Ta Là Chí Tôn

Chương 150: Bảo Đao có linh




Bảo Đao có linh
Có một số việc, người trong cuộc là người phản ứng chậm nhất, giống như Kế Linh Tê lúc này vậy, nàng vẫn chưa hề phát hiện bản thân mình có gì khác với trước kia.
Ngọc Hương Nhi tiến lên, nắm lấy cánh tay của Kế Linh Tê, trực tiếp sắn tay áo Kế Linh Tê lên, sau đó cũng sắn tay áo bản thân lên, để hai tay so chung một chỗ, đột nhiên kêu lên đau đớn như không muốn sống:
- Các ngươi xem, các ngươi xem, các ngươi xem... Nha đầu này chắc chắn có biện pháp dưỡng da tốt, các ngươi xem, cánh tay non mềm này a, sao có thể non mềm như vậy chứ...
Mấy tỷ muội nghe Ngọc Hương Nhi kêu lên, nhất thời đều bu lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhìn, lập tức tiếng kinh hô vang lên thành từng mảng:
- Đúng a, cánh tay này, trong trắng lộ hồng... Cái này... Thực sự quá mềm a!
Kỳ thực, không chỉ Ngọc Hương Nhi, chỉ cần là nữ nhân, đều không thể kháng cự đối với dụ hoặc của dung mạo hoàn mỹ, da thịt như tuyết, băng cơ ngọc cốt. Tuyệt đối không thể kháng cự!
- Trước kia ta còn tắm chung với Linh Tê a...
Ngọc Hương Nhi ai oán nói:
- Ngực nàng không lớn bằng ta, da nàng cũng không trắng bằng ta... Hiện tại, ngực cũng lớn hơn ta, da cũng trắng hơn ta a... Còn nữa, vóc dáng nàng cũng cao hơn ta... Đây không phải là nghiền ép mọi mặt ta a... Trời ạ, ta không muốn sống nữa...
Mấy người khác cũng đều bắn kỳ quang mà nhìn Kế Linh Tê, nhao nhao vây quanh hỏi:
- Linh Tê, ngươi mau mau thành thật khai báo, đến cùng có bí quyết gì?!
- Còn không mau chia sẻ với chúng tỷ muội! Nếu không tỷ muội chúng ta không buông tha cho ngươi a!
- Đúng đúng, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu không, mọi người cùng nhau đại hình hầu hạ!
Kế Linh Tê cũng ngơ ngác, mê hoặc nói:
- Ta... Thực thay đổi a? Ta thực cũng không phát hiện a... Không phải vẫn luôn...
- Rõ ràng như vậy còn nói không thay đổi, ngươi lừa đứa ngốc a?!
Chúng tỷ muội đầy căm phẫn nói.
Kế Linh Tê thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngơ ngác ngác mà chẳng biết làm sao.
Bản thân nàng thực sự không có kỳ ngộ nào đặc biệt a...
Chỉ là, trong thời gian gần đây, mỗi lần cầm cây đao này, nàng đều cảm thấy tâm tình vui vẻ, ngoài ra cũng không còn gì...
- Vậy các ngươi nói, ta xuất hiện biến hóa từ lúc nào!?
Kế Linh Tê khó hiểu mà hỏi.
Ngọc Hương Nhi đối với chuyện này vẫn luôn chú ý, lập tức tiếp lời:
- Từ lúc rời khỏi Thiên Đường thành không đến hai ba ngày, ngươi liền bắt đầu lột xác, khi đó ngươi còn phàn nàn, sao trên người lại có nhiều da chết vậy a... Hừ! Hừ!
Nói nói vậy, mọi người lập tức đều nhớ lại:
- Không sai không sai, mấy ngày đó, đích thực Linh Tê phàn nàn, trên người không ngừng có da chết rơi xuống, chúng ta còn an ủi ngươi a...
Kế Linh Tê cũng lập tức nghĩ lại, nhưng lại càng buồn bực hơn:
- Nhưng như vậy thì tại sao? Ta cũng không gặp kỳ ngộ gì a, ngày ngày đều ở chung với mọi người a...
Ngọc Hương Nhi nghe vậy cũng cau mày, khổ sở suy tư, đột nhiên như phát hiện châu lục mới:
- Liệu có phải... Có phải lúc ở Thiên Đường thành, Linh Tê đã... Cái kia?
Chúng tỷ muội cùng nhau truy vấn:
- Cái kia là cái gì a?
Ngọc Hương Nhi đỏ mặt, ngập ngừng nói:
-... Chính là được... Vị Vân công tử kia... Ấy ấy?
Câu nói bất thình lình của Ngọc Hương Nhi quả nhiên như long trời lở đất, chúng nữ nhất thời mặt đỏ rần, nhưng nơi đây toàn tỷ muội với nhau, nói chuyện cũng rất ít cố kỵ, Hạ Vũ Hàn vỗ đùi, nói:
- Nhất định là như vậy, đều nói, sau khi ấy ấy, nữ tử sẽ trở nên xuất sắc nhất, Linh Tê, mau mau thành khẩn khai báo, có phải ngươi đã giao bản thân rồi không?
Kế Linh Tê vừa thẹn vừa quẫn, suýt nữa khóc thành tiếng, khuôn mặt đỏ bừng:
- Không có không có, ta nào có... Ai!
Nói nói liền thở dài:
- Không phải các ngươi không biết, tên kia căn bản chính là... Chính là một tên mộc đầu...
Chúng nữ cùng thở dài!
Trong tiếng thở dài, lại có sự cảm thông.
- Nha... Cô nương nhà ngươi, xem ra không giao thân cho ngươi ta lại thấy mất mát đâu...
Ngọc Hương Nhi quệt miệng, lập tức chống nạnh:
- Thành thật khai báo! Đến cùng là chuyện gì...
Nguyệt Như Lan vẫn không nói gì.
Nhưng con mắt nàng, lại như có điều gì đang suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào mặt Kế Linh Tê, lại nhìn vào Phượng Minh bảo đao nắm chặt trong tay nàng. Từ lúc rời Thiên Đường thành đến nay, Kế Linh Tê chưa từng rời thanh đao nào khỏi tay, có có điều suy nghĩ, nói:
- Linh Tê, ngươi đem đao của ngươi cho ta xem một chút.
Chúng nữ đều là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức uyên bác, mới nghe Nguyệt Như Lan nói vậy, liền nghĩ đến điểm đặc biệt này:
- Chẳng nhẽ thanh đao này có gì quái lạ?
Kế Linh Tê do dự một chút, cũng không phải nàng không bỏ được, mà nàng cảm thấy rất không thoải mái khi thanh đao này rời khỏi tay mình.
Nguyệt Như Lan vừa mới chạm vào bảo đao, Phượng Minh bảo đao kia bống nhiên run rẩy kịch liệt, ngạc nhiên trong chớp mắt, khiến nàng suýt không cầm chặt được đao này.
Nguyệt Như Lan kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Kế Linh Tê:
- Linh Tê, vị Vân công tử của ngươi, thực đúng là hào phóng a...
Kế Linh Tê mê mang hỏi lại:
- Như thế nào?
Ngọc Hương Nhi tiến lên, đoạt thanh đao vào tay, lần này, bảo đao phản ứng càng thêm kịch liệt, không ngừng giãy giụa trong tay Ngọc Hương Nhi, Ngọc Hương Nhi bị dọa đến gấp gấp gáp gáp ném đao trả lại cho Kế Linh Tê, cho đến khi nhìn thấy Phượng Minh bảo đao trở về tay Kế Linh Tê liền lập tức ngoan ngoãn, tâm niệm không khỏi khẽ động, lập tức như liên tưởng tới cái gì đó, thanh âm tràn đầy kinh ngạc lấn hâm một vang lên:
- Lại là bảo đao có linh tính!
Một tiếng kinh hô này vang ra, chúng nữ ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên lạnh ngắt như tờ.
Mọi người đều là tinh anh đại gia đại tộc, há có thể không biết ý nghĩa của câu nói này?
Bảo đao có linh, tự hành chọn chủ. Một khi chọn chủ, cả đời không đổi!
- Trước đó ta đã từng nhìn thấy thanh Phượng Minh bảo đao này.
Hạ Vũ Hàn vô cùng nghi hoặc:
- Lúc ấy, nó còn ở trong tay Tây Môn Vạn Đại. Chỉ là khi đó, đao này cũng không có biểu hiện gì lạ, chưa từng có phong thái như hiện tại...
- Cây đao này cho ta một cảm giác, hoàn toàn khác biệt với trước kia... Nhan sắc hào quang cũng đều khác biệt...
Hạ Vũ Hàn vừa nói vừa đánh giá:
- Sao có thể như thế a?
Nguyệt Như Lan nói:
- Cây đao này hẳn là gặp phải kỳ ngộ của bản thân nó. Trước đó, trong khi còn ở trong tay Tây Môn Vạn Đại, nó chỉ là một thanh nữ sĩ đao, nhưng sau khi đến tay Vân công tử, hẳn là Vân công tử có cải biến một chút với cây đao này, khiến cho nó xuất hiện linh tính, Linh Tê may mắn đạt được bảo đao này, quả nhiên là đại cơ duyên.
- Không sai không sai, lần đầu thân thể Linh Tê xuất hiện biến hóa, chính là sau khi rời khỏi Thiên Đường thành mới xuất hiện, hơn nữa là phát sinh trong thời gian rất ngắn, lại có biến đổi cực lớn. Ta nhớ, khi đó da chết rơi xuống mà ngươi phàn này, kỳ thực không phải da chết, mà thực chất là tạp chất trong cơ thể, hẳn là do sau khi thanh đao này liên hệ với linh nguyên của ngươi, Nhân Đao hợp nhất, giúp ngươi tẩy mao phạt tủy, bức những tạp chất kia ra.
- Cho nên, thân thể ngươi mới có biến hóa thoát thai hoán cốt như vậy.
Nguyệt Như Lan hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Kế Linh Tê tràn đầy hâm mộ:
- Cho nên ta mới nói.. Vị Vân công tử kia, mặc dù bề ngoài như một tên mộc đầu, không hiểu phong tình, kỳ thực... Hắn đối với ngươi thực sự không tệ. Trân bảo hiếm thấy bực này, thế mà cứ âm thầm đưa cho ngươi, ta nghĩ, sở dĩ hắn không nói, quá nửa là không muốn tạo thành áp lực cho ngươi a?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kế Linh Tê sáng lên, đỏ mặt, vui sướng nói:
- Cái này, là thực a?
- Nha đầu ngốc.
Lúc này đúng là Nguyệt Như Lan đang hâm mộ nàng, nhưng cái nàng hâm một thực sự, không phải biến hóa của Kế Linh Tê, hay cây Phượng Minh bảo đao kia, thứ nàng hâm mộ, chính là tình ý mà cây đao này đại biểu.
- Chỉ tiếc bởi vậy, cây đao này đối với chúng ta mà nói là hoàn toàn vô dụng, bởi nói chỉ thuộc về một mình Linh Tê, hơn nữa bất kể lúc nào nàng đều được hưởng thụ sự trợ giúp của cây đao này...
Nguyệt Như Lan nói:
- Đến giờ, thời gian ngươi liên hệ với cây đao này còn ngắn ngủi, chỗ tốt càng lớn hơn còn chưa được trải nghiệm, ân... Đúng, trước mắt, tu vi của ngươi đã đột phá đến thất trọng sơn a? Ngắn ngủi hai tháng, ngươi liên tiếp đột phá hai cửa ải lớn, nếu là trước kia, có thể thế sao? Đây cũng là do cây đao này giúp ích a!
Kế Linh Tê đỏ mặt như say, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chúng nữ dùng ánh mắt hâm mộ không chút che giấu nhìn Kế Linh Tê chăm chú, trong hâm mộ, còn có chút ghen tị. Sao không có người nào đối với các nàng như vậy a?
Nhưng, càng nhiều hơn, là sự vui vẻ vì Kế Linh Tê.
Vì nàng có một thanh bảo đao như thế, lại càng vì có người, không chút đau lòng mà đem đao tặng nàng.
Bảo đao có linh tính như vậy, coi như trong bát đại gia tộc, cũng tuyệt là đẳng cấp truyền gia chi bảo, gần như không tồn tại.
Cho dù các nàng là tinh anh gia tộc, cũng rất khó có được!
- Nếu Tây Môn gia biết cây đao này lột xác đến như vậy... Cũng không biết bọn hắn sẽ hối hận thành như thế nào a...
Nguyệt Như Lan nghiêm túc nhìn chúng tỷ muội:
- Chuyện này chỉ giới hạn trong mấy người chúng ta biết, ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài. Bằng không, Linh Tê sẽ có phiền phức.
Chúng tỷ muội đều trăm miệng một lời:
- Yên tâm, đây là bí mật chung của chúng ta, sao có thể nói ra ngoài!
Đêm hôm ấy, Kế Linh Tê trở về phòng đi ngủ, Ngọc Hương Nhi khóc lóc van nài chui vào, nhất định phải chung giường chung gối, trời nóng như vậy, ôm Kế Linh Tê ngủ một đêm.
Ngày thứ hai, quả nhiên phát hiện bản thân có chút được nhờ... Trên cánh tay, đích thực là có da chết như muốn tróc ra...
Thế là, mấy đêm tiếp đó, Kế Linh Tê hoàn toàn bị Ngọc Hương Nhi chiếm lấy. Mấy ngày sau, tiếng Ngọc Hương Nhi kinh hỉ như muốn điên vang lên, dẫn tới sự chú ý của mọi người, Kế Linh Tê liền trở thành bánh thơm trái ngon trong mắt chúng nữ.
Kết quả, mỗi lúc trời tối đều có tỷ muội ôm nàng đi ngủ, cả đám đều mặt dày mày dạn, xua chổi cũng không đi, lấy danh nghĩa ta cũng muốn thơm lây... Dính chút ánh sáng của Vân công tử...
- Ta rất muốn đi ngủ...
Trong thời gian tiếp đó, ngay cả trong lúc đi đường Kế Linh Tê cũng trong trạng thái mộng du, mấy ngày liên tục nàng đều không được ngủ ngon, bị đám tỷ muội vô lương khiến nàng ngáp ngủ không ngớt.
Bất quá, đám tỷ muội đều rất vui vẻ...
Rốt cục đến một ngày... Đột nhiên có một tin tức xuất hiện, khiến tâm trạng vui sướng của chúng nữ chốc lát biến mất không còn tăm tích.
“... Theo kết quả điều tra, đã tìm được vị Lăng Phong công tử kia, hắn chính là nhi tử của thành chủ Nguyệt Ảnh Thành, gọi là Ngưu Lăng Phong, sinh ngày..., tướng mạo... Vân vân...”
Tin tức tỉ mỉ xác thực truyền đến, Nguyệt Như Lan như thấy ngủ lôi oanh đỉnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại như lung lay sắp đổ.
Huyển tưởng trong lòng, đột nhiên bị tan vỡ.
Vậy mà, không phải hắn!
...
--------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.