Ta Là Chí Tôn

Chương 186: Các ngươi không thể so với chúng ta




Hàn Sơn Hà trầm mặc một hồi lâu, sau mới trầm giọng nói:
- Vừa rồi, chư vị có phát hiện điều gì không?!
Ba vị lão soái khác đồng thời yên lặng gật đầu.
Phát hiện gì?
Vân Dương không khỏi cảm thấy nghi hoặc, ngay cả ta cũng không phát hiện điều gì cổ quái?
Vậy mà các ngươi lại có thể nhìn ra?
Cũng muốn nghe một chút, các ngươi nhìn ra cái gì!
Hàn Sơn Hà nói:
- Vừa rồi, lão phu cẩn thận quan sát, sương mù vẫn luôn bao phủ Cửu Tôn phủ không chút thay đổi, điểm này, chũng ta đã xem nhẹ. Bởi, Cửu Tôn phủ trước này đều có bộ dạng như vậy, đại khái có thể là do nó là căn cơ của Cửu Thiên trận, cũng là bức tường che đậy các ánh mắt ý đồ nhòm ngó.
- Nhưng vừa rồi lôi điện tung hoành, huyết quang lấp lóe, tiếng gió thê lương, thậm chí đại hỏa ngút trời, hợp lực vây quét người xâm nhập, cố nhiên là nhìn thấy khiến người giật mình, kinh tâm động phách...
Hàn Sơn Hà cẩn thận thấp giọng nói:
- Nhưng, Thổ, Thủy, Mộc, Vân, Kim... Lại chưa từng trợ chiến, ý vị trong đó...
Hàn Sơn Hà vừa nói nửa câu, thần quang trong mắt đám người đồng thời lóe lên.
- Vậy có phải có thể hiểu là... Trong Cửu Tôn, còn có bốn người còn sống?
Hàn Sơn Hà cảm thấy thanh âm của mình cũng trở nên khô khốc:
- Lôi Tôn, Phong Tôn, Huyết Tôn, Hỏa Tôn, tứ Tôn này vẫn còn tại thế?!
- Những năng lượng kia chưa xuất hiện, chẳng phải có thể hiểu thành... Những Tôn kia, đều đã chết rồi?
Tất cả mọi người đồng thời im lặng.
Coi như hiểu vậy là đúng, Cửu Tôn, cũng có ít nhất bốn người còn sống a.
Cũng chỉ cần bốn người này, có thể chống Ngọc Đường. Bất quá, bọn hắn đang ở nơi nào?
...
Tiếng quét rác sàn sạt lại vang lên, những lão binh kia lại trở lại công việc, tỉ mẩn quét sạch. Trong đó, có một cây chổi quét tới chân đám tướng lãnh.
- Xem xong chưa? Nhìn đủ chưa?
Vị lão binh kia chống chổi, trong mắt tràn ra một vẻ trào phúng miệt thị, thản nhiên nói:
- Nếu đã xem xong, mời nhanh đi cho. Nếu còn muốn dò xét, cũng mời các vị ra đằng sau, chúng ta còn muốn quét sạch mảnh đất này, sau đó còn phải dùng nước dội sạch sẽ.
Vân Dương buồn bực nói:
- Tại sao phải làm như thế?
- Bởi vì mảnh đất này, bị ô uế, bị điếm ô.
Lão binh đạm mạc nói, tiếp tục dùng sức quét rác.
Ô uế? Điếm ô?
Chúng tướng nhất thời câm lặng.
Chúng ta cũng chỉ là dừng chân ở chỗ này một chút, tại sao mảnh đất này đã biến thành ô uế? Lại còn điếm ô?
Nói vậy là có ý gì?
Chẳng nhẽ nói là do chúng ta điếm ô sao?!
Đám người không tự chủ lui về sau, đã thấy mấy hán tử cụt một tay ôm vài thùng nước, soạt một tiếng, tạt thẳng tới chỗ đám người vừa đứng.
Lập tức, bảy tám lão binh cúi người, dùng sức xoa nắm mặt đất, cẩn thận thanh tẩy.
Tiếp đó, lại một thùng nước...
Trong mắt đám tướng quân đồng thời bắn ra lửa giận, cái này... Khinh người quá đáng!
Vân Dương ung dung nói:
- Quả là hiếm thấy, đây chính là sự tôn kính của người dân Ngọc Đường đối với Cửu Tôn đại nhân, sự tôn kính này, sẽ không bị thời gian gọt bớt. Mặc dù hiện tại Cửu Tôn đại nhân của họ không có ở đây, nhưng nơi này, vẫn không bao giờ để cho bất cứ kẻ nào khinh nhờn, theo ta nói, chỉ hắt nước rửa sân, đã là khách khí đối với các ngươi, không có trực tiếp đi lên XXX các ngươi, họ thực sự có tấm lòng bao dung, người a, ngàn vạn nên biết đủ là gì... Hắc hắc...
Vân Dương chắp tay, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ, nhìn thẳng Hàn Sơn Hà cùng đám tướng quân, hắc nhiên nói:
- Các vị tướng quân có thể tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi, ai có thể tự tin, ai dám nói một câu, sau khi chết, bản thân liệu có được nhiều người như vậy, đối xử như thế với mình?
- Có người có tự tin này hay không, dám nói mấy trăm năm sau khi bản thân chết, còn có thể như trước... Hắc hắc...
Vân Dương cũng không nói hết, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Mấy vị tướng quân trong trận doanh đồng thời đỏ mặt.
Nhìn ánh mắt bễ nghễ của Vân Dương, cho dù mấy lão tướng kia cũng đồng thời sinh ra một cảm giác xấu hổ vi diệu. Thành tựa cả đời bọn hắn, so với Cửu Tôn phủ trầm mặc trước mắt này, thực sự vô cùng nhỏ bé, không thể so nổi.
- Cửu Tôn đương nhiên lợi hại, bằng không mấy người chúng ta cũng không đặc biệt tới đây bái tế.
Hắc y thiếu niên lạnh lùng nhìn Vân Dương:
- Nhưng, người kiêu ngạo cái gì? Nhìn thần thái của ngươi, tựa như người là một trong Cửu Tôn không bằng.
- Chúng ta nói vấn đề thứ nhất. Ngươi nói bái tế.
Vân Dương trào phúng nói:
- Tiểu tử, hóa ra nhà các ngươi, khi bái tế tổ tiên đều muốn móc lên móc xuống? Hoặc là mời Đại năng giả, đến thăm dò phần mộ nhà ngươi? Thật không ngờ tới, phong tục của quý quốc thực sự lại khác với Ngọc Đường ta đến thế, hôm nay đúng là được thêm chút kiến thức, không sai, không sai! Nhưng phương pháp tế bái của các ngươi, có vẻ không quá tôn trọng tổ tiên a? Dù sao, hậu đại con cháu ta dám làm thế với tổ tiên, không đánh chết là xem như hắn có mạng lớn.
Thiêu niên áo đen nghẹn lời, đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt như muốn phun lửa:
-.... Ngươi?!
- Ta cái gì a?
Vân Dương không chút lưu tình:
- Dù sao ta chỉ là một kẻ hướng dẫn du lịch, muốn cấm ta nói chuyện sao?! Cái này phải xin lỗi ngươi, ngươi có thể ngăn không cho ta ăn cơm, nhưng nếu muốn ta không nói chuyện, tuyệt đối không thể được!
- Còn có, ta kiêu ngạo, bởi, Cửu Tôn ở Ngọc Đường, là người Ngọc Đường! Ngươi không ngại thì hỏi những lão binh này xem, có phải bọn hắn cũng kiêu ngạo như ta, chúng ta cùng Cửu Tôn, đều là người Ngọc Đường?
Vân Dương ngước cổ lên:
- Hơn nữa, Ngọc Đường không chỉ có Cửu Tôn, còn có Thượng Quan tướng môn, còn có Trung Hồn đường.
- Các ngươi có cái gì?
Vân Dương khoái ý cười một tiếng:
- Chúng ta tôn trọng anh hùng tới mức độ này, chính là do chúng ta tự tâm tình nguyện. Nhưng mấy người các ngươi... Ha ha, ta không nói...
Thiếu niên áo đen cả giận nói:
- Ngươi nói tiếp, chúng ta thế nào?
- Các ngươi? Người trong nhà tự biết chuyện nhà mình, thực muốn người ngoài chậm rãi nói ra sao?
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Thôi, ta vốn cũng không muốn vạch vết sẹo của ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn như vậy, vậy ta liền nói.
Hắn dừng một chút:
- Trước hết nói từ Đông Huyền đế quốc, ân... Dứt khoát nói tới nhất thế quân thần Hàn Sơn Hà đi, hắn chính là niềm kiêu ngạo của Đông Huyền các ngươi a? Đáng tiếc, vị Hàn đại Nguyên soái công tích như núi này, đối với chúng ta mà nói, lại là nợ máu cả sông! Thế nhưng, vị Hàn đại Nguyên soái này, bây giờ trong nước các ngươi, bị Hoàng đế nghi kỵ đến trình độ nào, cái này thực muốn ta nói ra sao!?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Khỏi phải nói, chỉ cần Hàn đại Nguyên soái gặp bất trắc, uổng mạng sa trường, không nói có được đãi ngộ như Cửu Tôn như Thượng Quan tướng môn ở Ngọc Đường hay không, ta chỉ hỏi Hàn Sơn Hà đại nhân một câu: coi như trăm năm về sau, ngươi cho rằng gia tộc ngươi còn có thể tồn tại không?
- Ngươi dám trả lời ta một câu thật lòng sao?
Ánh mắt Vân Dương sắc bén như đao, ngôn từ cũng như đao, quả nhiên là đao đao thấy máu, đâm thẳng tới chỗ yếu hại.
Sắc mặt Hàn Sơn Hà trở nên trắng bệch, nửa ngày im lặng, bởi câu nói này của Vân Dương, đâm thẳng tới chỗ đau nhất của hắn.
Nếu Hàn Sơn Hà chết đi, gia tộc của hắn mất đi cây trụ Định Hải này, chỉ sợ... Hủy diệt trong một sớm một chiều. Đầy là điều ai cũng thấy, ai cũng hiểu, căn bản không cách nào phủ nhận.
Vân Dương không đợi Hàn Sơn Hà trả lời, quay đầu nhìn lão soái ba nước khác:
- Thiên Tứ đế quốc, Tiêu Vân Thiên Tiêu đại Nguyên soái, ngài cho rằng, địa vị tình cảnh ngài ở Thiên Tứ đế quốc như thế nào? So với Hàn đại Nguyên soái có gì khác biệt? Có thể ngài có thể tự tin nói, tình cảnh của ngài tốt hơn so với Hàn Nguyên soái, nhưng, cái tốt này, đến cùng là tốt hơn bao nhiêu? Có hơn được cái mái tóc không?
Tiêu Vân Thiên rung rung râu bạc, cũng không có lời đáp lại.
- Bên kia, vị Nguyên soái đang té xỉu, là Nguyên soái của Đại Nguyên quốc a, tình cảnh của ngài so với Hàn Nguyên soái cùng Tiêu Nguyên soái tốt hơn, có thể nói là tốt hơn quá nhiều...
Vân Dương lanh lạnh nói:
- Hiện tại Đại Nguyên, quân thần hợp ý, đã đủ không lo. Nhưng, cái này đến cùng cũng có hạn độ, hoặc nói chỉ là tạm thời, bởi bản công tử nghe nói... Hoàng đế Đại Nguyên là người không khéo, càng già càng dẻo dai, mấy năm trước còn có thêm một tiểu công chúa, nhưng bây giờ cũng đã 75 tuổi a? Trước trước sau sau cũng phế đi ba bốn Thái tử, Thái tử hiện tại, cũng đã ngồi trên cái ghế Thái tử mấy chục năm rồi, giống như cũng sắp 40... Nghe nói rất sốt ruột với đại vị.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Đó vốn cũng chỉ là chuyện của hoàng thất, Nguyên soái cũng không có liên quan, nhưng ta còn nghe nói, lúc đương kim Thái tử chưa được thụ phong, Lão Nguyên soái cùng với vị Thái tử này từng có khúc mắc. Lúc ấy... Vẫn là Hoàng tử điện hạ coi trọng tôn nữ của Lão Nguyên soái, Lão Nguyên soái kiên quyết không đồng ý. Về sau, một lần quý tôn nữ đi du lịch, lúc về liền tự vẫn... Nghe nói là vì việc này, xông thẳng hoàng cung, đem hoàng tử lúc ấy đánh tới hôn mê...
Vân Dương nói:
- Cũng không biết, sau khi đương kim Thái tử lên ngôi, một nhà Lão Nguyên soái còn có thể có bao nhiêu quả ngon để ăn? Có lẽ vị Thái tử kia anh minh thần võ, không tính toán chuyện xưa, không phải là không thể đâu a...
- Kỳ thực, chút tin đồn này, cũng không có chứng cứ rõ ràng, ta vốn cũng không muốn nhắc đến, cũng không nên nhắc đến. Nhưng các ngươi sao lại cứ phải làm vậy với anh hùng của quốc gia chúng ta? Vậy cũng không trách được ta, không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn là không có nguyên nhân đi!
Ánh mắt Vân Dương nhìn lại vị Nguyên soái cuối cùng, thàn nhiên nói:
- Các hạ hẳn là Nguyên soái Tử U quốc, Tử Nguyên soái đi, sở dĩ ta nói đến ngài cuối cùng, thực sự bởi vì tình cảnh của ngài rất an ổn, cơ bản là không có gì để nói. Dù sao Tử Nguyên soái cũng mang huyết mạch hoàng gia, lại là thân huynh đệ cùng mẹ với Hoàng đế Bệ hạ... Có thể nói là an ổn như núi. Nhưng... Có một số việc, hẳn là Lão Nguyên soái cũng không cần ta nói thẳng đâu?
Tử Nguyên soái cắn răng:
- Vậy thì không cần phải nói.
Vân Dương quay người, nhìn Cửu Tôn phủ, thản nhiên nói:
- Ngọc Đường đế quốc chúng ta. Hoàng đế Bệ hạ đang tuổi tráng niên, càng có một thân tu vi cao thâm khó dò, nói thế nào đi nữa, dù chấp chính thêm 30 năm cũng là chuyện thường. Chuyện của các ngươi có thể xảy ra, không thể phát sinh ở chỗ chúng ta, điểm này, chắc các vị cũng không cách nào phủ nhận a?
- Mặt khác, hơn trăm năm nay, đại tướng quân đội Ngọc Đường đề nắm giữ quân quyền, binh quyền trong tay chúng tướng vượt quá bảy thành. Nhưng, lịch đại Hoàng đế có từng nghi kỵ bất kể người nào?
...
-----------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.