Ta Là Chí Tôn

Chương 170: Tiền căn, Ngũ ca?!




Vân Dương dần dần đi ra đầu phố, lại ngầm trộm nghe được mấy tên đại hán kia nói chuyện, sắc mặt bỗng biến đổi một chút, bước chân cũng dừng lại một nhịp.
Phía sau, mười một người bừng vết thương mà rên rỉ hỗ trợ lẫn nhau, băng lại vết thương, từng tên đều xám xám xịt xịt, thần sắc uể oải vô cùng.
Một trận này, với bọn hắn chính là một cơn ác mộng.
- Lão đại...
Một người trong đó u ám nhìn đại hán dẫn đầu:
- Ta...
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn... Rời khỏi giang hồ?
Vị đại hán này đắng chát nói:
- Chờ sau khi trở về, xem thái sư có thể trợ cấp bao nhiều... Tiểu đệ... Thực sự muốn lui khỏi.
Câu nói này vừa ra, khiến những người khác đều âm thầm gật đầu, tất cả đều đồng thời suy nghĩ.
Đại hán dẫn đầu trầm mặc một chút:
- Năm đó, thái sư có ân với ta... Không nghĩ tới, vì ân tình của cá nhân ta mà liên lụy tới các huynh đệ. Thôi, nếu như các người muốn rời khỏi giang hồ, ta tận lực giúp các ngươi tranh thủ một chút, tránh sau này các ngươi không có nơi nương tựa...
- Đa tạ lão đại.
Một hán tử trong đó thở dài, nản lòng thoái chí nói:
- Thiên Đường thành quả là nơi ngọa hổ tàng long, tiểu đệ đột nhiên cảm thấy khiếp đảm... Chuyện tối nay, chỉ sợ cả đời này đệ cũng không thể nào quên, cũng không còn dũng khí rút kiếm...
Đại hán cầm đầu cười khổ một tiếng:
- Năm đó ta trở thành đội trưởng đội kỵ binh... Tại chiến trường bị địch nhân đánh ngã xuống ngựa, mắt thấy sẽ bị loạn mã phân thây, Vân Tôn đại nhân đột nhiên xuất hiện, cứu ta một mạng... Từ đó về sao, đối với chiến trận ta đều có một cảm giác sợ hãi, không còn dám đi chinh chiến, vì vậy giải giáp xuất ngũ về nhà, về sau, chịu ơn của thái sư, mới đến được Thiên Đường thành... Nghĩ không tới, hiện tại, thậm chí ngay cả lá gan lăn lộn giang hồ... Mà ta cũng mất...
Ánh mắt mấy người khác bỗng sáng lên:
- Lão đại, vậy mà ngài còn có quá khứ như vậy? Ngươi... Ngươi lại từng có cơ duyên thấy Vân Tôn đại nhân?
- Lúc ấy Vân Tôn đại nhân che mặt... Không có ai biết dung mạo lão nhân gia ông ta thế nào, sao ta có thể ngoại lệ, nhưng cái mạng này của ta, đúng là do lão nhân gia ngài ấy cứu lại.
Đại hán dẫn đầu thở dài:
- Nhưng vừa rồi, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn... Một thân sức lực, lại không dùng để bảo vệ quốc gia, nhát gan sợ chết rời khỏi chiến trường... Thực sự là đáng xấu hổ.
- Chờ ta tranh thủ giúp mọi người, ta lại chuẩn bị quay trở lại biên tái một phen...
Đại hán dẫn đầu thở dài:
- Sau khi tế bái Vân Tôn đại nhân, ta cũng... Đi tìm các ngươi.
- Chúng ta cùng đi!
Mọi người cùng kêu lên.
Mười một người nâng nhau, đi thẳng về phía trước.
Trong bóng đêm, tử bào rung lên phần phật, trên gương mặt hắn, tựa như có thêm một tầng mặt nạ vừa lạnh vừa cứng.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đồng thời thầm hiểu.
Trách không được, vừa rồi công tử tràn đầy sát cơ, lại chiếm hết thượng phong, nhưng lại đại phát thiện tâm, thả những người này một mạng. Hóa ra... Lúc đám người này xuất hiện, công tử đã nhận ra thân phận của đối phương.
Nhìn bóng cô tịch của Vân Dương trong gió đêm.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đồng thời sinh ra một cảm giác chua xót. Thân ảnh cô độc này, khiến hai người như thấy lòng mình níu lại.
Một cảm giác đau lòng khó tả.
Hai người đồng thời sinh ra một cảm giác xúc động, tiến lên, ôm Vân Dương vào ngực, an ủi một trận.
Trái tim vị anh hùng này, thực sự là... Đã thủng trăm ngàn lỗ a!
Nhưng bọn hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn.
Trước mắt, tâm kết trong lòng Vân Dương, chỉ có thể để hắn tự mình tháo gỡ, tự mình minh ngộ!
Vân Dương nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, tựa hồ không nghe được bất kể điều gì.
Mười một người đi ra đường cái, đã thấy bóng người Vân Dương khuất sau một ngã rẽ.
Một bộ tử bào, tựa như đang phần phật trước mặt bọn hắn.
Vị lão đại kia run lên một cái, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng trắng hơn mấy phần. Hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác mơ hồ: bóng lưng này, sao có thể quen thuộc như vậy? Giống như ta đã gặp được ở đâu đó a? Đến cùng là gặp ở nơi nào?
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên, cơn sóng kinh hỉ sau tai nạn đã nhấn chìm suy nghĩ đó:
- Đi mau!
...
Vân Dương tản bộ, huyền khí tràn trề trên người phồng lên. Mùi máu tanh thấm đầy người hắn, theo huyền khí chấn động, chậm rãi biến mất không còn tăm tích, ngay cả dưới chân, cũng không còn nửa điểm vết tích.
Đến lúc này, Vân Dương mới chuyển hướng tiến về Thanh Vân phường.
Chuyện này, vô luận thể nào, đều phải báo với Vân Túy Nguyệt một tiếng.
...
- Cúc Thần?!
Vân Túy Nguyệt bỗng đứng lên, con mắt tú lệ nhìn Vân Dương đột nhiên bạo phát sát khí mãnh liệt.
- Chính là nàng.
Vân Dương có chút mệt mỏi uống một ngụm trà:
- Đã chết.
- Chết là tốt!
Vân Túy Nguyệt cắn răng, vành mắt đỏ lên. Không phải vì thương tâm mà vì tức giận:
- Ta đi dò tra.
Vân Dương nói:
- An tâm chớ vội, Nguyệt tỷ, tỷ có biết Cúc Thần này có lai lịch gì không?
- Là một trong những tỷ muội được phu nhân thu dưỡng năm xưa...
Vân Túy Nguyệt có chút buồn vô cớ:
- Trước đó, nàng chưa từng có biểu hiện gì, tại sao lại đột nhiên phản bội chúng ta...
- Là đồng bạn với ngươi và Ngũ ca sao?
Vân Dương hỏi.
- Không phải.
Vân Túy Nguyệt cười khổ:
- Lúc ấy... Chúng ta gồm cả Ngũ ca của ngươi cũng chỉ mới có năm người thôi...
- Vậy ta an tâm.
Vân Dương thở phào một cái:
- Tẩu tử, thứ cho tiểu đệ nói thẳng, chỗ của ngươi cần xoát lại kĩ càng mới tốt. Lần này bọn hắn nhắm vào ta, vì không quá coi trọng ta nên mới hữu kinh vô hiểm... Nhưng nếu...
Hắn chưa nói hết, nhưng Vân Túy Nguyệt đã hoàn toàn rõ ý của hắn, chậm rãi gật đầu:
- Đúng là ta có chút chủ quan, chuyện này đúng là không thể khinh thường.
- Ừm.
Vân Dương gật đầu:
- Ta cũng không ở lại lâu, như vậy cáo từ. Xin tẩu tử bảo trọng thân thể, càng phải chú ý nhiều hơn nữa.
Nhìn bóng lưng cô tịch của Vân Dương rời khỏi Thanh Vân phường, biến mất trong màn đêm.
Vân Túy Nguyệt chỉ thấy lòng mình càng thêm nặng nề, một cảm giác phẫn nộ vì bị lừa gạt bao phủ lấy nàng: tỷ muội mà nàng một tay nuôi nấng vun trồng, thế mà lại phản bội nàng!
Hơn nữa, trước khi phản bội, nàng lại không hề phát giác một chút bất thường.
Chuyện này, thực sự quá kỳ quái!
- Điều tra, xem thời gian này Cúc Thần tiếp xúc với ai, ta muốn nhanh có câu trả lời.
Vân Túy Nguyệt phân phó. Lập tức an vị trên ghế, nhìn cái ghế Vân Dương ngồi qua mà ngơ ngác xuất thần.
May mà Vân Dương có bản lĩnh cao cường, không có xảy ra chuyện gì, nếu không... Nàng sao còn mặt mũi đi nhìn Hỏa Nhi?
Hỏa Nhi...
Vân Túy Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến, lập tức đứng dậy, một bước liền xông qua cửa, muốn đuổi theo Vân Dương, nhưng cho đến vị trí cửa ra vào, lại đột nhiên sững lại, thần sắc biến đổi không ngừng.
Bởi, Vân Túy Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Vừa rồi, thậm chí là mấy lần trước... Khi Vân Dương gọi Hỏa Tôn, đều kêu là “Ngũ ca!”
Hiện tại, trong tối hôm nay, hai chữ “Ngũ ca” lại xuất hiện lần nữa trong miệng Vân Dương!
Hơn nữa còn không chỉ xuất hiện một lần!
Cái này chắc chắn không thể sai được!
Là sự thực, là chân tướng!
Ánh mắt Vân Túy Nguyệt ngày càng sáng.
Người của Cửu Thiên lệnh sẽ chỉ xưng hô: Ngũ đại nhân, Hỏa đại nhân!
Tuyệt đối sẽ không có xưng hô “Ngũ ca” như vậy!
Không người nào dám, càng không người nào có thể mạo phạm như thế!
Chỉ có các huynh đệ trong Cửu Tôn, mới có thể xưng hô “Ngũ ca” như vậy!
Vân Dương gọi Hỏa Tôn là “Ngũ ca” lại gọi nàng là “Tẩu tử”, như vậy, chẳng phải là...
Trong mắt Vân Túy Nguyệt bắn ra tia sáng.
Trách không được, thủ đoạn của vị huynh đệ này có thể phiên vân phúc vũ, quấy trọn cái kinh thành này đến long trời lở đất, lại thủy chung vẫn ẩn sau màn, không hề hiện thân.
Trách không được, hắn lại có suy nghĩ chu đáo như vậy, mỗi một bước, mỗi một thế cục đều đi một cách dị thường bí ẩn, nhưng lại dị thường kiên cố!
Trách không được, hắn còn trẻ, mà tu vi lại cao như vậy, dù đối mặt với vô số người, cũng không để lộ một tia nhược điểm.
Trách không được, nhân vật trong truyền thuyết như Lăng Tiêu Túy cũng khen hắn không dứt, nói thiếu hắn một nhân tình...
Trách không được, có thể có phong thái siêu nhiên, tiện tay có thể khiến tứ đại công tử tâm phục khẩu phục...
Người như vậy, thủ đoạn như vậy, tâm kế như vậy, trù tính sách lươc như vậy...
Hóa ra, vị Vân tiểu đệ này, chính là một trong Cửu Tôn!
Vân Túy Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
Lập tức kêu Thanh Sơn Tuyết tiến đến:
- Tuyết nhi, ngươi giúp ta kiểm tra nội tình gần đây của tất cả các tỉ muội, nhất là người có quan hệ lui tới mật thiết với bên ngoài... Sau đó cẩn thận điều tra một chút.
Thanh Sơn Tuyết thấp giọng đáp ứng:
- Vâng, đại tỷ, thế nhưng là có chuyện gì xảy ra?
Vân Túy Nguyệt nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy... Có chút không thích hợp, muốn dọn dẹp Thanh Vân phường một chút, thanh lý hết thảy những điều bất thường, hiện tại khác với trước kia, lão đại ca Lăng Tiêu Túy của ta chính diện nói Thanh Vân phường chính là người thân của hắn, đây là đại cơ duyên, không thể để phí phần cơ duyên này, ta nói vậy, ngươi hiểu chứ?
Thanh Sơn Tuyết nhíu đôi mi thanh tú:
- Nếu như thế, chỉ sợ ty muội Thập Nhị Kim Sai liền diệt đi phân nửa a...
Vân Túy Nguyệt thở dài:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, lúc đó, chỉ có thể phát chút ngân lượng, để bọn tỷ muội tự mình ổn định. Thanh Vân phường... Không thể lưu lại nhiều người như vậy.
- Vâng, đại tỷ!
Nếu đã biết rõ nguyên nhân của Vân Túy Nguyệt, Thanh Sơn Tuyết không chút do dự liền đáp ứng.
Đúng như Vân Túy Nguyệt nói, hứa hẹn thủ hộ của Lăng Tiêu Túy chính là đại cơ duyên, nhưng cũng là ước thúc, nếu để người trong Thanh Vân phường tùy tiện dùng cơ duyên này, sẽ chỉ có thể làm hại đến cả đám tỷ muội!
Nhìn Thanh Sơn Tuyết bước ra ngoài, Vân Túy Nguyệt thở dài một hơi.
Vô luận như thế nào, Thanh Vân phường nhất định phải được dọn dẹp.
Nhiều người miệng tạp, nếu không thể hoàn toàn yên tâm, chẳng phải tùy thời tùy chỗ đều có thể khiến Vân Dương rơi vào trong nguy hiểm bại lộ?
Đây là huỵnh đệ của Hỏa Nhi, cũng là huynh đệ của nàng.
“Vân Túy Nguyệt ta quyết không cho phép... Khiến cho huynh đệ của mình xảy ra chuyện, càng quyết không để người đó vì mình mà xảy ra chuyện.”
“Chuyện như Cúc Thần, xảy ra một lần là quá đủ rồi!”
“Nếu thực có lần sau...”
“Vân Túy Nguyệt ta sao còn mặt mũi sống trên đời...”
---------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.