Ta Là Chí Tôn

Chương 184: Mục đích thật sự




Một vị lão tướng Đại Nguyên khác nhẹ nhàng thở dài:
- Cửu Tôn không hổ là truyền kỳ một thế hệ. Số trận mà chín người này đánh... Sợ là ba đời bất kỳ người nào trong chúng ta đều không đánh được nhường ấy... Khó trách, Ngọc Đường lại tôn bọn hắn thành thủ hộ thần... Bách chiến bách thắng, chưa từng bại trận! Truyền kỳ này, lão phu tâm phục khẩu phục, không thể không phục, không thể không phục!
Cả đám tướng quân đều yên lặng gật đầu.
Lời này là lời thực, coi như đám người cảm thấy không cam, nhưng không thể không thừa nhận!
Tứ diện chiến tràng, chiến sự liên miên, nhất là sau khi truyền thuyết về Cửu Tôn hiện thế, Ngọc Đường trở thành công địch của cả thế gian, sau đó, trên chiến trường thường có thể thấy, Ngọc Đường nhiều lần rơi vào thế nguy, nhưng phàm là lúc Ngọc Đường thế nguy ác chiến, cơ hồ đều thấy người Cửu Tôn đến giúp, thậm chí Cửu Tôn đồng thời xuất hiện tham chiến, thậm chí chiến sự bên này mới xong, bên kia lại có chuyện, lập tức lại lao vào một vòng chiến đấu mới.
Nếu không tự mình tham dự vào, đúng là thực không có ai biết, chín người này phải thế nào mới có thể làm được những chuyện này.
Trong số tướng lĩnh ở đây, có rất nhiều người từng xuất trận, chiến đấu trực diện với Cửu Tôn.
Coi như tính toán bảo thủ nhất, mỗi người một trận, cộng lại cũng có 200 trận!
Mà trong đó, có những người xa xa không chỉ chiến một trận với Cửu Tôn.
Chỉ riêng số liệu này, cũng đã vượt qua cái gọi là thân kinh bách chiến tới mấy lần.
Còn có những tướng lĩnh không đến kia, còn có rất nhiều tướng linh bị Cửu Tôn làm thịt...
Còn có chiến đấu với thảo nguyên, chiến đấu với Nam Cương...
Nếu thực sự tính toán tỉ mỉ, thống kê số lần Cửu Tôn tham chiến, ngay cả những lão tướng danh chấn đại lục, tự xưng thân kinh bách chiến này, cả đám đều không khỏi tặc lưỡi, tự than thở không bằng.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Cửu Tôn phủ trong truyền thuyết, phảng phất như nhìn thấy chín người áo đen bịt mặt như thần ma trên chiến trường kia.
Chí bộ mặt nạ khác nhau kia...
Nếu chỉ một người trong bọn hắn xuất hiện, hoặc chín ngươi chỉ dùng thực lực của bản thân, có thể nói là rất yếu, không có gì đáng lo. Nhưng chín người bọn hắn cùng nhau hóa thân, lại là lực lượng khiến người khó lòng phòng bị.
Trong một chiến dịch, thường thường chỉ cần hai người phối hợp thành một mạch, có thể dẫn động xu thế toàn cuộc chiến! Đó là năng lực khiến cho bất kỳ địch nhân nào cũng phải cảm thấy khủng bố và tuyệt vọng!
Hiện tại, rốt cục chín người này cũng đã biến mất!
Sau khi các danh tướng xác nhận sự thật này, đều thầm thở dài một hơi, lại càng có một cảm giác tiếc hận vô hạn.
Hàn Sơn Hà chậm rãi tiến lên.
Trước Cửu Tôn phủ, rõ ràng có một đường kẻ, khoảng cách với cửa chính, đúng chín bước.
Khoảng cách này không tính là xa, có thể để cho tất cả mọi người đứng trước nó có thể nhìn thấy Cửu Tôn phủ, nhưng đường kẻ này, cũng cấm chỉ tất cả mọi người không được vượt qua ranh giới, sau khi tin tức Cửu Tôn vẫn lạc truyền về, lại càng không có người dám vượt qua ranh giới này!
Hàn Sơn Hà tiến lên mấy bước, lúc này đã rất gần đường ranh giới.
Ngay lúc này.
Hàn Sơn Hà đột nhiên cảm giác được, tựa hồ có vô số ánh mắt, đánh chăm chú nhìn hắn với vẻ lạnh lẽo.
Đối mặt với nhiều ánh mắt không hữu hảo như vậy, Hàn Sơn Hà quay đầu nhìn lại, đã thấy những quân nhân quét dọn vệ sinh kia, mỗi người đều dừng động tác trên tay, đứng thẳng người, ánh mắt sâm nhiên nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt của những người này, tựa như Hắc Vũ tiễn bắn ra, kinh tâm động phách, đoạt hồn lấy mạng!
Nếu ánh mắt của những người này có thể giết người, e là Hàn Sơn Hà đã biến thành cái sàng máu.
Hàn Sơn Hà khẽ động trong lòng, trực tiếp dừng lại trước đường ranh giới.
Mấy vị tướng quân khác cũng dừng lại theo.
Ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ phức tạp.
Họ đều có một cảm giác: nếu dám tiến lên một chút, chỉ cần chạm đến ranh giới kia, chỉ sợ sẽ có chuyện đáng sợ phát sinh.
Thực lực của đối phương có thể không đáng nhắc tới, chúng có thể tạo thành lực uy hiếp hay không cũng là chuyện khác, nhưng sự uy nhiếp lúc này cũng đã đủ để dọa người, không người nào dám lỗ mãng!
Ân, cũng không phải là hoàn toàn không có ai dám lỗ mãng, cuối cùng hắc y thiếu niên sau lưng Hàn Sơn Hà kia, không những không làm như đám người, ngược lại muốn bước lên một bước, Hàn Sơn Hà khẽ vươn tay, cười nhạt nói:
- Hôm nay có thể nhìn thấy Cửu Tôn phủ, lại có thể hoàn thành tâm nguyện mấy năm nay của lão phu. Quả nhiên không hổ là Cửu Tôn phủ trong truyền thuyết, quả nhiền là xảo đoạt thiên công... Thấy được thịnh cảnh như vậy, lão phu cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, không còn cầu mong gì khác.
Hắn khẽ vươn tay, không biết vô tình hay hữu ý, nói chung là thành công ngăn trở thiếu niên hắc y kia tiến lên.
Nhưng một người áo đen khô gầy nào đó, trước đó vẫn luôn sau lưng Lão Nguyên soái Đại Nguyên bỗng đứng dậy, buồn bã nói:
- Nhưng cuối cùng vẫn không thể chân chính tiến vào Cửu Tôn phủ, đúng là một chuyện khiến người tiếc nuối không thôi.
Hàn Sơn Hà nói:
- Ồ?
Người áo đen gầy gò, diện mục khô khan, tựa như quả cà da hong không. Hai mắt lạnh lẽo, hốc mắt hõm sâu thăm thẳm. Một cảm giác âm trầm khó nói thành lời.
Nhìn tướng mạo như vậy, chín thành chín không phải người trong quân lữ.
Vân Dương nhìn cái liền có thể xác định, người trong quân lữ, tuyệt không có khí chất như vậy.
Như vậy, Hàn Sơn Hà cũng các lão soái khác chưa hẳn có thể ngăn được người này, chỉ sợ hắn sẽ có hành động khác.
Ánh mắt Vân Dương trong giây lát liền chuyển sang vẻ sâm nhiên, khóe miệng lại nhiều thêm một tia cười lạnh, hắn đúng là muốn xem tên gia hỏa này có thể có hành động gì.
Mặc kệ ngươi có tu vi cao bao nhiêu, coi như người là nhất thế tông sư, nhưng hôm nay muốn dùng thủ đoạn trước Cửu Tôn phủ, tất khiến người đứng mà vào, lại nằm... Nằm ở bên trong!
- Hôm nay không vào thì đúng là tiếc nuối, liền để tại hạ thay các vị tướng quân, tiến vào trong cái gọi là Cửu Tôn phủ này nhìn một cái.
Trên mặt người khô gầy lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ta muốn xem, Cửu Tôn phủ danh chấn thiên hạ này, sau khi mất đi chủ nhân, phải chẳng còn có uy lực chấn nhiếp thiên hạ.
Vân Dương lộ ra thần sắc phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn làm gì? Cửu Tôn phủ chính là thần thánh chi địa, há có thể để cho ngươi khinh phạm, tên tặc tử nhà ngươi, dám can đảm lỗ mãng?
Lời còn chưa dứt, Vân Dương liền như muốn xông tới ngăn cản, lập tức có mấy tướng quân xích lại ngăn cản:
- Công tử chớ giận, chúng ta đã cất công tới đây, nếu không thể tận mắt nhìn thấy Cửu Tôn phủ vững như tường đồng vách sắt trong truyền thuyết, há không phải là tiếc nuối lớn trong đời, cứ để cho chúng ta nghiệm chứng một chút, cần gì phải tổn thương tình cảm...
Những lão quân nhân quét rác kia cũng nhao nhao xúm lại, mặt lộ vẻ cười lạnh, nhưng không có một ai tiến lên ngăn trở, ngược lại đều ngồi yên nhìn những người này, một người trong đó lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn xông vào Cửu Tôn phủ, chúng ta không ngăn cản, nhưng có cảnh cáo phía trước, chẳng may chết bên trong, cũng đừng trách chúng ta không nhắc nhở, tự ý xông Cửu Tôn phủ, hữu tử vô sinh, chết không có chỗ chôn, không thể oán trách.
Thân hình hán tử gầy gò kia khẽ giật giật, lập tức hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái.
Trước mắt bao người...
Đã thấy bên người hán tử gầy gò kia, xuất hiện một bóng người.
Thân ảnh này, quần áo, cách ăn mặc, khí chất đều giống bản nhân như đúc.
Hán tử gầy gò liên tục lắc người sáu lần, sáu thân ảnh tuần tự xuất hiện, giống nhau như đúc, bảy thân ảnh, song song đứng trước cửa Cửu Tôn phủ, tựa như bào thai sinh bảy.
Ánh mắt Vân Dương sáng lên, Phân Thân Hóa Ảnh?
Gia hỏa này, chẳng lẽ chính là người U Linh môn?
Không thể không thừa nhận, ý tưởng của gia hỏa này đúng là rất tốt.
Cái gọi là Phân Thân Hóa Ảnh, chính là bí pháp độc truyền của U Linh môn. Người tu luyện môn công pháp này, có thể phân hóa ra vô số phân thân, mỗi phân thân tựa hư mà lại thực, đều có thực lực tương tự bản thân, quan trọng hơn, phàm là những gì phân thân nhìn thấy, quan sát cảm nhận được, chủ thể cũng đều có thể nhìn thấy cảm nhận.
Bộ công pháp này, dù chỉ mấy hiệu quả trên, cũng đủ để xứng là một bộ công pháp thượng thừa hiếm có, nhưng công pháp này, còn có một hiệu quả càng thêm nghịch thiên, chính là, khi chiến đấu, kể cả chủ thể bị diệt, nhưng chỉ cần có một đạo phân thân còn sống, liền có thể trong một khoảng thời gian nhất định mà khôi phục lại, chắc chắn sẽ không có tổn hại đến căn bản, thực sự là một môn công pháp, cường đại mà thần bí.
Hán tử gầy gò này cũng sớm biết uy danh của Cửu Tôn phủ, sớm đã chuẩn bị phương pháp ứng đối, chỉ cần phát hiện nguy hiểm, liền hy sinh phân thân. Theo lẽ thường mà nói, với môn công pháp này, đúng là rất có khả năng có thể nhìn thấy trong Cửu Tôn phủ có cái gì...
Hàn quang trong mắt Vân Dương lóe lên, lập tức lại quy về tĩnh lặng, chăm chú nhìn động tác tiếp đó của người kia.
Chỉ thấy một bóng người lóe lên, người gầy gò kia chỉ huy một phân thân vọt vào Cửu Tôn phủ trong sương mù dày đặc.
Mắt thấy đạo phân thân kia, thuận lợi tiến vào phạm vi Cửu Tôn phủ.
Nồng vụ bao phủ Cửu Tôn phủ vẫn nồng đậm như cũ, hoàn toàn không có bất kỳ ba động gợn sóng, mà bóng người đi vào, cũng như trâu đất xuống biển, không còn tăm hơi.
Người này cũng đầy kinh ngạc, hắn rõ là đã cảm nhận được phân thân đã vào trong Cửu Tôn phủ, nhưng lại không thể nhìn thấy cái gì.
Loại cảm giác không nhìn thấy này, khác với trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, đập vào mắt hắn lúc này, đều là một mảnh nồng vụ.
Cũng không cảm giác được nguy cơ gì cả.
Nhưng mà vào một hồi lâu, cũng không hề đụng phải bất kỳ đột vật mang tính thực chất nào cả.
Cái này có chút kỳ quái.
Cửu Tôn phủ đang ở trước mắt, phân thân của hắn phi tốc trong đó nửa ngày, thế mà không đụng phải dù chỉ một mặt tường, thậm chí hắn chuyển chạy theo một hướng, cũng không hề gặp bất kỳ cản trở nào, không hề thấy điểm cuối cùng, cũng thật là kỳ chi quái tai!
Sau một chốc, hán tử gầy gò bỗng biến sắc, đạo phân thân kia không biết đi đâu, đột nhiên mất đi liên hệ với bản thể! Bất kể triệu hoán, điều khiển như thế nào, đều không còn nửa điểm phản ứng.
Nhưng, tựa hồ phân thân kia còn chưa có bị hủy diệt.
Đây là điều hắn có thể cảm giác được.
- Tại sao lại có chuyện như thế?
Trên gương mặt gầy gò của hắn hiện lên thần sắc nghi hoặc.
- Thế nào?
Một vị tướng quân Đại Nguyên hỏi.
- Đã mất liên hệ với phân thân, nhưng vẫn chưa bị hủy diệt, lần đầu gặp phải tình huống như vậy...
Hán tử gầy gò nghi hoặc, kinh ngạc đáp lại.
- Nếu không có nguy hiểm, vậy liền phái thêm một người nữa vào tiếp ứng chẳng phải xong sao...
Vị tướng quân Đại Nguyên kia lơ đễnh, thầm nghĩ, không phải là con hàng này đang muốn lười biếng a? Sợ Cửu Tôn phủ nguy hiểm, không muốn dùng toàn lực ứng phó....
Nhìn xem còn tới mấy cái phân thân, hắn lại càng thêm bất mãn: ngươi còn nhiều phân thân như vậy... Sao không cho thêm mấy cái đi vào a. Để một cái tiến vào, khó tránh khỏi có chút đơn bạc, chẳng nhẽ, nhiều phân thân liên thủ lại, còn có thể không tra được gì?
Rõ là không muốn dùng hết sức.
Gia hỏa gầy gò nhíu mày nghĩ, lại vung tay lên, hai tôn phân thân tiến vào Cửu Tôn phủ.
------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.