Ta Là Chí Tôn

Chương 197: Bắt lại




Vân Dương mỉm cười thân thiết:
- Kỳ thực chuyện ta mời ngươi giúp đỡ, tin rằng đối với ngươi cũng không khó lắm. Ngoài ra, liên quan tới chuyện của ngươi, ta cũng có thể xuất lực hỗ trợ, chờ ngươi làm xong việc lại tới tìm ta, chúng ta cẩn thận thương lượng.
- Ta không có chuyện gì cần ngươi hỗ trợ.
Người áo trắng cơ hồ muốn nghiến nát răng:
- Sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta coi như chưa từng quen biết, cầu về cầu, đường về đường, nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan đến nhau.
- Một lời đã định.
- Tứ mã nan truy.
- Nói chuyện chính đi.
- Ân, kỳ thực chuyện này rất đơn giản, chỉ cần như vậy như vậy...
Người áo trắng nghe xong, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Mục đích cuối cùng của ngươi, cũng chỉ là một cái kia? Lời hứa của ta, quý giá cỡ nào, vậy mà ngươi chỉ nhờ ta giết một người?
Vân Dương mỉm cười thân thiết:
- Ngươi không nghe nhầm. Chuyện này, cũng không phải dễ làm thành như thế. Đương nhiên, đó là nhận định đối với ta.
Trên mặt người áo trắng lộ vẻ khinh thường:
- Giết người có gì khó...
- Ân, ta vẫn phải nhắc ngươi một câu, nếu trong quá trình ngươi làm việc, mà đem ta lộ ra ngoài, vậy chuyện này coi như không tính.
Vân Dương nhắc nhở thân thiết:
- Đây là lời nhắc nhở hữu nghị a, mặc kệ lúc nào, trong tình huống gì, chỉ cần tiết lộ, như vậy... Nợ nần của người, vô luận thanh kiếm này, hay là cả những vật kia, đều vẫn là của ta!
Người áo trắng chỉ thấy từng đợt khí nóng bốc lên tận đầu:
- Đó là điều đương nhiên.
Vân Dương liền đem ngọc bội, cùng các kim loại... Đều mang ra, để lên bàn:
- Xin mời...
Vừa mới nói một tiếng xin mời, Vân Dương bỗng nhiên ngưng bặt.
Nhưng ngọc bội, kim loại này, mặc dù nhìn không khác gì lúc trước, nhưng Vân Dương rõ ràng có thể cảm nhận được, linh khí bên trong, mười thành thì đã mất chín thành chín!
Vân Dương nhất thời cảm thấy đau răng.
Mới thả trong ngực một chút, đã bị Lục Lục ăn trộm...
Người áo trắng nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp vơ mọi thứ vào trong ngực:
- Từ đây không ai nợ ai! Cáo từ!
Vân Dương thở dài một hơi:
- Ngươi nói gì thì chính là cái đó, không ai nợ ai, không ai nợ ai. Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nó a!
Người áo trắng cả giận nói:
- Bạch Y Tuyết ta, há có thể là loại người lật lọng.
Lời còn chưa dứt, trực tiếp quay đầu nghênh ngang rời đi.
Vân Dương thở dài một hơi:
- Ông trời của ta, quá con mẹ nó thâm ảo a!
Lấy phán đoán của Vân Dương, tu vi của người áo trắng này, chí ít cũng phải trên Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ, nếu bị hắn phát hiện, lại thẹn quá hóa giận, trực tiếp làm thịt mình, vậy cũng là chuyện vui lớn a!
- Lục Lục, Lục Lục!
Vân Dương xạm mặt tiến vào không gian thần thức:
- Ngươi...
“Ấy da da...”
Lúc này, Lục Lục tự nhiên biết là mình đã gây họa, dây leo non mềm quấn quanh Vân Dương, nũng nịu non nớt. Dây leo nhu nhu nịnh nọt quay tới quay lui trên người Vân Dương, chui hẳn cả vào nách hắn.
Tựa như một tiểu nữ nhi, biết bản thân làm sai, liều mạng nịnh nọt cha của mình, nũng nịu, ngây thơ, nịnh nọt, nhu thuận, tóm lại là bất cứ thủ đoạn nào thay nhau ra trận...
-... Thua với ngươi...
Vân Dương lập tức cảm thấy một trận tê dại, nộ khí thao thiên không biết trôi dạt tới tận nơi nào, ngữ khí cảnh cáo cũng không chút lực uy hiếp:
- Sau này không thể làm như vậy nữa, biết chưa? Ngoan.
“Ấy da da...”
Lục Lục vung vẩy đằng mạn, thân mặt cọ qua cọ lại trên mặt Vân Dương.
- Lục Lục, ngươi còn thiếu bao nhiêu người mới có thể thăng cấp?
“Ấy da da...”
- Còn thiếu mấy chục người? Ít như vậy thôi?
“Ấy da da...”
Vân Dương mang theo sự ôn nhu rời khỏi không gian thần thức, nở nụ cười, toàn thân nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện, vốn lúc nãy hắn mang theo lửa giận ngập trời mà vào, thế mà sau đó không chút phát ra, cứ vậy mà bị hóa giải thành vô hình...
Thủ đoạn dập lửa của Lục Lục, quả là nhất tuyệt!
Đến tận đây, biến cố của người áo trắng đưa tới coi như hết, Vân Dương đương nhiên lại đưa sự chú ý sang bên chiếu bạc.
So với người áo trắng đột nhiên xuất hiện, đám tướng quân mới là mục tiêu chân chính của ngày hôm nay!
Chỉ có điều, Vân Dương đã không còn hứng thú với chỗ tiền cược đó nữa, không, phải nói là, tới bây giờ, Vân Dương đã không còn coi trọng thẻ đánh bạc, ngân phiếu trong tay đám tướng quân nắm giữ nữa!
Tất cả đều là con mồi trong túi, giết sớm hay giết muộn cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Qua một lát, người nào đó chuyển cho Thủy Vô Âm một cái ánh mắt.
Thủy Vô Âm bất động thanh sắc, khẽ gật đầu.
Sau đó...
Nhân phẩm của tứ đại công tử đồng thời bạo phát, tựa như đã trải qua tính toán tinh vi, cơ hồ mỗi ván đều thắng nhiều thua ít, từng bó ngân phiếu chảy vào túi hắn như thủy triều lên. Chúng tướng phàn nàn không dứt, thanh âm như quỷ khóc sói tru vang lên không ngừng.
- Hiện tại đã biết ta lợi hại chưa? Ca chính là trâu bò như vậy!
Đông Thiên Lãnh liên tục thắng, đã sớm quên hết tất cả:
- Đám ranh con, các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này ca chính là đệ nhất đổ thần của cái Thiên Huyền đại lục này, sau này đừng gọi ta là Đông Thiên Lãnh, Đông công tử... Hãy gọi như danh của ta, Đông Liên Doanh!
- Ngươi nói ai là ranh con?
Một đám tướng quân thua bài nóng tính, sờ túi một cái, túi tiền như ruộng gặp đại hạn. Vừa nghe người nào đó không giữ mồm giữ miệng, liền tựa như ruộng hạn gặp mưa đá, sao còn nhịn được, lập tức chế giễu lại.
Đông Thiên Lãnh cười hắc hắc:
- Ai phản bác thì đó là thằng ranh con, ân... Nhiều người có phản ứng như vậy a, vậy thì càng đơn giản, chư vị ngồi ở đây, toàn bộ đều là thằng ranh con, cũng đều là đám rác rưởi.
- Đánh tên hỗn đản này!
Đám người thua bạc, thẹn quá hóa giận, cùng nhau tiến lên hợp công.
Tứ đại công tử không chút yếu thế, tiến lên nghênh tiếp:
- Đến a đến a...
Trận đánh này, đánh tới hôn thiên địa ám, nhật nguyện vô quang.
Tứ đại công tử ít người lực mỏng, tự nhiên là bị đánh tới mặt mũi bầm dập, nhưng chư tướng cũng không tốt hơn là mấy, đầu tóc bù xù, quần áo lộn xộn.
Mọi người đều biết, đây chỉ là đánh nhau giữa dân cờ bạc, không có ai thực sự hạ tử thủ, dù sao cũng không biết lai lịch của nhau, nếu thực sự đánh đối phương tới tàn phế, phiền phức sau đó tuyệt không nhỏ.
Cho nên mọi người xuất thủ đều tương đối kiềm chế, không quá mạnh tay.
Nhưng dù có kiềm chế đến như thế nào, hoàn cảnh bây giờ của Lăng Phong các cũng trở nên hoang tàn khắp nơi. Coi như đám người không dùng hết lực, nhưng một chút dư ba thôi cũng đủ khiến sòng bạc loạn đến thất linh bát lạc, không thể còn giữ được bộ dạng như cũ nữa!
Kết quả này cũng không tính là ngoài dự liệu, thế nhưng biến cố tiếp theo lại khiến mọi người phải ngạc nhiên, hoặc phải nói là chuyện phát sinh tiếp theo khiến mọi người phải trợn mắt há mồm.
Sau khi một tiếng ầm vang lên, một đám người vội vã vọt vào sòng bạc, đao thương trong tay lấp lóe hàn quang, sát khí đằng đằng:
- Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích!
Là Thành Vệ quân.
Thủy Vô Âm đổ mồ hôi lạnh:
- Chúng ta là người nhà đùa giỡn với nhau, không có chuyện... Không có chuyện...
Nhưng đám Thành Vệ quân căn bản không nghe giải thích, trực tiếp hạ lệnh:
- Trói tất cả lại cho ta, mang về thẩm vấn kỹ càng rồi tính!
Trong lúc chúng tướng còn đang kinh ngạc, đám Thành Vệ quân đã vọt lên, thế tới như lang như hổ.
Mười tên đối phó một người, chúng tướng cũng sợ ném chuột vỡ bình, không dám thực sự đối đầu, tình thế nghiêng hẳn về một bên, rất nhanh, bao gồm cả tứ đại công tử cùng đám tướng lĩnh, tất cả những người vừa gây chuyện đều bị trói gô lại, từng người bị trói thành cái bánh chưng, trùng trùng điệp điệp bị áp giải ra ngoài.
- Vân Dương đâu? Vân công tử đâu?
Đám tướng quân bị áp giải ra, giờ phút này mới hoàn hồn lại, lúc này đã sớm không thấy Vân đại công tử vốn đứng ngoài cửa!
...
Vân Dương một đường phi nước đại, chạy thẳng tới Tiếp Thiên lâu, đẩy cửa đánh bịch một cái, đám lão tướng còn đang thương nghị bỗng bị tiếng động làm giật mình:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không xong... Không không không... Không xong...
Vân Dương thở hổn hển, không ra hơi nói:
- Mấy vị tướng quân đánh bạc, thua nên tức giận đánh nhau với người ta... Động tĩnh quá lớn, kết quả dẫn đến Thành Vệ quân xuất động, tất cả đều bị trói mang đi...
Tĩnh!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Tròng mắt chúng tướng đều trừng hết ra ngoài, bọn hắn còn đang tiêu hóa tin tức kinh thiên động địa mà Vân Dương mang đến.
Họ thực sự không thể tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe được.
- Như vậy... Nhiều người... Đều bị Thành Vệ quân bắt đi?
Lão Nguyên soái Tử U đến quốc run rẩy:
- Từ lúc nào... Thành Vệ quân quản mấy chuyện vụn vặt này?
Vân Dương lo lắng vỗ vô mông:
- Các vị phải nhanh chóng nghĩ biện pháp a... Mau cứu bọn hắn... Nếu không hỏng bét a...
Sau khi Hàn Sơn Hà từ trong khiếp sợ tỉnh lại, chợt khôi phục trấn định, mỉm cười trầm ngâm nhìn Vân Dương:
- Vân công tử mang người ra ngoài, lại trơ mắt nhìn bọn hắn bị bắt đi? Đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Hoặc nói, đây là đạo đãi khách của Ngọc Đường?
Vân Dương kêu oan uổng:
- Hàn Lão Nguyên soái không cần chụp mũ lung tung a? Điều này có quan hệ gì với ta? Nguyên nhân là do bọn hắn gây chuyện được không? Thành Vệ quân muốn bắt người, chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của họ, đừng nói ta chỉ là một tên hoàn khố, không chức không quyền... Coi như ta là đại quan triều chính, cũng không thể bất chấp lương tâm mà cưỡng ép cản trở người ta chấp pháp a?
Lời nói này thực quá hợp lý, quang minh chính đại, không những tách bản thân ra khỏi trách nhiệm, lại không quên hung hăng khoác lác tâng bốc bản thân, lại càng tiện thể biểu lộ sự công chính của quan viên Ngọc Đường, cái này... Thực...
Ta xxx, gia hỏa này vừa bị đ-ng một cái, lời gì cũng có thể nói ra a!
Các vị lão tướng quân đều tức giận thầm mắng.
Tên hỗn đản này!
Lúc không có chuyện gì, hắn vỗ ngực tựa như bản thân chính là người tài ba nhất thiên hạ, cái gì cũng có thể làm. Có hắn ở bên, không thể gặp bất trắc. Đến khi xảy ra chuyện, há miệng lại nói: ta chỉ là một tên hoàn khố...
Có chuyện liền chối đây đẩy!
Con bà nó chứ!
Trong lòng mỗi người đều sáng như tuyết: căn nguyên chuyện này, tuyệt đối là do tiểu tử Vân Dương này làm ra! Cũng chỉ có gia hỏa thất đức tới bốc khói này, mới có thể làm ra chuyện như vậy...
Mời khách, mời thế nào mà mời người ta đến nhà giam... Trên đời này, đúng là không có người nào làm được như hắn.
...
------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.