Ta Là Chí Tôn

Chương 124: Vân công tử đi câu




Khiến Vân Dương nhìn mà nghĩ cũng phình đầu lên, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ nhìn xem, bị động tiếp thu tin tức Cửu Thiên lệnh truyền về, với trọng thương trong người, ngay cả huyền khí hắn còn không điều động được, căn bản không thể truyền đạt mệnh lệnh ra ngoài.
Vân Dương tự tính một chút, hắn ít nhất phải đợi thêm ba ngày nữa mới thể vận dụng chút huyền khí mà không để lại hậu hoạn. Còn muốn khôi phục hoàn toàn, chí ít cũng phải chờ thêm nửa tháng.
Đây chính là thực lực cường hoành của cao thủ đỉnh phong.
Hắn không cần trực diện đối mặt xuất chiêu, dù chỉ bị trúng dư ba chấn động, sau đó dùng Tinh Thần lĩnh vực khóa chặt lại, coi như hắn không phát hiện ngươi, nhưng ngươi... Vẫn phải nhận trọng thương.
Trọng thương trí mạng!
Đối mặt với tình huống như vậy, dù Vân Dương thân là Vân Tôn là Cửu Tôn chi hồn, cũng không thể làm gì khác, hoàn toàn thúc thủ vô sách!
Kỳ thực, với biến cố lần này, Vân Dương cũng không quá cho rằng là do khuyết điểm của bản thân, mà bởi, thực lực của đối phương quá cường đại.
Với động tĩnh đột nhiên xuất hiện, cho dù hắn không mang cái thân phận hiện tại này, cũng phải đi xem một chút.
Chỉ cần hắn là người, lại là một người trong giang hồ, liền nhất định sẽ bị cỗ khí thế kia hấp dẫn, huống chi hắn còn vì làm việc mà đến?
- Người trong giang hồ, quả nhiên không nên có lòng hiếu kỳ, bởi bất kỳ một sự hiếu kỳ nào đó, đều có thể khiến một lão giang hồ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!
Vân Dương thầm nhủ, tự nhắc nhở bản thân một câu.
Bất quá, điều khiến hắn cảm thấy được an ủi, đó là Thần Hồn U Đô, Huyết Nhục Minh Lộ còn chưa tái hiện, chí ít, oán khí kinh thiên trong truyền thuyết còn chưa có vọt lên.
Chuyện này, có lẽ có thể đại biểu cho những người kia còn sống đi...
Vân Dương thoáng chút an tâm.
Nếu đã không thể làm chuyện gì, vận liền an tâm nghỉ ngơi, hết thảy lấy tu dưỡng hồi phục bản thân làm trọng.
- Có lẽ cả đời này của ta, cũng chỉ có những lúc trọng thương, mới có thể có được thanh nhàn như vậy đi....
Vân Dương cười khổ một tiếng:
- Đã như vậy, đành hưởng thụ thời gian thanh nhàn khó có được này.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng Vân Dương chỉ nằm môt chút rồi lại đứng dậy, khởi động thân thể, cảm thấy đã có thể hành động tự do, chỉ cần không vận dụng huyền khí hay lực lượng thân hồn, làm một chút động tác đơn thuần cũng không sao.
Hắn hoạt động một lát, đương muốn nói chuyện, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, lập tức lại ngồi xuống, mở ra tin tức trên Cửu Thiên lệnh, chăm chú xem từ đầu đến cuối.
“Theo tin tức thuộc hạ điều tra, phát hiện có người thả câu ở Bách Trượng hồ, nhưng liên tục mấy ngày đều không có cá cắn câu, người thả câu, có vẻ như là một vị cao thủ, hành động của hắn rất khó hiểu. Không biết tin tức này có hữu dụng không...”
Vân Dương nhìn tin tức này, trầm tư suy nghĩ.
- Bách Trượng hồ... Câu liên tục mấy ngày mà không có cá cắn câu, còn vẫn đang kiên trì... Cao thủ?
Ánh mắt Vân Dương sáng lên lấp lóe.
Sau đó, Vân Dương liền truyền ra một đạo mệnh lệnh.
- Cẩn thận chú ý lão giả câu cá ở Bách Trượng hồ, báo cáo tình huống.
Hai canh giờ sau.
Tin tức tường tận được truyền tới.
Vân Dương xem trọn vẹn mất một canh giờ.
Càng xem, con mắt càng sáng lên. Đến mức nhìn thấy cuối cùng, lại có chút do dự.
Có một câu, khiến hắn phải đặc biệt chú ý.
“Trên lưng người này, luôn cõng một cái hồ lô rượu.”
Hồ lô rượu?
Rốt cục Vân Dương cắn răng một cái, lẩm bẩm nói:
- Chết trong tay ai mà không phải là chết? Làm liều thôi!
Rạng sáng ngày thứ hai.
- Lão Mai, ngươi trông nhà, nếu có khách đến thăm, chiêu đãi cho tốt. Nếu còn đưa đồ tới, trực tiếp khéo lời từ chối.
- Đem rượu mà ta trân tàng lấy ra đây, còn có...
Vân Dương an bài một lần:
- Đi, lão Phương, chuẩn bị xa ngựa, chúng ta đi câu cá giải sầu.
- Câu cá giải sầu...
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều trợn mắt há mồm một trận.
Thực sự có nằm mơ họ cũng không ngờ tới, sao công tử lại đột nhiên có ý tưởng này.
Đối với nhưng cao giai tu giả có tu vi như bọn hắn, sao còn cần chơi trò câu cá? Chỉ cần hướng tay vào mặt nước duỗi một cái, liền sẽ có mảnh cá lớn sẽ bị vớt lên!
Cần gì phiền toái như vậy a?
Nếu bọn hắn mà có xem qua tin tức của Cửu Thiên lệnh, sợ rằng sẽ càng thêm sụp đổ: nhiều quốc gia đại sự như vậy mà ngươi còn mặc kệ, mới thấy có ngưởi đi câu cá liền muốn học theo? Cái gọi là Hộ quốc Cửu Tôn ở đâu? Cái gọi là đại nghĩa Vân Tôn ở đâu?
Vân Dương nở nụ cười thản nhiên.
Chính bởi như vậy, mới muốn đi câu cá giải sầu.
Nếu như người kia thực là cao thủ lánh đời, lại đi ra câu cá làm cái gì? Khẳng định là có mục đích của bản thân.
Trực tiếp dùng huyền khí bắt cá có phải càng thêm nhanh gọn sao?
Ngoài ra, Vân Dương còn nghĩ đến một chuyện khác.
Năm xưa, Thổ Tôn thích nhất là câu cá.
Mà lại là câu tại Bách Trượng hồ, khi đó thường xuyên có tình trạng cả mặt hồ chỉ mình hắn câu cá, cũng thường xuyên có những lúc không câu được con cá nào.
Vân Dương đối với nghệ thuật câu cá cũng chỉ hiểu sơ, càng không có cái gì gọi là hứng thú, đôi khi còn kỳ quái hỏi: câu không được cá, ngươi còn ngồi chỗ ấy làm gì? Mục đích câu cá không phải là vị câu cá sao?
Nhớ tới Thổ Tôn, khóe miệng Vân Dương bất giác nở nụ cười.
Lần thụ thương này, đối với hắn mà nói... Có lẽ cũng không phải là chuyện xấu, chí ít, chư vị ca ca, ta lại được gặp lại các ngươi...
Để ta xem một chút, đến cùng vị cao thủ câu cá kia là người nào? Mục đích là gì?
Một chiếc xe ngựa lộc cộc xuất hành.
Hướng về Bách Trượng hồ trong Thiên Đường thành mà đi.
...
Bách Trượng hồ, nghe nói chỗ nước sâu nhất lên tới trăm trượng, nước hồ thanh tịnh, nếu hôm nào trời quang mây tạnh, thậm chí có thể nhìn thấy từng đoán cá lớn mấy chục cân, trăm cân không ngừng bơi qua bơi lại.
Còn có một cách nói khác về cái tên Bách Trượng hồ, nói hồ này có một điểm đặc biệt, bờ tây hồ cùng bờ đông hồ cách nhau trăm trượng. Bờ tay chính là bách trượng Địa Ngục, mà bờ đông thì lại là bách trượng Thiên Đường.
Bờ đông có cảnh xuân tươi đẹp, oanh ca yến hót, hương thơm ngào ngạt bao phủ nửa thành. Mà bờ tây, lại tối như bưng, cỏ hoang mọc thành bụi.
Tình huống như vậy không phải là do địa lý khác biệt, nguyên nhân chính là gần bờ tây có một bãi tha ma, làm gì có ai rảnh rỗi mà đến mấy nơi như vậy.
Bờ Nam nối liền với một mảnh đất, phương bắc thì tọa cứ một mảnh loạn thạch, sau đó là nửa cái vách núi.
Khi nhàn hạ, Thổ Tôn thường ở bờ Bắc hóa thân ngư ông, tay cầm cần câu, có đôi khi ngồi xuống nguyên một ngày.
Toàn mặt hồ, thường chỉ có mình hắn thả câu.
Bởi vì, tất cả dân bản xứ điều hiểu rõ, nước Bách Trượng hồ quá sâu, nếu ngồi trên bờ câu cá, coi như vô cùng may mắn, nhiều lắm cũng chỉ có thể câu một vài con các nhỏ chừng bàn tay, cá lớn chân chính, tuyệt không thể câu được.
Như vậy, người đang thả câu kia là có ý gì?!
Vân Dương nghĩ rất thoáng, nếu người kia thực có ý đồ, như vậy cũng không uổng công hắn đến một chuyến. Nhưng nếu người ta chỉ đến vì tiêu khiển, cũng không sao, ta, cũng thừa dịp mấy ngày này mà nghỉ ngơi, câu cá giải sầu cũng không phải là nói không!
Không bao lâu, hai người Vân Dương đã đên bờ bắc Bách Trượng hồ.
Vân Dương vừa mới xuống xe ngựa, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ.
Bởi, bờ bắc đúng là có một người đang thả câu, hơn nữa còn thả câu ở đúng vị trí mà Thổ Tôn khi trước thường câu cá, người này cầm cần câu trong tay, chuyên tâm câu cá.
Người kia mình khoác áo tơi rộng thùng thình, đầu đội nón rơn che hết cả mặt, trong tay cầm một cây cần đen nhánh, thế vũng như đại sơn...
Vân Dương trở nên hoảng hốt, tựa hồ nhìn thấy Thổ Tôn đang mỉm cười với hắn, trong chốc lát, như là thời gian đang quay ngược lại.
Bởi, trang phục người kia, cùng với trang phục khi trước của Thổ Tôn mặc lúc câu cá, chính là cùng một bộ.
Người này sao có thể trùng hợp vậy, vừa vặn câu ở đúng vị trí này?
Bờ Bắc rộng như vậy, đương nhiên không chỉ có một chỗ câu cá.
Nhưng Vân Dương lại để Phương Mặc Phi đưa hắn đên vị trí giữa nhất, cũng là chỗ câu lõm vào kia.
Bởi, ngồi câu ở đây, người khác cùng lắm chỉ biết là có người đang câu cá, lại tuyệt không thể biết người đang câu có hình dạng như thế nào.
Nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lưng, cũng chỉ thế thôi.
Mà người câu cá kia, cũng đang câu ở chính vị trí này.
Chỉ là vị trí này, tuyệt không thể tính là rộng rãi. Nó chỉ là một tảng đá đứng đó một mình, người kia vững vàng ngồi lên trên. Vân Dương xem xét, chỉ thấy toàn thân gia hỏa này như toát ra một hương vị “người sống chớ lại gần”.
Cao thủ hay không cao thủ không nói đến.
Hình thái thân thể người này lại biểu hiện “không cần nói chuyện với ta”, ý tứ này, vạn phần rõ ràng.
Vân Dương tức thời hiểu rõ, đối mặt với gia hỏa như này, nếu chủ động bắt chuyện, chín thành chính sẽ phải đem mặt mũi đi quét rác...
Bất quá, có phải người kia hay không?
Mà bên cạnh người này, cũng chỉ có một khối đã hơi lộ a khỏi mặt nước, ước chừng cũng chỉ rộng có nửa thước.
Chỉ ít theo cái nhìn của Phương Mặc Phi, nơi này không phải là chỗ cho người ngồi.
- Ta ngồi ở nơi này đi.
Vân Dương cười tủm tỉm đưa tay chỉ, chỉ ra một phạm vi để ngồi xuống.
Phương Mặc Phi dù cảm thấy khó làm, những cũng không có biện pháp, nếu đã không có chỗ ngồi, hắn cũng muốn biến ra một chỗ có thể ngồi đi.
- Xin lỗi.
Phương Mặc Phi nói với người kia một tiếng, lập tức phi thân lên, ôm lấy một tảng đá lớn từ phía sau vọt tới, ném thẳng vào trong nước.
Phốc!
Bọt nước văng lên.
Cùng với tảng đã chìm xuống, bong bóng bốn phía ục ục thay nhau nổi lên, một vòng gợn sóng xuất hiện, tác động đến cả một vùng.
Người kia lầm bầm trong miệng, tựa hồ đang mắng chửi người nào đó.
Vân Dương vẫn ôm tay lẳng lặng đứng đấy, nghe thấy tiếng người kia lầm bầm, lại âm thầm cười một tiếng. Ngươi không phải không muốn ta nói chuyện với ngươi sao? Tốt, vậy ta để ngươi tìm ta nói chuyện:
- Tiếp tục.
Phương Mặc Phi gãi gãi đầu, đanh phải tiếp tục khiêng đá.
Phốc phốc phốc...
Liên tục ném ra mười mấy khối đá lớn, vậy mà sinh sinh bị Phương Mặc Phi tạo thành một cái bình đài kiên cố.
Đương nhiên, bọt nước bị bắn lên tung tóe, mặt nước cũng bị ném đến đục ngầu.
Vân Dương chờ chút xem có thể có thể an tọa câu cá hay không, dù sao người câu cá kia cũng tuyệt không thể câu được cá!
-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.