Ta Là Chí Tôn

Chương 159: Nhất Điện Tần Quảng Vương




Nhất Điện Tần Quảng Vương
- Ngươi thắng?
Nhất Điện Tần Quảng Vương phát ra một tiếng cười khinh thường:
- Nếu người thắng, ta thả cho các ngươi một con đường sống.
Vân Dương trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Thêm một điều kiện, từ nay về sau, Phương Mặc Phi không còn liên quan với Sâm La đình!
Nhất Điện Tần Quảng Vương kia cười lạnh hai tiếng, tiếng cười kia tựa như hàn phong nơi Cửu U Địa Ngục xuất hiện trên thế gian, một cỗ sương mù âm trầm bỗng nhiên cực tốc bành trướng, bao phủ tới phương viên mười trượng, phủ lấy cả Vân Dương vào trong phạm vi của nó.
Mảnh nồng vụ chợt hiện lập tức phong tỏa thị giác của Vân Dương, đưa tay không thấy năm ngón.
Vân Dương không chút do dự liền nhắm mắt lại.
Thân thể theo gió theo mây mà động, âm phong trong sương mù nồng đậm kia đập vào mặt hắn, Vân Dương không nhúc nhích, mặc cho âm phong kia xuyên qua ngực, bất quá, cũng không phải là Vân Dương thực sự hoàn toàn bất động, ngay khi âm phong đập tới, đồng thời hắn cũng điểm ra một chỉ.
Từ mép vân vụ truyền đến một tiếng “ừ”, ngay sau đó, cuồng phong mãnh liệt lập tức tan tác.
Thân thể Vân Dương vẫn bất động như cũ, đối phương đá tới một cước như đoạn đoạn sơn liệt nhạc, không chút trở ngại mà đánh thẳng vào đầu hắn rồi đập xuống đất, bản thân Vân Dương, ngay khi trúng chiêu, hắn đồng thời bổ ra một chưởng.
Một chưởng mày đánh thẳng tới cái chân đá hắn kia.
Nhất Điện Tần Quảng Vương kinh ngạc hừ một tiếng, toàn bộ thân thể như hóa thành một cỗ âm phong, nhanh chóng chuyển động vây quanh Vân Dương, vô số âm phong hóa thành từng mảnh cuồng đao, công kích Vân Dương trên toàn phuong vị.
Lúc này Vân Dương cũng khó mà duy trì trạng thái bất động như núi trước đó, thân thể bắt đầu chuyển động, thân hình như gió như mây, như hư như thực, thân thể càng thêm tùy ý biến hóa, lúc tụ lúc tán, ở trong màn sương mù dày đặc mà triển khai một trận quyết chiến với Tần Quảng Vương.
Một trận này, Tần Quảng Vương càng đánh càng thấy kẻ trước mắt vô cùng quỷ quyệt, thân thể đối phương so với hắn còn hư hư ảo ảo hơn mấy phần, càng đánh hắn càng cảm thấy phiền muộn, luôn có một cảm giác như đánh vào không khí vậy.
Thậm chí, ngẫu nhiên hắn còn bị tiểu tử này đánh trúng. Mặc dù thực lực chân thực của song phương cách nhau như trời với đất, đối phương căn bản không thể đả thương được hắn, nhưng Tần Quảng Vương luôn cảm thấy rất mất mặt.
Trong lòng Tần Quảng Vương không khỏi nổi lên một cỗ lo nghĩ, trận này, hắn có thể chiến thắng a!?
Một đạo hàn mang bỗng hiện lên.
Một tiếng tức giận âm trầm vang lên theo, một cỗ cự lực to lớn đột nhiên bạo phát.
Vân Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bay ra ngoài tựa như diều đứt dây.
Nồng vụ âm trầm trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Thắng bại đã phân!
Nhưng mà người bị đánh bay là Vân Dương lại đứng thẳng trong viện, đôi mắt sắc lạnh như hàn sơn băng tuyết, ngay cả máu chảy trên khóe miệng cũng không lau, thản nhiên nói:
- Ngươi thua.
Trên mặt Nhất Điện Tần Quảng Vương đột nhiên bạo khởi một cỗ sương mù âm trầm đến cực điểm, ý vị sâm nhiên bạo thịnh, bao phủ lấy cả vân phủ.
- Không muốn nhận thua sao? Tại lúc mới bắt đầu đối chiến, đích thực là ngươi chỉ sử dụng tu vi ngũ trọng thiên. Nhưng người lại phát ra Cửu U Minh Vụ.
Vân Dương không chút lo lắng nói:
- Hơn nữa, ba chiêu sau, ngươi liền bắt đầu vận dụng tu vi lục trọng thiên... Một chiêu cuối cùng, ngươi vận dụng...
Trong ánh mắt Vân Dương ánh lên một tia đùa cợt:
-... Chí ít dùng tu vi bát trọng sơn trở lên! Cho nên, trận chiến này, là ngươi thua!
- Tần Quảng Vương điện hạ.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Sâm La đình quả nhiên rất biết giữ chữ tín.
Sương mù cuồn cuộn quanh người Tần Quảng Vương nhất thời dừng một chút, hiển nhiên hắn tức giận tới cực điểm, sương mù nông đậm kia như muốn ngưng thành thực chất. Nhưng cũng không hiểu vì sao, cỗ khí thể nhiếp người kia đột nhiên lại biến mất.
- Trận này, đúng là ngươi thắng.
Hắc vụ trên mặt Tần Quảng Vương tản đi, lộ ra một gương mặt cương trực, hình tượng như một nam trung niên tầm ba bảy ba tám tuổi.
Hiện tại, ánh mắt hắn nhìn Vân Dương mang theo mấy phần kinh nghi bất định.
Vân Dương cười cười, thản nhiên bước tới, cũng không lo lắng đối phương sẽ nổi điên tấn công mình, giọng điệu như lo lắng nói:
- Nếu có một ngày trùng hợp, ta cũng sẽ tha cho người một con đường sống.
Nhất Điện Tần Quảng Vương âm trầm cười cười:
- Ngươi không sợ ta sao?
Vân Dương cười:
- Vì sao ta phải sợ ngươi? Ngươi có thể giết chết được ta sao?
Nhất Điện Tần Quảng Vương nghe Vân Dương nói như vậy, lại tỉ mỉ ngẫm lại, sau đó mưới nhẹ nhàng thở một hơi, trầm giọng nói:
- Không thể.
Hắn có chút khó hiểu lắc đầu:
- Tu vi, căn cơ của ta chí ít cũng gấp trăm lân ngươi, nhưng đúng là ta không thể giết được ngươi, công kích cngươi, quỷ dị khó lường, quả nhiên cao minh.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Kỳ thực chuyện mà ta thích nhất, chính là kết giao bằng hữu, nhiều một người bạn thêm một con đường, nếu lúc nào cũng kết thù thì thực là lãng phí tài nguyên, người thông minh thực sự sẽ không làm như vậy.
Trong mắt Tần Quảng Vương lóe lên một tia sáng, tựa như một đánh quỷ hỏa đang lay động, hắn cười quái dị:
- Phong cách trên phương diện ấy của bản tọa lại hoàn toàn tương phản với ngươi, chuyện mà bản tọa thích làm nhất, chính là đi kết thù diệt tộc nhà người khác, đến bây giờ cũng chưa từng chơi cái trò kết giao bằng hữu.
Vân Dương nói:
- Chẳng nhẽ chín vị điện chủ còn lại kia, cũng không phải bằng hữu của ngươi a?
Tần Quảng Vương trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải bằng hữu.
Hắn nói từng chữ:
- Chúng ta là anh em!
...
Tần Quảng Vương đối với tình huống trước mắt vô cùng buồn bực.
Từ khi hắn nói câu nói kia, tiểu tử trước mặt này liền bắt đầu trầm mặc, nửa ngày trời mà mà không hề nói một câu.
Hiện trạng này khiến hắn rất buồn bực, con hàng này bị cái gì vậy? Là tâm ma hay bị ta dọa sợ ngây người, chẳng nhẽ là ước ao ghen tị sao?!
Phương Mặc Phi đứng bên lo lắng nhìn Vân Dương.
Lần này Tần Quảng Vương đến đây, cũng không biết là muốn làm cái trò gì nữa.
Thứ nhất, hẳn là đến vì chuyện quan trọng khác. Không nên phức tạp hóa vấn đề.
Thứ yếu, cũng chính là ở chỗ Sâm La đình... Môn hạ của Sâm La đình có thể chiến tử, có thể tàn tật mà rời khỏi, cũng có kẻ không hoàn thành nhiệm vụ mà tự sát. Nhưng người quyết tâm muốn rời khỏi Sâm La đình như Phương Mặc Phi... Lại chính là cái thứ nhất.
Tần Quảng Vương rất hiếu kỳ đối với chuyện này, hôm nay tìm tới Phương Mặc Phi chính là muốn hỏi rõ nguyên nhân, vậy mà Phương Mặc Phi trắng trợn tuyên dương các loại tốt từ Vân Dương. Cái gì mà ân cứu mạng, rồi thì kẻ sĩ chết vì tri kỷ...
Chỉ có điều, một lý do chính đáng khiến Tần Quảng Vương có thể hiểu được lại không hề được nhắc tới.
Điều này, không khỏi khiến vị Tần Quảng Vương này sinh ra một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt đối với Vân Dương.
Lại tới đây, nhìn thấy Vân Dương, càng sinh ra một cảm giác như gặp được người chung chí hương, nhất là có một điểm, khiên Tần Quảng Vương có chút phục mà lại không phục: hắn được mệnh danh là Quỷ Vương Địa Ngục.
Nhưng kẻ trước mắt này, có vẻ như mới thực sự là thứ đồ đánh không chết, chặt không nát, thân thể hắn như tồn tại hư vô, không có thực chất.
Điểm này, so với hắn còn giống quỷ hơn a. Cho nên khiến Tần Quảng Vương sinh ra một cảm giác... Cùng chung chí hương, gặp được đồng loại...
Đương nhiên, điều chủ yếu khiến Tần Quảng Vương sinh ra cảm giác này... Chính là hắn phát hiện, bản thân thực sự đánh không chết được người trước mắt này!
Tu vi hắn cao hơn người ta đến cả trăm lần, lại vẫn không thể đánh chết người ta...
Tần Quảng Vương cảm thấy phi thường mất mặt.
Càng trọng yếu nhất đó là: cũng bởi tiểu tử này đánh không chết, Tần Quảng Vương cảm thấy, tương lai của gia hỏa này, nhất định sẽ rất trâu bò!
- Tại sao ngươi không nói chuyện nữa?
Tần Quảng Vương hỏi Vân Dương.
- Ta đang nghĩ tới chín người huynh đệ của ngươi.
Vân Dương nhếch miệng, lộ ra một tia cười thản nhiên:
- Ta rất hâm mộ ngươi.
Cái gì, vừa rồi trầm mặc không nói gì, thế mà thực sự là bởi vì hâm mộ? Liệu có phải ghen ghét không ta?!
- Hâm mộ a? Ta chưa từng kết giao bằng hữu, chưa từng, một người bạn cũng không có.
Tần Quảng Vương tựa như chân tình thực ý nói:
- Bất quá, nếu như ta nhất định phải kết giao bằng hữu, ta sẽ đem ngươi xếp vào người dự tuyển thứ nhất.
Vân Dương cười cười:
- Thật sao? Coi trọng ta như thế sao?
- Thật!
Tần Quảng Vương căn bản không hề có ý đùa giỡn:
- Xếp hạng của ngươi, còn trên cả Lăng Tiêu Túy!
Sự tôn sùng này, nếu là thực, thì đúng thực là tột đỉnh tôn sùng!
Vân Dương cười ha ha một tiếng.
- Nếu trận chiến hôm nay đã có kết quả như vậy, việc này coi như xóa bỏ, Phương Mặc Phi...
Tần Quảng Vương quay đầu, nhìn Phương Mặc Phi nói:
- Từ nay về sau, ngươi không còn quan hệ gì với Sâm La đình ta!
- Đa tạ vương gia.
Phương Mặc Phi vẫn có chút bất ngờ ngơ ngác.
Cứ như vậy giải quyết xong?
Dễ như vậy sao?
Có thể là trò đùa hay không?!
- Hẹn gặp lại, bằng hữu!
Tần Quảng Vương đứng lên, phất phất tay với Vân Dương:
- Sau này nếu có cơ hội, ta dẫn ngươi đi Sâm La đình chơi một chút. Ha ha ha...
Đoàn Minh Vụ xám tro kia lại bao phủ lấy Tần Quảng Vương, hắn hóa thân thành một đoàn âm phong, trong nháy mắt bay thẳng lên không trung, thoáng cái liên biến mất không chút tăm hơi.
- Ngày đó sẽ không quá lâu.
Vân Dương nhìn phương hướng Tần Quảng Vương rời đi, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ ngay ở cái Thiên Đường thành này, chúng ta còn có thể gặp lại.
Hắn thở dài một hơi, xoay người, bước hai bước.
Cũng không biết làm sao, người thua hoạch toàn thắng như Vân Dương, đột nhiên như không kiềm chế được tâm tình, bất ngờ quay người, một cước đát tung cái bàn đá!
Một tiếng ầm vang bạo hưởng, bàn đá nổ tung giữa không trung!
Hắn ngẩng đầu nhìn bụi mù giữa không trung, Vân Dương nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng thét ầm:
- Chỉ có ngươi có huynh đệ a? Ta con mẹ nó cũng có huynh đệ!
Đây là sự đáp lại, đối với câu nói kia của Tần Quảng Vương: chúng ta không phải bằng hữu, chúng ta là anh em.
Một khắc mà Tần Quảng Vương trịnh trọng nói ra, lại thấy thần thái trong mắt Tần Quảng Vương lúc đó, Vân Dương quả thực vô cùng hâm mộ, vô cùng ghen tỵ!
Sự cuồng loạn đó, cho tới bây giờ mới chính thức phát tiết ra ngoài!
Chỉ là, sau khi phát tiết, hắn lại cảm thấy vô lực!
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cũng vừa tỉnh lại cùng nhau ngơ ngác.
Từ trong một tiếng gầm gắn ngủi này, hai người cảm thấy được sự chua xót vô hạn!
Đột nhiên cảm thấy đau lòng.
...
Mấy ngày nay Thiết Tranh vẫn nhíu mày nhăn trán.
Bởi hắn phát hiện, nếu theo dự tính ban đầu của mình thì không đủ.
Hắn đã tận lực đánh giá số lượng khách cao nhất có thể, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, khách tham dự hội nghị lại có thể nhiều như vậy.
--------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.