Ta Là Chí Tôn

Chương 143: Anh hùng không nên tuyệt hậu




Nội dung ẩn chứa trong bộ công pháp kia, quả nhiên là chữ chữ như châu ngọc, câu câu sâu sắc, so với công pháp huyền khí mà nàng thường nhìn thấy, thực sự cao minh hơn vô số lần, càng nhìn, càng thêm kinh hãi, càng phát hiện bộ chỗ tinh diệu của bộ công pháp này.
- Bộ công pháp này, thực quá quý giá.
Ngọc thủ trắng noãn của Thượng Quan Linh Tú nắm chặt lấy Tam Tài công pháp:
- Ta sợ, không chịu nổi, Thượng Quan tướng môn cũng không đảm đương nổi.
Vân Dương nhíu mày, nói:
- Câu nói này của Linh Tú ty có chút quá nặng, dù gì ngươi cũng là nữ nhi giang hồ, vẫn là sảng khoải một chút thì tốt hơn!? Bộ công pháp này ở trong tay ta cũng vô dụng, ngươi còn khách khí với ta làm gì? Khách khí nữa, chính là dối trá a.
Rốt cụ Thượng Quan Linh Tú không nhịn được mà bật cười, khôi phục lại tính tình cởi mở trước kia, nói:
- Tốt, ta nhận, Vân tiểu đệ, nhân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ!
Vân Dương mỉm cười nói:
- Thượng Quan tướng môn có thể nhận quà tặng của ta, chính là cho ta thể diện thật lớn mới đúng. Bất quá, Linh Tú tỷ, từ nay về sau, ngươi không thể huấn luyện chúng như vậy nữa, hết thảy phải lấy tu luyện huyền khí làm đầu. Còn cần phải chú ý đến phương diện thiên tài địa bảo, huyền thạch tinh thạch cùng với những thứ có thể gia tăng huyền khí, đùng rồi, còn có thịt huyền thú, đây chính là món chính không thể thiếu cho bọn chúng bổ sung huyền khí a. Mấy thứ này, đối với cao cấp tu giả, phi thường trọng yếu, tuyệt không thể để sơ hở.
Thượng Quan lu trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói:
- Ta đã hiểu! Vân Dương, nếu có một ngày Thượng Quan tướng môn có thể trọng chấn vinh diệu, đều là nhờ tối nay ngươi ban thưởng!
- Linh Tú tỷ nói quá lời.
Vân Dương thong dong mỉm cười:
- Nếu như thế, ta liền xin cáo từ. Ngươi cũng về sớm một chút, sau này cũng không cần vất vả như vậy, ai, nói không vất vả, kỳ thực ngày sau ngươi chỉ sợ sẽ phải càng vất vả hơn a, bởi tài nguyên cần cung cấp cho mấy gia hỏa này, chính là một con số thiên văn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt a.
- Đa tạ.
Thượng Quan Linh Tú vươn người đứng dậy, cung kính thi lễ với Vân Dương một cái.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, quay người thản nhiên mà đi, thân ảnh cao lớn, tỏng giây lát liền biến mất trong màn đêm.
Thượng Quan Linh Tú nhìn hướng mà Vân Dương biến mất, khe khẽ thở dài, lập tức, sắc mặt lại khôi phục lại vẻ kiên cường hàng ngày, quát:
- Đều tới đây! Chúng ta về nhà!
- Thật sao thật sao?
- Ân, thật, về sau, các ngươi không cần khổ cực như thế nữa, cũng không cần đến đây luyện gan dạ nữa.
- Thật sao? Oa! Quá tốt rồi...
Sau tiểu gia hỏa ôm thành một đoàn, nhảy nhót vui vẻ.
Nhìn bộ dạng vui sướng của sáu đứa nhỏ, Thượng Quan Linh Tú cũng cảm thấy vui vẻ, xiết chặt bí tịch trong lòng bàn tay, lại cảm thấy kích động.
Về sau... Sẽ tốt hơn!
Thượng Quan tướng môn... Sẽ tốt hơn!
Vân Dương, cảm ơn ngươi.
Khi Vân Dương trở lại vpy, sắc trời đã tảng sáng, tia nắng đầu tiên đã xuất hiện.
Sự thực cũng không phải Vân Dương trùng hợp gặp đám người Thượng Quan Linh Tú, mà thực tế, ròng ra một ngày nay, Vân Dương đều ở bên xem tất cả những gì phát sinh ở Thượng Quan tướng môn.
Từ sáng sớm, khi sáu hài tử bị gọi dậy, tiến hành huấn luyện. Đầu tiên là thổ nạp điều tức, sau đó cõng vật nặng chạy cự li dài, sau đó lại là các hạng mục rèn luyện thể năng...
Sau khi làm hết lượt, phương đông mới có chút ánh sáng, sự vất vả trong đó, Vân Dương nhìn mà cũng líu lưỡi không thôi.
Nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu...
Sau đó là các loại rèn luyện, ma luyện, khởi động gân cốt toàn thân, lại tiến hành huấn luyện các loại binh khí dài ngắn từ đao thương kiếm kích búa rìu đủ cả, còn có thuật cưỡi ngựa bắn cung...
Chỉ có một canh giờ lúc trưa mới là thời gian nghỉ ngơi, nhưng chính thời gian nghỉ ngơi này, bọn hắn vẫn phải vừa nghỉ vừa xem binh thư, học thuộc chiến trận kinh điển, lại còn tùy thời phải trả lời câu hỏi mà mọi người đưa ra.
Làm như thế nào, mới có thể tránh được trận đại bại này?
Làm thế nào, mới có thể chuyển bại thành thắng trong tình huống này?
Trong tình huống này, phải làm thế nào mới có thể bảo toàn thực lực?
Trong tình huống này, nên chọn rút lui bảo toàn thực lực hay chọn tử chiến?
Một khi đáp sai, chính là trừng phạt..
Vân Dương thấy cảnh mà ê ẩm trong lòng, bọn hắn, mới chỉ là hài tử, đứa lớn nhất, mới có chín tuổi. Mà nhỏ nhất, mới qua sáu tuổi.
Huấn luyện như thế, không phải nói là trong không khí sinh tử như thế, thực sự là... Thực sự là quá tàn nhẫn.
Cho đến chiều, sau khi ăn cơm xong, Thượng Quan Linh Tú lại dẫn bọn hắn ra ngoài, đến khu đèn đỏ hỗn loạn, tìm lưu manh đánh nhau, tiến hành huấn luyện thực chiến, trải nghiệm sinh tử. Còn đến lúc đên khuya, vẫn chưa được nghỉ ngơi, mà là đưa đến bãi tha ma luyện gan dạ.
Một ngày này, quá trình mà bọn nhỏ phải trải qua, đủ khiến Vân Dương toàn thân phát lạnh, sợ hãi không thôi.
Cái này, chính là một ngày của nam nhi tướng môn!
Vân Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
Nhìn Thượng Quan phủ thuần mà nữ quyến trưởng bối, lại nhìn từ đường Thượng Quan gia lít nha lít nhít bài vị.
Đây chính là cái mà tướng môn bỏ ra.
Đương nhiên Vân Dương cũng hiểu và lý giải, tại sao các nàng phải làm như thế, các nàng cũng không phải cố ý muốn tra tấn mấy hài tử kia, mấy đứa nhỏ đều là cốt nhục của các nàng!
Thậm chí, so với chính bản thân chúng đau đớn xác thịt, thì các nàng còn càng thêm đau đớn trong lòng, đâu như ngàn vạn con dao căt vụn linh hồn.
Nhưng, các nàng nhất đinh phải làm vậy!
Hơn nữa, dù các nàng đã thấy huấn luyện đã tàn khốc cực điểm, nhưng vẫn không thể tránh được chuyện càng thêm tàn khốc hơn sau đó.
Nhưng hài tử này, tại một khăc mà chúng ra đời, cũng đã gánh trên lưng vận mệnh, định sẵn con đường: thủa nhỏ bị khổ luyện, không có một ngày tốt lành. Trưởng thành tìm thê tử, lưu lại huyết mạch, sau đó ra chiến trường.
Cuối cùng là tử chiến sa trường!
Dã ngựa bọc thây!
Đây chính là toàn bộ lịch trình trên con đường sinh mệnh của họ!
Nhìn sự bị thương trong mắt cả nhà sương quả khi nhìn đám trẻ, liền có thể thấy rõ, các nàng đã sớm thấy được một ngày này.
Chính như Thượng Quan Linh Tú nói, bất kể các quốc gia khác có tôn kinh Thượng Quan tướng môn như thế nào, nhưng một khi lên chiến trường, hai bên đối địch, vậy, bọn hắn tuyệt không cho phép dòng dõi Thượng Quan tướng môn được sống sót, càng thêm không co hậu nhân Thượng Quan tướng môn được quật khởi!
Bởi, nếu ngày đó đến, chính là đại biểu cho ác mộng của bọn hắn!
Từ xưa đến nay, các gọi là truyền thuyết về cả nhà trung liệt, kết cục sau cùng, đều là đoạn tử tuyệt tôn, nhà tan cửa nát!
Chưa từng chấm com có ngoại lệ!
Đều không có ngoại lệ!
- Đây là vận mệnh cực khổ cỡ nào... Vì cái gì mà công thần cả nhà trung liệt, lại gặp phải vận mệnh tàn khốc như vậy? Đây chính là số mệnh là hồi báo của kẻ làm tướng quân, tận tâm bảo vệ quốc gia sao?
Đứng trong gió sớm, Vân Dương trầm tư hồi lâu.
Bi kịch của Thượng Quan tướng môn, chỉ bằng sự cố gắng hiện tại của Thượng Quan Linh Tú, thực là có thể tránh được sao?
Tuyệt đối không thể!
Một khi bước vào chiến trường, sinh tử cũng chỉ là một khoảnh khắc!
Hậu nhân của Thượng Quan tướng môn, một khi xuất hiện trên chiến trường, chính là tiêu điểm của ngàn vạn địch nhân. Chỉ khi tiêu điểm này biến mất, người khác mới yên tâm.
- Để ta giúp các ngươi một tay.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Bởi, công thần đổ máu vì quốc gia, không nê tuyệt hậu!
...
Cửu Thiên lệnh đột nhiên bận rộn, cái loại tin tức bắt đầu lộn xộn truyền tới.
“Trọng thần cả triều, đột nhiên cùng nhau tấn công quân đội. Viejc này xảy ra bất ngờ, trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu.”
“Thân thể hoàng đế bệ hạ dường như có vấn đề, sắc mặt mấy ngày nay rất khó nhìn. Đề nghị chú ý.”
“Một số trung hạ tầng sĩ quan, tuy phạm phải lỗi nhỏ, nhưng lại bị khuếch đại điều tra, truy cứu sai lầm, có ý xử nặng, hiện tại đã có 17 phó tướng vào ngục. Thiết nghĩ, trong đó tất cá nguyên nhân bí ẩn.”
“Trừ thái tử, mấy vị hoàng tử còn lại đều thân văn thần mã xa lánh võ tướng, biểu hiện càng ngày càng rõ ràng.”
“Quân đội hiện tại chỉ có hai vị Nguyên soái có thể trấn áp đại cục, nhưng ở một số phương diện nhỏ, cũng đã bắt đầu thất khống, dấu hiệu này thực không tốt.”
“Trước mắt Hà lão bệnh nặng không dậy nổi, thái tử tự mình đến thăm. Hoàng đế bệ hạ cũng từng đến... Đối với chuyện ngày đó, cũng không hề truyền ra phong thanh, dần dần hiện lên thế cục không thể giải quyết...”
“Các tướng quân xuất phát sớm, đã đến trong phạm vi năm trăn dặm quanh Thiên Đường thành...”
“Người Lăng Phong các mà Tôn thường muốn kiểm tra, trước mắt đã có mấy người từng xuất hiện, nhưng Thủy Vô Âm vẫn chưa từng hiện thân, hoài nghi đã rời khỏi Thiên Đường thành. Trước mắt đang mở rộng phạm vi điều tra.”
“Gần đây, có không ít nhân sĩ giang hồ không rõ lại lịch tiến vào Thiên Đường thành, sau đó chia thành tốp nhỏ, biến mất trên phố. Cần xem xét kỹ?”
“Mấy năm nay, thảo nguyên không ngừng có động tác, chiến lực cũng tiến tới đỉnh phong. Thuộc hạ đoán chừng, khog tránh khỏi một trận chiến.”
“Đông Huyền, Đại Nguyên, Thiên Tứ và một số quốc gia đều chuẩn bị sẵn sàng xuất chinh, điều động toàn bộ lực lượng vận chuyển lương thảo, đối ngoại tuyên bố làm phong phú quốc khố, ứng phó đại hạn hàng năm, mục đích thực sự...”
...
Vân Dương mở Cửu Thiên lệnh re, vô số tin tức lít nha lít nhít hỗn loạn, không ngừng nhảy lên.
Sau khi Vân Dương tìm đọc tin tức một phen, nhất thời phát giác được mùi thuốc súng chiến tranh nồng nặc đang chĩa vào Ngọc Đường.
Đối với động tĩnh của quân đội các nước khác, thứ mà quân đội Ngọc Đường biết được còn nhiều hơn hắn biết, nhưng tin tức mà hắn nắm được, triều đình cũng đã sớm biết.
Nhưng lấy cơ trí không khéo của bệ hạ, lại tới bây giờ vẫn không có phản ứng, không thể không nói là khác thường.
Quân đội chỉ có ba vị đại soái như Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cùng Thiết Tranh hô hào, thế lực đơn bạc, càng thêm có quan văn toàn triều ngăn trở, tình thế thực không thể lạc quan cho nổi.
Mà điều khiến Vân Dương cảm thấy không thể hiểu nổi, chính là thái độ cực đoan của quan văn toàn triều.
Dù cho là văn nhân không thíc chinh chiến, chán ghét quân nhân, dù cho là chính khách vì độc quyền mà chèn ép quân đội, nhưng tình thế nguy hiểm rõ rành rành trước mắt, chảng nhễ bọn chúng không chút nhìn ra? Vì sao tuyệt đại đa số người còn muốn phản đối chuẩn bị chiến tranh như thế?
Thực sự là kỳ quái.
Vân Dương không tin quan văn cả triều đều có ánh mắt thiển cận, hay là hạng người tham vọng danh lợi như thế, hắn không khỏi tập trung rất lâu trên động tĩnh của quan văn, trong lòng không ngừng suy nghĩ:
- Chuyện này, có phải là liên quan đến Hà Hán Thanh kia không?
- Chẳng nhẽ người này vẫn luôn âm thầm điều khiển Ngọc Đường quốc? Hoặc nói, đại hắc thủ sau Thiên Đường, liệu có phải là Hà Hán Thanh kia không?!
- Còn phía hoàng đế bệ hạ, chỗ hắn rốt cục xảy ra chuyền gì?
Vân Dương càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.