ một cái, Vân Dương còn cõng theo một cái túi lớn, lén lút chuồn đi...
Túi lớn trên lưng kia chính là dùng tới mấy cái ga giường nhà Thẩm Ngọc Thạch mới có thể vét đi cả!
Mà chỗ này, chỉ là bộ phận mà Lục Lục ăn thừa để lại...
Ngoại trừ mấy món đẳng cấp quá cao Vân Dương không để Lục Lục ăn mất, mặt khác chính là đồ... Lục Lục không ăn...
Những món này đối với Vân Dương mà nói, dù là đẳng cấp quá cao hay quá thấp, đều là đồ tốt a.
Không nói gì khác, chỉ riêng ngân phiếu kim phiếu... Một trăm vạn lượng còn có thể giết được Xuân Hàn Tôn Chủ, có lẽ mười triệu lượng có thể giết Niên tiên sinh a?
Người, nhất định phải biết tưởng tượng, chẳng may lại thành công thì sao?!
May mắn hiện tại mới là canh tư...
...
Khi Vân Dương về đến nhà. Lão Mai cùng Phương Mặc Phi nhìn thấy Vân Tôn ôm đồm bọc lớn bọc nhỏ, liền nhanh chóng tiến lên hỗ trợ. Mà Bạch Y Tuyết đại kiếm khách tự trọng thân phận, đối với chuyện bê vác nhỏ nhặt chẳng thèm để ý, chỉ khẽ đẩy thần thức ra quan sát.
Vân Dương thấy Bạch Y Tuyết không thấy cũng không đến liền tỏ vẻ mừng rỡ.
Nếu bị Bạch đại kiếm khách chú ý, nhìn thấy đống kim loại có thể giúp hắn rèn kiếm khí... Chẳng may hắn không để ý thể diện, muốn cướp thì sao? Hiện tại Vân Dương không phải là đối thủ của hắn a!
Lòng người khó dò, không thể không đề phòng a.
Sau đó gọi Thủy Vô Âm đến.
Thủy Vô Âm nhìn Vân Dương ôm đồm nhiều đồ trở về như vậy, lập tức biết chuyến này thuận lợi, đắc thủ!
- Ngươi xem mấy trang giấy này...
Vân Dương đem nửa cái bao tải nhét qua cho Thủy Vô Âm:
- Cẩn thận kiểm tra xem có thông tin nào giá trị hay không?
Thủy Vô Âm hoàn toàn không đề phòng, bị một đập của Vân Dương đập tới lảo đảo, đang muốn nói gì, đột nhiên thấy Vân Dương vui vẻ kêu một tiếng:
- A... Đám tiểu quai quai của ta đều trở về rồi a!
- Meo meo meo...
- Meo ô...
- Meo ngao...
- Meo meo meo...
Bốn con mèo nhỏ như bốn tiểu nhung cầu chừng bàn tay hoan hỉ xông tới, nhanh chóng leo lên người Vân Dương.
Thủy Vô Âm lập tức phát hiện, lúc này bản thân hắn đã bị ra rìa...
Hai vai Vân Dương có hai nhóc ngồi xổm trên vai, một nhóc leo lên đỉnh đầu, một nhóc bám trên lưng, lại nhìn kỹ hóa ra còn một nhóc bám chặt... Sau mông...
Vân Dương cười ha ha ôm cả vào ngực:
- Chuyến này vất vả nha... Đi đi đi, ta chuẩn bị cho đồ ăn cho đám gia hỏa các ngươi, nhất định phải khao thưởng các ngươi một phen... Mấy việc vặt còn lại cứ để gia hỏa câm này làm là được, chúng ta đi chơi đi...
Nói xong trực tiếp mang theo mấy quả cầu nhung nhỏ nghênh ngang rời đi, vô cùng tiêu sái tùy ý.
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi cũng không cảm thấy kinh ngạc, tự túc đem đống bảo bối mà Vân Dương phân loại, sau đó chuyển vào bảo khố cất trữ thích đáng.
Thủy Vô Âm thì câm nín.
Đây là coi hắn thành đứa ở để sai a... Ngươi đúng là không khách khí.
Cảm thán thì cảm thán, sau khi thở dài, vẫn là thành thành thật thật ôm một đống giấy không biết viết cái gì trở về, cẩn thận xem xét từng tờ một.
Đây quả là một việc yêu cầu sự tỉ mỉ cao, Thủy Vô Âm cảm giác, đoán chừng trong thiên hạ này, trong nhà ngoài nhà không còn người nào thích hợp với việc này hơn hắn...
Có điều...
Cửu Thiên lệnh còn cần xuất động một lần nữa.
...
Lúc này, Vân Dương đang tu luyện, hơn nữa lần tu luyện này khác biệt rất nhiều với những lần tu luyện trước. Trong biến cố vừa rồi, Lục Lục được ăn no tới bể bụng, tâm tình vì thế mà vui vẻ chưa từng có, linh khí phát ra cũng dồi dào hơn cả mọi lần, tràn trề không gì đỡ nổi!
Bốn nhóc Thôn Thiên báo cùng một đầu Thiểm Điện miêu. Năm tiểu gia hỏa cùng nhau nằm trong ngực Vân Dương, vẫn an an ổn ổn. Vân Dương có thể cảm nhận được năm nhóc dán vào da thịt của mình, theo hô hâp mà có chút chập trùng...
Ấm áp, thoải mái không nói nên lời...
Vân Dương tiến vào trạng thái điều tức sâu.
Nhị Tam Tứ Bạch Bạch trong lần hành động tập kích này đều chịu tổn thương nhất định, nếu theo quy trình tự hồi phục của cao giai Huyền thú cũng phải tu dưỡng mất mấy tháng, hơn nữa chúng còn là ấu thú, khả năng hồi phục có chỗ khác biệt. Nhưng dưới sự hào phóng không tiếc tiền của Lục Lục, cường thế quán thâu sinh mệnh chi khí qua, chỉ mất nửa giờ là ba đứa đã hoàn toàn khôi phục, sau đó...
Năm con Bạch Bạch lại cùng nhau thay lông...
Vân Dương khoanh chân vận công, căn bản không biến, thân thể hắn từng tầng lại từng tầng bị lông mà đám Bạch Bạch thay ra bao phủ... Hắn chỉ cảm thấy, hôm nay tu luyện, huyền khí trong cơ thể vận chuyển sinh động lạ thường.
Không ngừng có thiên địa linh khí tràn vào trong kinh mạch, ôn dưỡng thân thể, sau đó nhanh chóng tụ lại ở đan điền, tốc độ từ lúc nhập thể đến lúc tụ lại ở kinh mạch nhanh đến mức khó mà tưởng tượng.
Mà sinh mệnh nguyên khí lao ra từ trong không gian thần thức cũng đang không ngừng cọ rửa kinh mạch. Còn có linh khí thần diệu tới từ Kỳ Lân Ngư, cũng đang không ngừng phát huy tác dụng, mở rộng kinh mạch, dưới nhiều tầng trợ lực, làm cho linh khí trong thiên địa như thủy triều từng đợt từng đợt vọt tới.
Vừa tụ đến trên không trung Vân phủ, sau đó liền nhanh chóng biến mất, sau đó lại có một đoàn khác đến...
...
Tối hôm đó, sau khi Thủy Vô Âm, Bạch Y Tuyết phát hiện bầu không khí trong Vân phủ rất không thích hợp, mới bắt đầu tu luyện, đương nhiên là được lợi không nhỏ, nhưng còn xa mới có thể so với hai người khác, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đã sớm gặp tình huống này nhiều lần, đương nhiên là bỏ mọi chuyện trong tay, sớm đã vào trạng thái!
Mặt trời lên cao!
Lúc này Thiên Đường thành tràn ngập ánh sánh, trời trong gió nhẹ.
Nhưng phía trên Vân phủ lại bị bao bởi một đám sương mù nồng đậm, tầm nhìn không quá ba thước.
Đó là do đại lượng linh khó tụ lại tạo thành cảm nhận đặc biệt.
Lão Mai tu luyện cả đêm, chỉ thấy kinh mạch nhanh chóng phình lên, toàn thân như muốn nó đến nổ tung, đột nhiên thét dài một tiếng, tiếng thét như xé mây thấy ánh mặt trời.
Xương cốt toàn thân cũng lốp ba lốp bốp bạo hưởng.
Cho đến khí Lão Mai mở mắt, tóc dài bay múa, tinh quang trong mắt bắn ra như thiểm điện!
Bát trọng sơn, đột phát!
Mà bên phía Phương Mặc Phi, toàn thân hắn cũng bị bao phủ bởi từng luồng thanh khí cuồn cuộn, lúc này hắn đã súc tích đến cực hạn bát trọng đỉnh phong... Khoảng cách tới cửu trọng, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa!
Chỉ đợi một chút cơ duyên, liền có thể đột phá đến cửu trọng tu vi!
Mà lúc này, Bạch Y Tuyết cũng tràn đầy kinh ngạc, bởi tu vi của hắn cũng được hưởng lợi, đột nhiên tăng mạnh, thu hoạch rất nhiều...
Không nói gì nhiều, chỉ riêng một chút nội thương tàn dư còn lại cũng hoàn toàn không phục, nếu bình thường, chí ít cũng phải mất mấy ngày, mà lúc này chỉ trong nháy mắt đã triệt để khôi phục, sau đó, đối mặt với thủy triều linh khí dồn dập ập đến, cho dù là Bạch đại kiếm khách với tu vi siêu cường, cũng thình thoảng sinh ra một cảm giác “Không kịp tiêu hóa, trực tiếp nhét vào thân thể” quái dị mà phấn khích.
Cái này, là luyện công sao?
Đây rõ là đang nằm trong xu thế tấn cấp a?
Nơi này, quả là kỳ diệu, lại càng nhiều kỳ ngộ.
Lấy tu vi lịch duyện kiến thức của Bạch Y Tuyết, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn Lão Mai cùng Phương Mặc Phi thậm chí vượt qua cả bản thân Vân Dương, đương nhiêu sẽ không bỏ lỡ lần kỳ ngộ này, dùng hết khả nặng đè ép không gian đan điều, thừa cơ tối đa hóa lợi ích, tăng trưởng huyền công!
Dù sao với tu vi cao thâm như hắn, muốn tiến thêm một bước, trừ phi có mấy chục năm mài giũa mới may tiến lên được!
Trạng thái trước mắt của Bạch Y Tuyết, nếu có thể tiếp tục kéo dài, hắn thậm chí có một hy vọng xa vời... Đột phá cực hạn đại viên mãn, đạt đến cảnh giới cao cấp Thiên Huyền giả!
Nếu có thể đạt đến cảnh giới đó, cho dù hắn không thể địch lại Quân Mạc Ngôn. Nhưng cũng có thể nhảy lên hai ba vị trí trên kiếm khách bảng... Chí ít cũng có thể nhảy lên ba vị trí đầu!
Trên người Bạch Y Tuyết trải rộng huyền khí màu tím mờ mịt, lúc này, hắn đã tập trung đem hết khả năng để thu nạp thiên địa linh khí...
Hoặc có thể nói, hắn đang liều mạng!
Người cũng đang liều mạng thu nạp linh khí như hắn còn có Thủy Vô Âm. Thủy Vô Âm đương nhiên không biết nguyên nhân dẫn tới lần thủy triều linh khí này là từ đâu, nhưng với trí tuệ của hắn tất không thể bỏ qua cơ hội trời cho này, là một người Linh tộc, nhất là thân thể hắn có thiếu hụt trời sinh, vì vậy so với người khác, hắn muốn đưa tu vi của mình tiến lên còn khó hơn cả vạn lần.
Mà độ dày đặc của thiên địa kinh khí cùng sinh mệnh chi khí lúc này, đã làm cho một Thủy Vô Âm từ lâu đã dứt bỏ ham muốn tu luyện lại dâng lên hy vọng mãnh liệt!
Hôm nay hắn cũng không có quá nhiều ước vọng.
Chỉ cần có thể bổ sung thiếu hụt trời sinh của hắn, hắn đã có thể vừa lòng thỏa ý!
Theo mặt trời dần lên cao, thanh ấm dân chúng mua bán trao đổi càng lớn. Sương mù trong Vân phủ cũng chậm rãi tiêu tán, bám vào trên hoa cỏ trong nhà...
Rốt cục...
Vân Dương cảm thấy kinh mạch, mạch máu, xương cốt toàn thân cơ hồ như muốn nứt vỡ thân thể, rốt cục sau một hồi đau đớn mới tỉnh lại.
- Lục Lục!
Vân Dương nghĩ mà sợ, thở dốc một hơi, liền gầm thét một tiếng.
Lục Lục lúc này mới biết bản thân mới rồi suýt lại gây hoạ, rụt cành rụt lá, chỉ lộ một chút xíu chồi non, thò đầu ra ngoài: “Ấy da da”
Thế mà còn biết làm bộ ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.