Ta Là Chí Tôn

Chương 204: Kỳ ngộ bất ngờ




Vân Dương nhìn Ngư vương đầy nghi hoặc, hiển nhiên hắn cũng không biết mục đích mà Ngư vương mang hắn đến đây làm gì, lại không dám làm bừa, chỉ có thể chờ Ngư vương nhắc nhở thêm.
Ngư vương bỗng dùng cái đuôi của mình đập đập, bọt nước văng khắp nơi, vui vẻ đến lạ kỳ. Sau đó nó bơi tới, tựa trên đùi Vân Dương, không nhúc nhích, có vẻ như đang nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi?
Vân Dương cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngươi tốn công tốn sức dẫn ta tới đây, đến tột cùng là muốn làm gì a?
Chẳng nhẽ chỉ để dựa vào người ta nghỉ ngơi?!
Trong nháy mắt Vân Dương không hiểu làm sao, lại đột nhiên cảm thấy một trận uy áp khó tả. Đột nhiên áp lên người hắn.
Loại uy áp này, cho hắn một cảm giác như bầu trời sụp đổ.
Cùng lúc đó, một cảm giác khó tả dâng lên, khiến tim hắn không tự chủ được mà đập thình thịch, tựa như chấn động xuất phát từ trong lòng đất, mặt nước bắt đầu gợn sóng li ti.
Ngư vương lại càng bám sát Vân Dương hơn nữa, tựa như nó đang an ủi Vân Dương: đừng sợ, không có chuyện gì đâu.
Vân Dương càng cảm thấy dở khóc dở cười, cũng mà chỉ mới qua một lát, liền thấy một đoàn ánh sáng xuyên qua vách đã rơi xuống, đó là một đoàn ánh sáng màu tím, hào quang màu tím lớn dần, càng lúc càng lớn, tựa như bọt khí không ngừng bành trướng, dần dần lớn bằng cái đầu người, lơ lửng trên không trung hố nhỏ.
Dưới nền đất, một loạt âm thanh ừng ực vang lên. Ngay đó, một cỗ khí thể không màu từ trong hố nhỏ bay lên.
Cỗ khí thể vừa vừa vặn vặn đập trúng đoàn ánh sáng tím, một tiếng “Phốc” thanh thúy vang lên, sương khói bốn phía đồng thời khấy động.
Sau khi sương khói phát xạ ra khắp không trung, dư thế vẫn không giảm, đập mạnh lên vách động, khiến cho vách động bốn phía phát ra một loạt âm thanh rung động.
Sau khi đập vào vách động, sương khói lại bị bắn ngược lại, lần nữa tạo thành một quả cầu sương mù lơ lửng trên không trung hố nhỏ.
Có điều, quả cầu sương mù không còn là vẻ không màu như trước nữa, nó đã biến thành một quả cầu phát ra ánh sáng bảy màu lộng lẫy.
Hào quang mơ hồ lưu chuyển, mặc dù chậm chạp, nhưng vẫn lưu động không ngừng.
Ngư vương kia thấy thế, bỗng phát ra một tiếng kêu bén nhọn, tựa hồ như nó đang reo hò không ngừng, dùng đỉnh đầu đẩy đẩy cái eo Vân Dương, ra hiệu cho hắn tiến về phía trước.
- Ý ngươi là muốn ta thu lấy cái này?!
Vân Dương ngạc nhiên chỉ vào viên cầu bảy màu mà hỏi.
Mà lúc này, viên cầu sương mù kia bắt đầu tản ra từng tia từng sợi, mặc dù nhỏ bé không đáng kể, nhưng đúng thực là không ngừng tiêu tán, Ngư vương bắt đầu sốt ruột, đập đập mấy cái tiến lên, miệng cá mở rộng, hướng thẳng về phía trước, hít một hơi thật mạnh.
Lập tức, một mảng sương mù bảy màu xông vào trong miệng nó.
Lại quay đầu nhìn Vân Dương, cái đuôi đập đập vào mặt nước, lộ ra vẻ rất nôn nóng: mau làm theo ta.
Vân Dương nhếch nhếch miệng, dù sao hắn cũng không biết đó là thứ gì, không dám tùy tiện động vào, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng hài lòng của Ngư vương, chắc hẳn sương mù này cũng không phải là thứ gì không tốt, cũng bắt đầu bán tín bán nghi mà ghé đầu tới, hé miệng, hút một hơi.
Nào biết, sau khi hút một hơi thăm dò, trong nháy mắt khi sương mù bảy màu bay vào trong miệng, Vân Dương bỗng cảm thấy huyền khí trong đan điều chấn động một cái, sau đó một trận cảm ứng kỳ diệu dâng lên, toàn thân cảm thấy một cảm giác ấm áp thoải mái không nói lên lời.
Mà trong không gian thần thức, Lục Lục vốn đang múa may lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, dây lẽo đang vung vẩy cũng ngừng trên không trung, từng phiến là cuốn lại, sau một khắc, lại lần nữa giãn ra, bắt đầu uốn éo kịch liệt.
“Ấy da da, ấy da da...”
Có vẻ như Lục Lục rất gấp gáp.
Ngư vương mới chỉ hít ba hơi, toàn bộ viên cầu cũng chỉ bị nó hít mất một phần mười, liền dừng lại không hít nữa, lặng yên nằm trong nước, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang tiêu hóa uy năng ẩn trong sương mù bảy màu.
Ba hơi, đã là cực hạn mà nó có thể thừa nhận.
Lúc này Vân Dương cũng đã cảm thấy sự cấp bách của Lục Lục, thoáng do dự một chút, liền vẫn khí đan điền, toàn lực hút mạnh.
Vân Dương lấy huyền khí làm cơ sở, hút mạnh một hơi, hấp lực chẳng những hơn xa lần thứ nhất, còn mạnh hơn Ngư vương hít vào không ít, sương mù bảy màu như biến thành một đạo trường long, chậm rãi tiến vào trong miệng Vân Dương.
Lục Lục vui mừng hớn hở, dây mây không ngừng uốn éo.
“Ấy da da, ấy da da...”
Vừa vui vẻ nhảy múa, vừa không ngừng thu sạch sương mù bảy màu vào trong không gian thần thức, bố trị tại xung quanh bản thân.
Hai mảnh lá cây xanh biếc cũng không ngừng co duỗi, dây leo vung vẩy phát ra tiếng sưu sưu, ba mặt chung sức, trong chốc lát, viên cầu bảy màu đã bị hấp thu toàn bộ.
Thậm chí ngay cả một chút sương mù bảy màu trong hố lúc đầu cũng đã bị hấp thu mất.
Không gian trở lại bình tĩnh.
Vân Dương chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân đã có biến đổi nào đó, nhưng lại không biết là biến đổi cái gì.
Thế nhưng, trong không gian thần thức, Lục Lục biểu hiện trạng thái thỏa mãn chưa từng có, không ngừng uốn qua uốn lại “Ấy da da..” Tiếng kêu non nớt nối liền không dứt.
Xác nhận đã hấp thu sương mù bảy màu đến sạch sẽ, Lục Lục cũng không chậm trễ, trước tiên thu sương mù vào trong thân cân, phiến lá tinh tế mỏng manh bắt đầu trở nên dày nặng, diện tích cũng phát triền hơn một vòng, màu xanh càng lúc càng trở nên sẫm lại, không ngừng tiếp cận màu đen.
Đây là biểu hiện của cây khỏe mạnh tới cực điểm!
Ngoài ra, dây leo cũng trở nên lớn hơn, chiều dài càng tăng hơn gấp đôi.
Vân Dương trợn mắt há mồm nhìn biến hóa, rốt cục xác định, sương mù bảy màu thần bí này, đúng là đồ tốt hiếm thấy. Mà bản thân hắn hôm này, có vẻ như gặp được khoáng thế kỳ duyên trong truyền thuyết!
Trước đó, hắn chưa từng nhìn thấy thiên tài địa bảo nào có thể giúp Lục Lục phát triển nhanh đến thế, không phải nói là biến hóa kinh người!
Dị chủng như Lục Lục, dù là ức vạn thiên tài địa bảo bình thường cũng chưa chắc có thể giúp nó thăng một cấp. Nhưng, dưới tác dụng của sương mù thần bí, lại có thể phát sinh biến hòa khổng lồ như thế!
Qua đó, sương mù này tốt như thế nào, nhìn cũng có thể biết một chút.
Hơn nữa, kinh mạch của hắn, tựa hồ cũng được cường hóa một cách thần bí.
Vân Dương vận công thử một cái, phát hiển sự bền dẻo của kinh mạch, so với trước kia cũng phải tăng gấp mười lần, thậm chí còn nhiều hơn!
Phải biết, tuyệt đại năng lượng của sương mù đều bị Lục Lục hấp thu đi mất, vậy mà hắn còn có thể thu được biến hóa lớn như vậy, toàn bộ năng lượng của sương mù thần bí kia, phải lên tới mức nào a?!
Có điều, Vân Dương chỉ biết nguyên nhân, lại không biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Rốt cục là sương mù gì vậy? Sao có thể chứa đựng uy năng thần kỳ mà hùng hậu như vậy?!
Vì sao lại có chuyện này? Đây tuyệt không phải chuyện do con người sắp đặt, mà là một loại hiện tượng thần dị, được thiên địa tạo hóa hình thành một cách trùng hợp, đây chính là tạo hóa trời ban, huyền bí thần dị. Tuyệt không phải nhân lực có thể hình thành!
Kỳ Lân Ngư vương sau khi hấp nạp năng lượng tỉnh lại, hiển nhiên có chỗ tiến bộ, cao hứng phóng dài trong nước, tựa như một đầu thần mã hoành không.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Vân Dương mẫn cảm phát hiện, bảy màu trên người Kỳ Lân Ngư vương dường như lại đậm hơn một chút.
Xem ra, sương mù bảy màu kia có tác dụng rất lớn với Kỳ Lân Ngư...
Sau khi Kỳ Lân Ngư vương mang Vân Dương tới đây, lại vui sướng dẫn Vân Dương về. Trên đường đi, cái đuôi dài rộng đập đến bọt nước bắn khắp nơi, hiển nhiên là vô cùng vui sướng, đắc chí vừa lòng.
Đi được một nửa, Vân Dương cười ha ha một tiếng, lấy tay ôm lấy đầu Ngư vương, thân mật vuốt vuốt, tiện tay truyền qua một đạo sinh mệnh chi khí vào trong thân thể Ngư vương.
Đối với phần quà bất ngờ này, Kỳ Lân Ngư vương vui đến chết đi sống lại, so với đạo sinh mệnh chi khí lần trước còn nhiều hơn tới mấy lần, nó bơi qua bơi lại như đang khiêu vũ, xoát một cái bơi ra mấy trăm trượng, lại xoát một cái bơi trở về, xoát cái lại đi ra...
Một người một cá đều trong trạng thái hân hoan, rời khỏi vựa sâu khó lường, một lần nữa trở về phạm vi Bách Trượng hồ, mà lúc này, Vân Dương thực sự phải rời đi, Ngư vương lưu luyến đi theo hắn, một mực đến rất lâu.
- Trở về đi.
Vân Dương vỗ vỗ đầu Ngư vương, an ủi:
- Sau này ta sẽ lại đến, hẹn gặp lại.
Câu này cũng không phải lừa Ngư vương cho có. Nơi này có kỳ vật như vậy, sao Vân Dương có thể không tới... Coi như Vân Dương không muốn tới, Lục Lục cũng sẽ quấn lấy hắn đòi đến.
Ngư vương buồn bã dùng cái đầu bảy màu cọ qua cọ lại trong ngực Vân Dương, tựa như một đứa nhỏ làm nũng, quấn quanh chân không muốn người lớn rời đi.
Sự quấn quít si mê này khác với việc làm nũng của Lục Lục, nhưng cũng làm Vân Dương cảm động tương tự, sau khi liên tục an ủi Ngư vương, lúc này nó mới lưu luyến dừng lại.
Từ xa đưa mắt nhìn Vân Dương, đứng yên tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích.
...
Lần này, Vân Dương đoạt được kỳ ngộ dưới đáy nước, mặc dù hắn còn chưa biết được là thu hoạch thế nào, thế nhưng hắn đã thu được chỗ tốt cực lớn.
Ngược lại với Vân Dương, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen lại có vẻ rất cực khổ.
Vốn dĩ, giai đoạn cá thường cắn câu đã vượt qua. Thế nào thì thế cũng phải đến phiên Kỳ Lân Ngư xuất động, thế nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, mấy loài cá bình thường vốn không nên cắn câu nữa lại đồng loạt đến đột kích.
Cá chép, cá trắm cỏ, cá lóc, cá mè...
Ngư Hồn hương của thiếu niên áo đen là bí chế nhằm vào Kỳ Lân Ngư, ngay cả dị chủng vương giả như Kỳ Lân Ngư còn bị hấp dẫn, vì vậy dụ hoặc đối với cá bình thường càng thêm cường đại.
Điều khiến hai người càng thêm buồn bực, chính là sau một thời gian dài như vậy, ngay cả cá hơi lớn cũng đã bị câu lên mất, tiếp đó, cá câu được, không ngoài nửa cân, con sau nối tiếp con trước, không ngừng mắc câu.
Mà Ngư Hồn hương giá trị liên thành cũng không có bao nhiêu, hết thảy đều đã bị đám cá nhỏ này ăn mất...
Mãi cho đến con cuối cùng, Ngư Hồn hương cũng đã hết sạch, nhưng hai người vẫn chưa hề nhìn thấy một cái vảy của Kỳ Lân Ngư...
Chuyện này... Thực sự... Quá kỳ quái!
Quá con mẹ nó quỷ dị!
Vấn đề, đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.