Ta Là Chí Tôn

Chương 217: Nếu có kiếp sau chớ vứt bỏ




Lão phụ nhân lẩm bẩm, nói khẽ:
- Đa tạ!
Vân Dương thận trọng nói:
- Không cần cảm ơn.
Lão phụ nhân thỏa mãn ôm lấy khối ngọc hình bán nguyện, nói khẽ:
- Đây cũng không phải thứ gì tốt, nhưng lại là đồ vật đính ước của chúng ta năm đó... Hóa ra nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn mang bên mình...
Nàng áp ngọc bội lên má, chậm rãi vuốt ve, trong ánh mắt toát ra thâm tình như biển, rốt cục đê thanh ô yết:
- Ta chưa từng hận hắn... Ta vẫn luôn chờ hắn... Vì sao hắn không tự trở lại nói với ta...
- Còn có một phong thư.
Vân Dương nói:
- Phong thư này, tựa hồ hắn đã viết từ lâu, tựa như... Sớm biết sẽ có một ngày như vậy...
Lão phu nhân thỏa mãn cười cười:
- Cảm ơn ngươi... Mặc dù biết rõ không nên nói như vậy, cũng không có tư cách nói như vậy, nhưng lão nhân còn muốn thỉnh cầu các hạ một chuyện.
Vân Dương trầm mặc một chút:
- Mời ngài nói.
Lão phụ nhân nói:
- Có thể... Dùng binh khí mà ngươi giết hắn... Để giết ta không?
Vân Dương nghe vậy mà sững sờ.
- Nếu có thể cùng hắn chết dưới một binh khí, cũng có thể giúp ta nhanh đuổi kịp hắn, đây cũng là điều cuối cùng ta nhờ ngươi trợ giúp.
Lão phụ nhân nói khẽ:
- Xin ngươi thành toàn.
Vô duyên vô cớ giết một lão phụ nhân vô tội, điều này đối với Vân Dương mà nói, so với chính diện quyết chiến với Hà Hán Thanh còn khiến hắn khó xử hơn!
Trên mặt lão phụ nhân hiện ra vẻ hiểu rõ, cũng không miên cưỡng nữa:
- Mễ Không Quần nói hắn hối hận, nói hắn xin lỗi ta... Kỳ thực, từ lúc trẻ tới giờ, hắn vẫn không biết là hắn xin lỗi ta vì cái gì...
- Càng không biết, điều ta mong muốn... Là gì...
Lão phụ nhân nhẹ nhàng mỉm cười:
- Cảm ơn ngươi. Phong thư này, ta không xem.
Ánh mắt bà chăm chú nhìn Vân Dương, lẩm bẩm:
- Đa tạ ngươi, giúp ta cùng Quần ca hoàn thành tâm nguyện... Để tạ lòng biết ơn, nếu tôn giá có thời gian rảnh rỗi, có thể đi qua Thất Tinh hồ ngắm cảnh.
Vân Dương khó hiểu:
- Thất Tinh hồ?
Lão phụ nhân không đáp, nàng gục đầu, lẳng lặng nhìn ngộc bội, đột nhiên đưa ngọc bội lên, đặt bên môi hôn một cái, lẩm bẩm:
- Quần ca, nếu có kiếp sau, ngươi sẽ còn cưới ta sao? Ngươi sẽ còn xin lỗi ta chứ?
Đột nhiên ngọc bội toát ra hào quang chói lọi.
Đó là khí tượng khi quán trú huyền khí.
Vân Dương thấy thế cả kinh:
- Không nên...
Nhưng hắn đã phát hiện quá muộn, theo huyền khí của lão phụ nhân quán trú đến cực hạn, lại dùng sức một cái, ngọc bội hình trăng như biến thành một mũi đao ngọc, đâm thẳng vào ngực bà. Chui vào thật sâu, thẳng tới trái tim!
Đầu óc Vân Dương nhơ nổ ong một tiếng, hắn chẳng thể nói nghĩ tới, lòng muốn chết của lão phụ nhân kia lại kiên quyết đến vậy, nói chết là chết, hoàn toàn không hề do dự!
Còn nữa, lào phụ nhân kia cũng có tu vi đạt đến tiêu chuẩn tứ trọng, lấy phương thức cực đoan, tự phát nổ tất cả tu vi, tự hủy sinh cơ, không để lại bất cứ cơ hội vãn hồi, nếu không phải như vậy, coi như tai họa đến sát vách, Vân Dương cùng có thể xuất thủ ngăn cản!
Vân Dương tràn đầy ảo não, đã thấy lão phụ nhân như hoàn toàn không biết đau đớn, nắm chặt ngọc bội quấy lên một cái, trên mặt lộ ta một tia ý cười từ trong tâm khảm:
- Kỳ thực hắn không biết... Sau khi hắn rời đi, ta cũng cố gắng tu luyện, dốc lòng khổ tu... Mặc dù bắt đầu muộn màng... Nhưng ta cũng không từ bỏ, coi như không thể đuổi kịp hắn, cũng có thể đến gần hắn hơn một chút...
- Hắc hắc...
Lão phụ nhân cười đầy đau thương:
- Cho dù sau này biết rõ... Hắn sẽ không trở lại, chút tu vi của ta, cũng không có cơ hội dùng đối địch, nhưng... Dùng để đối phó bản thân... Cũng đã đủ...
- Tròng cả đời ta, có thể nghe được mấy câu cuối cùng đó, đã đủ.
Vân Dương thở dài một tiếng. Trong lúc nhất thời, lại không biết nói gì cho phải.
Trong mắt lão phụ nhân hiện ra hào quang sáng tỏ, tựa như nhìn thấy một niềm vui sướng:
- Quẩn ca, ngươi đi chậm một chút... Chờ ta một chút... Ta, ta theo không kịp...
Đột nhiên, thanh âm biến mất.
Trong ánh mắt bà, vẫn lóe lên một tia ngạc nhiên, tựa như hào quang đầy yêu thương say đắm, tựa như trong một thế giới khác, nàng đang trùng phùng cùng người yêu của mình.
Nhưng, khí tức của nàng đã biến mất một cách hoàn toàn, hồ đi cửu tuyền...
Nàng chết rồi.
Vân Dương chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, sự kinh ngạc, nhanh chóng bị chân tình thay thế.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy ánh trắng trên trời, vẫn thanh lãnh sáng người như vậy. Có thể, ánh trăng năm đó mà Mễ Không Quần cùng lão phụ nhân nhìn thấy... Cùng là... Ánh trăng của tối nay...
Ánh trăng vẫn còn đó, chỉ có cảnh đời là thay đổi!
Âm thanh trên đình đã kinh động người bên dưới, có âm thanh dần dần truyền tới.
- Ai?
- Lão phụ nhân còn đang trên đó?
- Đi lên xem.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài, thân thể chầm chậm hư hóa, hóa thành hàn phong gào thế bay lên không trung.
“Hy vọng, các ngươi thực có kiếp sau.”
“Nguyện kiếp sau, chớ cùng nhau vứt bỏ. Ngươi sóng vai, trăng chứng kiến.”
...
Vân Dương cầm lấy năm phần Long Hổ cao, lặng yên trở về, trải qua giáo huấn thể thảm, Lục Lục không quan tâm đồ vật có lai lịch ra sao, chỉ cần có tác dụng với nó, trực tiếp thu nạp, hiện tại hắn cũng không dám đem một số thiên tài địa bảo hơi trân quý để trong ngực nữa. Đến lúc trở lại nhà, tâm tình sầu não nặng nề của Vân Dương còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Lúc này, Thủy Vô Âm đã an tĩnh đứng dưới tàng cây, tựa như một kẻ vô hình, không kinh động đến bất cứ ai.
Bên cạnh, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều lộ ra thần sắc kỳ quái.
Bởi... Thủy Vô Âm đứng đó, cho dù dùng mắt thường có thể thấy được, nhưng lại hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại.
Hai người không tin tà, trực tiếp dùng thần thức định vị, vậy mà lại khiến hai người mở rộng tầm mắt một phen, dù dùng hết cỡ, cũng không thể phát giác nửa điểm động tĩnh.
Một người sống sờ sờ như thế, rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng trong cảm giác lại như không tồn tại...
Đối với điểm này, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều hô to không thể tưởng tượng cùng lý giải.
Trong thiên hạ, lại có kỳ nhân như vậy?
Mãi cho đến khi Vân Dương trở về, Thủy Vô Âm mới đi ra khỏi bóng cây, tựa như một U Linh, một bước đến dưới ánh sáng, ám vụ tiêu tán, táo hiện cõi trần.
Cách đó không xa. Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, cùng oán thầm: Yêu quái!
Sau đó hai người làm như không có chuyện gì rời đi, hiển nhiên rất kiêng kỵ với kẻ phi nhân lại như này.
Thủy Vô Âm cũng không quan tâm hai người nghĩ gì, vừa nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Vân Dương, thấp giọng nói:
- Không thành công?
Vân Dương thở dài:
- Chẳng những thành công, còn thu được rất nhiều điểm ngoài ý muốn.
Thủy Vô Âm nở nụ cười:
- Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Phải chăng còn có điều gì ngoài ý muốn phát sinh?
Khó trách Thủy Vô Âm hỏi câu hỏi này, đã nói đặc thủ, lại còn có thu hoạch ngoài định mức, việc này coi như công đức viên mãn, nhưng biểu hiện của Vân Dương lại là một bộ tâm sự nặng nề, há không khiến người nghi hoặc, lo lắng.
Vân Dương trầm mặc một hồi, nói lại sơ lược quá trình tối nay cho Thủy Vô Âm.
Thủy Vô Âm nghe xong, mặt không biểu tình:
- Chuyện này, công tử đã quá mức hành động theo cảm tính.
- Công tử, hiện tại chúng ta rất thiếu tiền a.
Thủy Vô Âm nói:
- Khoản tiền mà Mễ Không Quần để lại, đáng lý nên chiếm làm của riêng. Còn chuyện đưa tin cũng là không nên đi, không nói có bẫy rập hay không, nhưng... Cũng không cần thiết.
- Công tử nên biết, nếu muốn làm đại sự, phải trả đại giá. Đây vốn là chân lý sáng ngời nhất thiên địa! Vô luận đại giới này tàn khốc cỡ nào, khiến người phải tiếc hận cỡ nào, cũng phải tiếp nhận.
Vân Dương gật gật đầu, nhìn chăm chú Thủy Vô Âm một hồi.
Vân Dương phát hiện, hóa ra Thủy Vô Âm cũng có chút thiếu hụt.
Thủy Vô Âm là người thấy chết không sờm, cơ trí trầm ổn, phong cách làm việc càng là không lọt giọt nước, thiên y vô phùng, thế nhưng, hắn làm người quá lạnh!
Lạnh!
Lạnh nhạt!
Lãnh khốc!
Giống hiện như trái tim được khắc từ băng, kẻ làm trí giả, mưu sĩ, có được một trái tim băng là tốt, nhưng đối với Vân Dương mà nói, như vậy lại không được hoàn mỹ!
Có máu có thịt, mới là người.
- Vô Âm, có đôi lúc, cần phải nhìn thấy nhân gian tình ý.
Vân Dương nói khẽ:
- Cho dù là địch nhân, cũng chỉ là do lập trường khác biệt. Chúng ta muốn giết bọn chúng là một chuyện, nhưng lại không được phủ nhận toàn bộ tình cảm của bọn hắn, dù sao hai cái cũng không liên quan đến nhau.
- Thương Thiên vô tình, người lại phải cần có tình.
Thủy Vô Âm trầm mặt một chút:
- Có thể đây chính là khác biệt trong tính cách, trong mắt ta, địch nhân chính là địch nhân, bất kể là dùng cách nào để giết chết, đều coi như xong... Sao lại có tình cảm chen lẫn. Địch nhân có tình cảm phòng phú hay đạm bạc thì có liên quan gì đến ta? Thứ ta muốn, là mệnh của bọn hắn, không có quan hệ với tình cảm của bọn hắn.
Vân Dương thở dài, cảm nhận sâu sắc, nói đạo lý với kẻ máu lạnh này, căn bản là đàn gảy tai trâu.
- Thân phân hiện tại của ta là mưu sĩ, thứ ta quan tâm, là thắng bại sinh tử, trừ cái đó ra, sẽ không cân nhắc những yếu tố khác, vậy cái gì gọi là tình cảm, không có quan hệ với ta.
Thủy Vô Âm lạnh lùng nói:
- Lão đại, kỳ thực nhân tố lớn nhất làm hỏng đại sự từ xưa đến nay... Chính là cái gọi là tình cảm.
Vân Dương thở dài, không tiếp tục tranh luận vấn đề tình cảm.
Nói tình cảm với Thủy Vô Âm, nói đàn gảy tai trâu còn là nói tốt, tối thiểu đàn gảy tai trâu, trâu sẽ không phản bác lại, mà Thủy Vô Âm có thể phản bác đến ngươi cứng họng á khẩu không nói được lời nào!
- Hiện tại có mấy chuyện cần nhanh chóng xử lý.
Thủy Vô Âm chỉnh hợp lại tình báo của Cửu Thiên lệnh:
- Thứ nhất, dù Cửu Thiên lệnh vẫn trong khống chế, nhưng lòng người biến hóa, dùng sự sùng bái cùng uy vọng cá nhân để khống chế, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở. Đề nghị chỉnh hợp lại lần nữa, tốt nhất là hoàn toàn chỉnh hợp nhân mã chín phương, hình thành chỉ huy thống nhất.
Vân Dương gật gật đầu:
- Không tệ.
Điển này đúng là điều tất yếu.
Hiện tại, Cửu Thiên lệnh thực sự là năm bè bảy mảng, muốn tụ lại cũng không dễ dàng, lúc trước tiểu đả tiểu nháo không cần nhiều tài nguyên thì không sao. Nhưng hành động kế tiếp càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục phân tán, cường độ không đủ chỉ là phụ, chỉ là bại lộ sẽ rất nguy hiểm.
Đông thời, yếu tố không thể khống chế càng lúc càng lớn.
Đây là điều nhất định phải cân nhắc, cần phải nhanh chóng ra tay giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.