Ta Là Chí Tôn

Chương 121: Hà lão, trọng thương




Lão giả vừa nói, những người khác ngồi nghe đều gật gật đầu, lại trầm tư suy nghĩ.
- Bất quá, ngoại trừ những người này ra, ta còn có một hoài nghi khác.
Lão giả râu bạc trầm ngưng một chút mới nói tiếp:
- Ta nghi ngờ, việc này cũng có thể là do Cửu Tôn làm.
- Cửu Tôn?
Mọi người đều có chút sửng sốt kinh hô.
Sắc mặt thái tử cũng cấp tốc biến đổi, vội vã hỏi lại:
- Sao ngươi lại nghĩ vậy?
Trên mặt lão giả râu bạc lộ ra một tia chần chờ, nói:
- Chuyện này... Cũng chỉ là suy đoán của lão hũ, cũng không có bất cứ chứng cớ xác đáng nào. Cho nên, cũng chỉ mới dùng ở mức bàn luận.
Sắc mặt thái tử chậm rãi trầm xuống, ánh mắt chớp động, lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu.
Sau nửa ngày, thái tử đột nhiên thấp giọng nói:
- Nếu thực là do thế lực Cửu Tôn làm ra, vậy tại sao họ lại phải tham dự vào chuyện này? Dù sao cũng phải có lý do để hoài nghi chứ, còn nữa, bọn hắn làm việc này thì có thể có lợi ích gì?!
Đối với vấn đề này của thái tử, mọi người đều không có câu trả lời.
Bởi nếu cứ tiếp tục suy diễn, vấn đề sau đó thực sự quá mức kinh khủng!
Dựa vào chuyện trước mắt mà tính, chẳng phải nói là Cửu Tôn muốn đối phó với thái tử sao!
- Chuyện này tạm dừng ở đây, dù sao, với những chuyện trước mắt, chúng ta cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh việc này là do Cửu Tôn nhưng tay.
Thái tử lẩm bẩm nói, tựa như đang khuyên chính bản thân.
Lão giả râu bạc vuốt râu mỉm cười:
- Tạm thời dừng lại cũng tốt, nói cho cùng đây cũng chỉ là một cảm giác của lão hủ, lão hủ cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, nếu tính trên phương diện hiềm nghi và lợi ích liên quan, đích thực Cửu Tôn có hiềm nghi nhẹ nhất.
Nhưng hắn càng nói như vậy, lòng dạ thái tử lại càng thêm bồn chồn.
Liệu có phải Cửu Tôn xuất thủ hay không?
Cách làm trước nay của Cửu Tôn, vốn không phải lấy lợi ích làm bàn cân, vì vậy cái gọi là hiềm nghi nhẹ nhất, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào!
...
Những cuộc nói chuyện bí mật như vậy, tương tự xảy ra hàng ngày trong phủ mấy vị hoàng tử.
Đủ loại suy đoán được đưa ra, phong phú đã dạng, muôn màu muôn vẻ, nhưng vẫn không thể kết luận, không có chứng cứ, dù có suy tính bằng trời cũng không thể coi la chân tướng được!
Nhưng, không biết vì sao, dù thái tử hay hoàng tử, chuyện cứ nhắc đên Cửu Tôn, liền sẽ dừng lại.
Im lặng, mọi người như đều kiêng kỵ vấn đề này.
Gió thu vẫn phiêu đãng trên bầu trời Thiên Đường thành, Vân Dương gần như đã tìm hết các ngõ ngách mười mục tiêu, nhưng vẫn không có chút phát hiện đáng giá nào.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà nhụt trí,mà càng như vậy, hắn càng thêm nghiêm túc.
Với sự bố trí tỉ mỉ của Tứ Quý lâu, nếu dễ dàng bị hắn tìm ra như vậy, đó mới là chuyện bất thường.
Đối phó với con quái vật như Tứ Quý lâu, nhất định phải có đại quyết tâm.
Hôm nay cũng đã đến lúc kết thúc tìm kiếm, cũng là lúc nên trở lại Vân phủ.
Đột nhiên một cảm giác khác lạ ập tới...
Một cỗ khí tức vô cùng cường đại như đột nhiên xuất hiện sau lứng hắn, nhưng lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
Vân Dương lập tức cảm thấy sự bất thường, theo bản năng, điều khiển thanh phong đuổi theo...
Cuối thu vân đạm.
Cuộc nghị sự ở phủ thái tử cũng đã kết thúc. Lão giả râu bạc tập tễnh bước tới.
Hàn Vô Phi lẽo đẽo theo sai:
- Để ta tiễn Hà lão trở về, thuận tiện cũng cảm tạ Hà lão hôm nay đã khẳng khái phân trần, bảo vệ lẽ phải cho huynh đệ chúng ta.
Vị Hà lão này nở nụ cười ha ha, giọng nói mang theo vẻ tuổi già sức yếu:
- Vậy liền làm phiền Hàn đại nhân... Lão hủ đúng là cũng có chút mệt mỏi. Cũng thuận tiện vừa đi vừa trò chuyện với Hàn đại nhân một chút, dù sao không khí trong nghị sự đường lúc nãy cũng có chút nặng nề.
Thái tử thấy hai người nói thế, cũng rút lại suy nghĩ muốn sai người tiễn bọn họ, ngược lại thích thú nói:
- Như vậy, chúc hai vị thuận đường xuôi gió, đêm nay an giấc kê cao gối ngủ.
Kỳ thực thái tử cũng đã vô cùng buồn ngủ, chỉ là hắn luôn phải giữ phong độ của một kẻ cầu thị, muốn chiêu hiền đãi sĩ, mắt thấy mọi người sắp đi, không kìm được ngáp dài một cái, quay thẳng về buồng nghỉ.
Hai người sóng bước rời khỏi phủ thái tử, chậm rãi đạp bước trên đường cái, một đường trầm mặc không ai nói gì.
Ánh sao tinh thuần chiếu rọi đại địa, thậm chí chút đốm đồi mồi trên mặt Hà lão cũng có thể nhìn rõ ràng. Lúc đi đường, hai chân lão cũng run rẩy mãnh liệt.
Bộ dạng gần đất xa trời này, người thường nhìn vào cũng có thể thấy được.
Thật lâu sau, khi hai người đã dừng cước trước cửa nhà Hà lão, Hàn Vô Phi mới hạ thấp giọng nói một câu:
- Hà lão, hiện tại ngươi nhắc đến Cửu Tôn, có phải là quá sớm hay không?
Tinh quang lóe lên trong mắt Hà lão, thản nhiên nói:
- Hàn Vô Phi!
Ba chữ này, lão gằn từng chữ.
Một cỗ khí thế nghiêm nghị người thường khó có phát ra từ trên người lão, mặc dù vừa phát đã thu, nhưng sự uy nghiêm trong đó khiến toàn thân Hàn Vô Phi đổ mồ hôi lạnh, ngưng lại thành ròng, không kìm được mà run lẩy bẩy.
- Đúng, là thuộc hạ lỗ mãng, bất quá... Thuộc hạ vẫn luôn cho rằng, hiện tại đã nhắc tới chuyện này với thái tử... Lợi bất cập hại... Suy cho cùng, chúng ta cũng không có bằng chứng...
Hàn Vô Phi cuống quít giải thích:
- Hơi chút sơ xảy... Chỉ sợ lại thành đánh cỏ động rắn...
Gió thu êm dịu chậm rãi thổi trên bầu trời, gió qua không để lại dấu vết.
Lão giả râu bạc nhàn nhạt nói:
- Điểm này, không cần ngươi lo lắng, ta tự có tính...
Mới nói tới đây, Hà lão đột nhiên ngưng bặt, khí thế đột nhiên bốc lên như núi lửa bộc phát, lão bỗng ngẩng đầu, gầm to một tiếng:
- Xuống cho ta!
Ba chữ.
Tựa như ba đạo kinh lôi xé ngang bầu trời.
Hai bàn tay khô gầy của lão đột nhiên đánh vào hư không.
Vô số đạo kình phong sắc bén bắn ra, trong chớp mắt liền hợp thành một tấm lưới lớn như thiên la địa võng, bao phủ lấy bầu trời.
Hà lão vưa ra tay, không những khí thể mạnh mẽ, phạm vi công kích càng thêm rộng, bao phủ trọn vẹn tới mười mấy trượng phương viên.
Ô một tiếng, tựa như toàn bộ gió thu trên không trung đều bị một chưởng này đánh tan.
Trên bầu trời, dưới sự công kích vừa rồi, đột nhiên xuất hiện một cái hố đen cực kỳ thâm thúy cùng tà ác! Tựa như, chỉ với nó có thể thôn phệ cả cái thế giới này.
Khí tức nó tỏa ra có thể nói âm trầm cùng khủng bố đến cực điểm.
Gió thu vừa rồi như bị đánh tan vậy mà vẫn còn tồn tại, vẫn đang du đãng thiên không...
Từng đọt gió thu mát mẻ như thấm vào ruột gan.
Nhân lực dù có mạnh hơn nữa, nhưng sao có thể tiêu diệt được gió của mẹ tự nhiên?!
Sắc mặt Hà lão ngưng trọng chưa từng có, lão đứng trước cửa trọn vẹn hơn một khắc đông hồ, hai tai vẫn luôn vểnh lên nghe ngóng động tĩnh, sau hồi lậu, trong mắt lộ ra thần sắc nghi ngờ, hừ một tiếng:
-... Chẳng lẽ không phải?
Khi Hà lão xuất thủ, Hàn Vô Phi cũng nhanh chóng lui lại ba bước, thân thể thủ thế tựa như một cây cung, tùy thời đều có thể bắn ra kinh hồng nhất kích:
-... Chẳng kẽ không phải?
Mà khi Hà lão thu khí thế lại, Hàn Vô Phi cũng vội tiến lên, thanh âm thật thấp:
- Hà lão... Có phát hiện gì sao?
Hà lão cau mày, ánh mắt vẫn tuần tra lên trời, nhẹ giọng nói:
- Rất cổ quái... Rõ ràng vừa rồi ta phát hiện tiếng gió này có điểm bất thường.... Càng sinh ra một cảm giác vi diệu như bị người nhìn trộm... Cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm, vì vậy ta liền xuất thủ thăm dò... Nhưng sau khi thăm dò, lại không phát hiện điều gì dị thường...
Hàn Vô Phi thầm giật mình, thanh âm càng hạ xuống thêm ba phần:
- Ý Hà lão là... Phong Tôn?
Hai tiếng này, hắn càng nói càng nhỏ, nếu không phải Hà lão cao mình, chưa hẳn có thể nghe thấy, càng không nói tới người thường.
Trong thiên hạ này, có thể ẩn thân thăm dò mà không để lại chút dấu vết, cũng chỉ có phong hành bí thuậ của Phong Tôn!
Hà lão cau mày, trầm mặc hồi lâu, sắc mặt ngày càng âm trầm:
- Nếu tên Phong Tôn kia thực chưa chết... Vậy cảm nhận của ta vừa rồi cũng không phải ảo giác...
Sắc mặt Hàn Vô Phi cũng biến đổi.
- Vĩnh viễn không nên coi thường năng lực Dị Thuật Hóa Tướng của Cửu Tôn...
Sắc mặt Hà lão đầy vẻ nghiêm túc:
- Sau này phải nghiêm cẩn hơn nữa, nói chuyện gì, làm việc gì, phải suy nghĩ cho kỹ mới được hành động, có thể không động, thì cũng đừng động! Hiểu không?
- Trừ phi... Có một ngày vạn vô nhất thất...
Trong đôi mắt tựa hồ đã mờ kia của Hà lão, giờ phút này đã trở nên hắc ám thâm thúy, tựa như lỗ đen tà ác xuất hiện trước đó.
- Vâng.
- Sau này, dù trong bất kỳ trường hợp nài, nếu có thể không nhắc đến mấy chữ đó, cũng đừng nên nhắc đến.
Hà lão cảnh cáo một lần nữa.
- Vâng.
Hà lão vẫn chưa bước vào cửa, vẫn đứng chắp tay trước đại môn, nhíu mày nhìn xa, con mắt thỉnh thoảng quét ngang bầu trời, như đã chờ đợi cái gì đó...
Sau một hồi lâu, ngay cả Hàn Vô Phi cũng cảm thấy bản thân đứng đến mệt mỏi, rốt cục Hà lão mới nói:
-... Nhìn... Hắn là... Ân, trở về đi.
Lão giả phất tay áo một cái, quay người bước vào trong phủ đệ.
Lúc này Hàn Vô Phi mới như được đại xá, chắp tay thi lễ một cái, nhanh chóng quay người bước đi, bước thêm mấy trượng, đột nhiên triển khai thân pháp, tựa như một đoàn khói xanh, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Tiếng gió vẫn tinh tế như thế, tựa như có thể lấy tư thái không ngừng nghỉ quét khắp trời thu.
Sau nửa ngày, thân thể già nũa của Hà lão lại lần nữa xuất hiện ở cửa ra vào, lão đứng yên bất động, ngẩng đầu đợi gì đó.
Lại qua rất lâu sau, mãi cho đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện ở phương đông, phía chân trời lộ ra một đường tròn vành vạnh, trời đất chậm rãi sáng ngời, rốt cục tên Hà lão kia mới quay người, chậm rãi bước vào trong phủ.
Trong miệng, vẫn lầm bẩm gì đó, hoặc có thể nói, đang nói cho người nào đó nghe.
- Phong Tôn đại nhân... Nếu ngươi không chết, lão phu đốt hương cảm tạ Thương Thiên... Lúc này Ngọc Đường đã nguy cơ sớm tối, các đế quốc khác đều nhìn chằm chằm... Thật không thể thiếu chín vị đại nhana...
Thanh âm vô cùng thành kính.
Dường nhu một lão nhân gần đất xa trời, chân thành cầu nguyện với thương thiên, nói ra chí nguyện của mình...
...
Sắc trời đã dần sáng.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai vẫn trong phủ nghiêm túc luyện công, dốc lòng muốn tăng thực lực.
Đột nhiên, một tiếng phù truyền đến, một người ngã xuống từ trong không trung.
Phương Mặc Phi giật nảy cả mình, vọt tới nhanh như chớp, tiếp người rơi xuống vào trong tay, ngươi kia mặc bộ đạo bào tím, không phải Vân Dương thì còn có thể là ai?
Chỉ là Vân Dương lúc này mặt vàng như nến, hô hấp đứt quãng, không sai biệt lắm có thể tùy thời ô hô ai tai. Ngay cả đồng tử cũng dãn đến cực đại...
Sau khi nhìn rõ gương mặt của Phương Mặc Phi, Vân Dương mới có thể thở dài một hơi, đột nhiên há miệng, liên tục phun ra bảy tám đạo máu tươi...
Không kịp nói một câu, ngẹo đầu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.