Ta Là Chí Tôn

Chương 214: Thất thiết với người mới quen




- Ngươi là người gia tộc nào?
Mễ Không Quần lui về sau hai bước, ngồi lại trên ghế.
Sắc mặt hắn vẫn có một tia phiền muộn không hiểu.
Sau khi Mễ Không Quần xác nhận đối phương đến với mục đích đòi nợ, tính cảnh giác cũng giảm xuống, cảm giác phiền muộn lúc trước lại ập về, mặc dù không còn mãnh liệt như trước, nhưng chỉ cần không phải người “mù lòa” đều có thể nhìn ra.
Đương nhiên Vân Dương không phải người mù, ngược lại, con mắt hắn còn tốt hơn người thường vô số lần, tự nhiên có thể cảm giác được là lạ. Gia hỏa này... Tâm tình không tốt?
Đối nguyệt trầm ngâm?
Thấy vật buồn phiền?
Vốn dĩ Vân Dương còn thầm trách bản thân để lỡ dịp, đến cấp bậc như Mễ Không Quần, rất ít khi rơi vào trong trạng thái sơ hở, vừa rồi lại là một cơ hội đánh giết tốt như vậy, mà bản thân hắn lại bỏ lỡ.
Nếu như trong tình huống bình thường, một sơ hở tuyệt đối không thể lặp lại lần thứ hai, nhưng trạng thái trước mắt của Mễ Không Quần tuy không còn như lúc trước, cũng lại lâm vào một trạng thái phiền muộn quỷ dị, nói chung là “Nửa thất thần”, hơn nữa còn là một trạng thái kéo dài, chuyện quái gì vậy?
Chó ngáp phải ruồi a? Tóm lại, tình huống hiện tại còn tốt hơn so với trước, lúc nãy đúng là Mễ Không Quần thất thần một cách nghiêm trọng, nhưng coi như Vân Dương có thể đắc thủ, cũng nhất định phải nhận lấy phản kích cuối cùng của Mễ Không Quần, nhưng hiện tại, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể thu hoạch toàn thắng, đánh giết mục tiêu, lại toàn thân trở ra!
Vân Dương thở dài khe khẽ:
- Ta là người Thu gia, lần này cũng là bất đắc dĩ mới phải đến đây, dù sao chuyện của Mễ tổng quản, cũng không quá chính cống a.
Mễ Không Quần lạnh lùng hừ một tiếng:
- Chẳng nhẽ Thu gia các ngươi bắt cóc tống tiền lại là chính cống?
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Chính cống hay không chính cống là tùy suy nghĩ mỗi người, nhưng nếu không phải Mễ tổng quan trêu trọc Thu gia trước, hôm nay bản tọa cũng không đến đây!
Mễ Không Quần muốn phản bác một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ thở dài một hơi.
Lúc này, một là hắn không có lực lượng, hai là hắn không có tâm tình!
Một hồi lâu sau:
- Người mắt sáng không nói tiếng lóng, liên quan tới hứa hẹn trước đó, bản ý của ta không hề có ý định quỵt nợ, nhưng cũng không có ý định thực sự thành toàn các ngươi, thành toàn, chính ta cũng cảm thấy không muốn, cũng không được...
- Có điều, các ngươi đã tìm đến đây... Ta dứt khoát làm người thức thời một lần, thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi vậy.
Thần sắc Mễ Không Quần càng lúc càng mờ mịt, trong đó lại có một tia trống rỗng tự nhiên, cảm giác vô lực hiện rõ mồn một.
Trong lúc này, Mễ Không Quần sinh ra một cảm giác quá sức mãnh liệt, cái cảm giác buồn bực đến mất hết cả cam đảm, tựa như mất hết thảy hứng thú tranh luận những sự việc trong đời.
Đối với tâm trạng này của Mễ Không Quần, Vân Dương tự nhiên có thể cảm thụ.
Trên người con hàng này xảy ra chuyện gì vậy?
Tâm cảnh của một tu giả cao giai sao có thể chán chường đến mức độ này? Chuyện quái gì vậy?
Một người xa lạ xuất hiện xưng là người Thu gia, hắn liền có thể tin tưởng?
Còn nữa, thất hồn lạc phách ngồi trên ghế là muốn làm gì? Vậy mà không hề có một chút đề phòng nữa chứ?
Dù là Vân Dương vốn có ý tới giết người, lúc này cũng có chút cảm giác hoang mang tột độ...
Nếu mục tiêu quá dễ giết, có vẻ như là một sự kiện vô cùng quỷ dị, có chút không biết niên hạ thủ như thế nào!
- Long Hổ cao kia...
Vân Dương hỏi.
- Hắc hắc...
Mễ Không Quần tiện tay ném ra năm cái hộp nhỏ, trong giọng điệu có một tia tự giễu:
- Thứ đồ này, tin rằng nếu đổi lại là người khác nhất định không thể nào có thể đưa ra ngoài... Chỉ tiếc, thứ đồ chơi này hoàn toàn vô dụng đối với ta.
Vân Dương khẽ động suy nghĩ:
- Người có chí riêng, trên phương diện này, không thể miễn cưỡng.
Mễ Không Quần cười hắc hắc, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống.
Vân Dương nhạy bén cảm giác được, cảm xúc của Mễ Không Quần lúc này lại ba động mãnh liệt, ánh mắt không khỏi sáng lên, ngồi xuống ghế đối diện Mễ Không Quần, nói khẽ:
- Không ngờ Mễ huynh lại là người sảng khoái như vậy, tại hạ bội phục. Hy vọng về sau, còn có thể kết giao bằng hữu với Mễ huynh.
Mễ Không Quần cười cười, từ chối cho ý kiến:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Có vị trí gì trong Thu gia?
Sắc mặt Vân Dương nhảy lên, trầm giọng nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ở Thu gia, ta xếp thứ năm.
Ánh mắt Mễ Không Quần chấn động một cái, rốt cục cười ha ha:
- Xem ra quý tộc đúng là rất coi trọng Mễ mỗ.
Vân Dương nói:
- Có điều bản tọa thực không nghĩ tới, Mễ tổng quản lại là người dễ nói chuyện đến vậy.
Mễ Không Quần nghe vậy cười lạnh hai tiếng:
- Thời điểm mà Mễ mỗ không dễ nói chuyện rất nhiều, ngươi đã đạt được mục đích, vậy thì mời rời đi cho mau, chung quy nơi này cũng là hoàng cung trọng địa, không phải nơi mà ngươi nên ở lại lâu.
Vân Dương cười một tiếng:
- Cũng không phải là ta muốn ở lại, mà là... Lúc trước khi đến vốn chuẩn bị luận bàn với Mễ huynh một phen. Có chuyện Mễ huynh không biết, danh tiếng của Mễ huynh hiện tại nổi như cồn trong tứ đại gia tộc, đặc biệt là Thu gia chúng ta a! Lúc đầu ta không tài nào nghĩ được, chuyện này có thể thuận lợi như thế... Cho nên trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, còn có một chút cảm giác ngượng ngùng, vừa hay Mễ huynh cũng đang buồn phiền, dứt khoát ở lại trò chuyện với Mễ huynh, giải buồn.
Mễ Không Quần “Ồ” lên một tiếng.
Hiển nhiên hắn cũng không tin lý do thoái thác của Vân Dương, coi như người Thu gia trước mắt có ý muốn kết giao, suy cho cùng cũng chỉ có thể tương giao một cách tạm thời, nhưng lúc này lại có chút hương vị thân thiết với người mới quen.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Kỳ thực, ta cũng khá thấu hiểu cảm giác của Mễ huynh lúc này, võ giả như chúng ta, một đời liếm máu trên lưỡi đao, nhảy qua nhảy lại trên lằn ranh sinh tử, điều theo đuổi đơn giản cũng chỉ là một cái Danh, một cái Lợi. Một phần lực lượng.
- Nhưng danh, lợi, thực lực mà chúng ta lấy được, chưa hẳn đã tỉ lệ với điều chúng ta bỏ ra...
Vân Dương thở dài một cách nhẹ nhàng:
- Trong nhân thế này, được cùng mất suy cho cùng cũng chỉ là hư vô... Dù sao đến cấp bậc như chúng ta, ước muốn trong quá khứ đa phần đã lấy được, coi như không phải mười thành cũng lấy đến tám chín.
Yết hầu Mễ Không Quần giật giật, trên mặt vẫn là một mảnh lạnh nhạt.
Vân Dương biết, vừa rồi Mễ Không Quần đã muốn nói chuyện, nhưng lại cưỡng ép nín lại.
Mắt thấy đã có hiệu quả, đương nhiên phải tiếp tục cố gắng:
- Kỳ thực, bản tọa và Mễ huynh chưa hề quen biết trước đó, thậm chí hai bên còn có lập trường đối địch. Có mấy lời, đúng là thân thiết với người mới quen. Có điều tình huống hôm nay đặc biệt, để ta sinh ra một cảm giác không nói không thoải mái... Hiện nay Mễ huynh cũng đã xem như công thành danh toại, tại sao lại chán chường đến mức này...
- Công thành danh toại?
Rốt cục Mễ Không Quần không nhịn được nữa, cười thảm một tiếng, hung hăng chỉ vào l-ng ngực của mình:
- Vị Thu huynh này, ngươi cảm thấy, một kẻ có thân thể không trọn vẹn như ta, dù có một thân tu vi cao cường, nhưng ngày ngày ở trong hoàng cung này, hầu hạ người ta, cũng có thể cho là công thành danh toại?!
Vân Dương ung dung thở dài:
- Cái này đúng là mỗi người một ý, đường của mình là do mình tự chọn. Nếu Mễ huynh đã lựa chọn con đường này, bây giờ đã đến vị trí chưởng quỹ nội quỹ, nói chung cũng đến điểm đầu cùng, sao có thể không tính là công thành danh toại?
Mễ Không Quần cười thê lương:
- Tự chọn? Tự chọn? A a a a...
Hắn nuốt xuống một hơi thật sâu:
- Nếu có thể tự lựa chọn, ai mà không muốn kiều thê mỹ thiếp, công hầu muôn đời? Ai lại muốn tự cung phụng dưỡng người khác?
Vân Dương lại cười hắc hắc:
- Lấy thành tựu tu vi như Mễ huynh, nếu không phải tự nguyện, ai lại có thể éo ngươi làm việc ngươi không muốn làm? Ha ha, kỳ thực, trên đời này có nhiều chuyện khó tránh khỏi tình trạng lừa mình dối người, nhiều lời không tác dụng, ai nấy đều có trí riêng, Thu mỗ hiểu rõ đạo lý này.
Thần sắc giận giữ lóe lên trên gương mặt Mễ Không Quần rồi biến mất, chợt lại thể hiện ra một khuôn mặt tươi cười khó hiểu, buồn bã nói:
- Nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai chồng, câu nói này, thực là chí lý. Bình sinh, chuyện mà Mễ mỗ hối hận nhất, chính là... Bản thân đi sai đường, càng khiến cho thê tử mình gả sai chồng!
Hẳn hơi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng thanh lãnh chiếu sáng bản thân, trên mặt hiện ra thần sắc ôn nhu mà thống khổ, gân xanh trên trán lờ mờ lộ ra.
Hai tay hắn xiết thật chặt, hiển nhiên đang cố khống chế bản thân.
Vân Dương chớp động hai mắt:
- Nhưng dù sao ngươi đã nhập cung, trở thành một tên... Thái giám.
Câu nói này, ác độc đến cực điểm.
Nhất là đối với trạng thái hiện tại của Mễ Không Quần, câu nói này như vô số lưỡi dao, cùng lúc lật tất cả các vết sẹo trên người hắn lên, máu thịt be bét, vết thương chồng chất.
Đối với Mễ Không Quần vốn đã lâm vào trong tình trạng tâm thần thất thủ, lại càng là một kích trí mạng!
Câu nói này với ngôn từ ác độc không chút che dấu, khiến Mễ Không Quần lập tức mất lý trí!
Dưới ánh trăng tuyên cổ bất biến ôn nhu chiếu rọi, thần sắc Mễ Không Quần đột nhiên trở nên dữ tợn:
- Hết thảy không phải điều ta mong muốn!
Hắn như đang gầm rú, lại như đang cãi lại, cũng có hương vị đáp lại bản tâm.
Bên ngoài truyền đến âm thành một tiểu thái giám rụt rè hỏi:
- Mễ công công, ngài thế nào ạ? Có cần tiểu nhân đi vào hầu hạ không?
Một tiếng “Mễ công công” đột nhiên xuất hiện, càng như đâm chọt vào vết sẹo của Mễ Không Quần, hắn cuồng loạn quát to một tiếng:
- Cút! Cút xa xa cho ta!
- ... Vâng!
Tiểu thái giám bên ngoài bị tiếng quát dọa đến tè ra quần, nhanh chóng chạy té khói.
Sắc mặt Mễ Không Quần dưới trăng vẫn tái nhợt, cắn răng, hung hắn nói:
- Ta cũng là nam nhân, mục tiêu của ta cũng không khác các ngươi... Chỉ là, có một ngày, ta bái một vị sư phụ!
Vốn dĩ hắn không muốn nói, nhưng sóng triều oán độc tích tụ trong lòng đã mấy chục năm, đột nhiên không khắc chế được, không nói ra thì không thoải mái, lại bị ngôn từ của Vân Dương kích thích, sóng triều càng lúc càng mãnh liệt, càng thêm khó kìm nén, rốt cục bắt đầu nói chuyện.
- Sư phụ ta dạy ta một môn công pháp!
Sắc mặt Mễ Không Quần trở nên dữ tợn:
- Khi đó, ta mới 23 tuổi! Ta tuổi trẻ, không hiểu chuyện! Ta tu luyện công pháp, tiến bộ rất nhanh, một năm của ta tu luyện lúc đó có thể so với mười năm tu luyện lúc trước!
- Cái cảm giác tiến bộ cực nhanh kia, ngươi có hiểu không?
- Ta dốc lòng tu luyện, rất nhanh liền có thể đạt đến tầng thứ ba. Tiếp đó, càng tu luyện, ta chậm rãi phát hiện... Hứng thú của ta đối với công pháp càng lúc càng lớn, càng ngày càng không thể chống cự, nhưng đối với nữ sắc... Lại càng lúc càng mờ nhạt, càng không có cảm giác... Lúc đó, thê tử mới gả cho ta, được hai năm rưỡi!
- Ngươi biết cảm giác này không?
Mễ Không Quần cười thảm hai tiếng.
Vân Dương thản nhiên:
- Tiềm tu vốn là một quá trình tất yếu trên con đường tu luyện, vốn cũng không có gì đáng trách, có điều do lòng người khác biệt mà thôi.
Mễ Không Quần cười hắc hắc:
- Thế nhưng, về sau ta mới thực sự hiểu... Không phải ta đạm mạc, mà là ta... Không được... Không được ngươi hiểu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.