Ta Là Chí Tôn

Chương 1179: Cực hạn thí luyện (3)




Chiến lực mà hắn thể hiện ra, bao gồm thân pháp, bộ pháp, đao pháp, kiếm pháp, Huyền khí, lực lượng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, thậm chí còn bao gồm cả Thiên Ý Chi Đao, tất cả đều nằm trong tính toán!
Nói cách khác, nếu hắn không dùng Thiên Ý Chi Đao, hoặc là thiếu đi bất cứ thủ đoạn nào đã thể hiện, hắn sẽ không phải là đối thủ của những Yêu thú này!
- Thật lợi hại! Thực cực đoan!
Không nói gì xa, chỉ riêng phán đoán của bí cảnh này, từ “Khủng bố” cũng mới chỉ là đánh giá thấp nhất!
Sau lần chiến thắng này, ngay cả bản thân ngươi còn chưa ý thức được bản thân tiến bộ bao nhiêu, thế nhưng, Yêu thú tới, lại đem từng tia tăng phúc của ngươi tính xong!
Ngươi mãi mãi chỉ có thể dùng tới mệt như cún, mới có thể đánh giết được Yêu thú!
Tình huống hiện tại của Vân Dương cực thê thảm, thực sự không có một chút khí lực dư thừa, thậm chí thân thể nằm nhoài trong nước, miệng lớn thở dốc, thật lâu mới có chút khí lực để nhúc nhích, lập tức tiến hành chủ động điều tức.
Chừng nửa canh giờ, điều tức xong xuôi hắn liền đứng dậy, đi qua hái Kim Mạch quả, thu tới trong tay.
Kim Mạch quả vừa ngắt xuống, thân cây như bạch ngọc lập tức héo khô, khoảnh khắc liền biến thành bột mịn.
Chỉ có viên linh quả kia, đã trong tay Vân Dương.
Vân Dương khẽ động tâm niệm, lập tức đưa linh quả vào không gian thần thức.
Kim Mạch quả dù hiếm có, công hiệu cũng rõ rệt, nhưng càng thiên về lâu dài, vẫn là đưa vào không gian thần thức, để Lục Lục thử bồi dưỡng, đây mới là lựa chọn tối đa hóa lợi ích, dù sao linh quả chỉ có một, nếu trực tiếp dùng, như vậy sẽ không còn nữa!
“Ấy da da…”
Dây leo mềm dẻo của Lục Lục lập tức tiếp lấy Kim Mạch quả, mừng rỡ tới hớn hở.
Từ khi tiến vào bí cảnh đến này, nói đến người có thu hoạch lớn nhất, khẳng định là Lục Lục không thể nghi ngờ!
Từ huyết nhục Yêu thú, nội đan Yêu thú tới thiên tài địa bảo hàng chục vạn năm…
Tất cả đều phải tập kết trong không gian thần thức!
Số huyết nhục vừa vào liền bị Lục Lục chôn xuống, còn không ngừng “Ấy da da” oán trách. Ý là ngươi đáng lý ra nên giết xong liền đưa vào luôn, lại còn trì hoãn ở ngoài lâu như vậy, rất nhiều tinh hoa huyết nhục bị lãng phí a…
Vân Dương nghe đó mà hãi nhiên.
Đại ca, ta cũng là người, cũng có lúc khí không lực tẫn, ngài biết ta muốn xử lý đám Yêu thú này cần tới bao nhiêu sức sao? Nói thẳng ra, là mệt muốn chết a?!
Một bên khác, mấy người Sử Vô Trần Lạc Đại Giang cũng dùng kinh nghiệm giang hồ phong phú của bản thân đoán được cơ duyên trong thí luyện, mỗi người đều hưng phấn bừng bừng, khí lực bản thân như dùng không bao giờ hết, mỗi lần chiến xong đều mệt như chết đi sống lại, thế nhưng vẫn hận không thể giết thêm một con Yêu thú nữa, lập tức tiếp tục tuần hoàn.
Dù sao, mật độ linh khí trong này có thể so với môn phái thượng phẩm, cơ bản mỗi thời mỗi khắc đều có thể tăng lên.
Chỉ qua năm ngày, mấy người Lạc Đại Giang đều cảm thấy tu vi bản thân tăng trên diện rộng, vốn từ tu vi hao hết đến khôi phục cần chí ít ba canh giờ, thế nhưng vào trong đây, qua từng lần tu luyện, lại chỉ cần không đến hai canh giờ đã có thể khôi phục, rõ ràng là có tinh tiến rõ rệt, năng lực hồi phục tăng lên chính là bằng chứng rõ ràng!
Biết điều đó, khiến mấy người càng thêm hưng phấn.
Tu vi Thiên Tàn Thập Tú vốn tương đương, nhân sinh lịch duyệt cũng tương đương, đấu tâm nghị lực cũng không cách biệt lắm. Lạc Đại Giang có thu hoạch như vậy, những người khác như Sử Vô Trần, Nhậm Khinh Cuồng, Lan Nhược Quân… cũng đều có thu hoạch tương tự, vui mừng không thôi, toàn tâm toàn ý chém giết Huyền thú.

So với đám Vân Dương Sử Vô Trần, các đệ tử lại thê thảm hơn nhiều.
Sau khi vào bí cảnh, Vân Tú Tâm gặp phải con Yêu thú thứ nhất liền giật nảy cả mình.
Tiểu nữ oa sợ hãi, những hoảng mà không loạn, cuối cùng ổn định lại trận cước, dùng trọn vẹn một ngày trời quần nhau với Yêu thú, lúc này mới thành công mài chết Yêu thú. Mà tới con Yêu thú thứ hai, cũng cần bỏ ra thời gian một buổi sáng, hiệu suất dù không thấp, nhưng với tu vi của Vân Tú Tâm, cũng không tính là nhanh, trong sáu ngày sau đó, tiểu cô nương chỉ chém giết được bốn đầu Yêu thú, trong đó còn có một lần sai lầm, bị một đầu Yêu thú truy sát hồi lâu, có thể nói là rất cực khổ.
Nhưng sau một hồi luân phiên đại chiến, Vân Tú Tâm cũng đã thành công tìm được ra quy luật…
Lúc đầu, xử lý xong Yêu thú thì nàng chỉ một lòng một dạ điều tức khôi phục, cẩn thận Yêu thú tiếp sau tới độ kích, đối với việc chém giết Yêu thú lại không quá để tâm, mà trong một lần đánh giết Yêu thú, ngoài ý muốn lại phát hiện một viên nội đan, lúc này mới biết Yêu thú là chân thực, nội đan cũng là chân thực, nên đương nhiên sẽ không có ý buông tha.
Nếu nội đan là thật, vậy thiên tài địa bảo ven đường cũng là thật, mặc kề hữu dụng hay không, quen hay không biết, hết thảy đều thu lại mới là đúng đắn.
Lấy sức một người chém giết Yêu thú có chiến lực tương tự đỉnh phong, đã là vinh quang hưng phấn lớn lao, giờ còn có thể thu được nhiều thiên tài địa bảo như vậy, quả là cực tốt, quá tốt rồi, ha ha ha…

Từ sau trận đầu tiên, tiểu nha đầu Vân Tú Tâm đã sớm bỏ hết ngây ngô non nớt ban đầu. Hiện tại một tay cầm kiếm, một tay ngừng kình đề phòng, cẩn thận từng li từng tí tiến lên, có điều, vẫn thủy chung không quên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tìm xem có gốc thiên tài địa bảo nàng bị bỏ sót hay không?
Cảnh ngộ của mấy nữ đệ tử cũng khá tương tự, sơ sơ bị đuổi đến gà bay chó chạy, sau một phen khó khăn trắc trở mới bình ổn trận cước, tiến tới phát hiện điểm không bình thường, chỉ khác nhau ở chỗ nhanh chậm, hiện suất hơi chút khác biệt.
Thế nhưng, các nam đệ tử lại hoàn toàn khác…
Bạch Dạ Hành cùng Tôn Minh Tú tương đối lão luyện, cơ bản từ trận thứ hai đã nhận ra điểm ảo diệu, lòng có sở ngộ. Nhưng hai người này lại chắc chắn cho rằng, Yêu thú luôn duy trì chiến lực tương đương với bọn hắn, nên khẳng định là hư ảo do bí cảnh thiết trị, cho nên nào nghĩ tới chuyện thu hoạch sau chiến đấu.
Bạch Dạ Hành còn tốt, khi giết tới con Yêu thú thứ năm, ngoài ý muốn phát hiện một viên Yêu đan, hiểu rõ chân tướng lập tức hối hận, mẹ nó, quá lãng phí!
Mà Tôn Minh Tú thì một đường giết tới, từ đầu tới cuối, không thu lấy một viên Yêu đan. Mà thiên tài địa bảo ven đường cũng không hái lấy một gốc, thực sự, vào bảo sơn mà tay không quay về!
Có đôi khi, quá ổn trọng, quá lý tính chưa hẳn sẽ không mất, Tôn Minh Tú chính là như vậy!
So với hai người này, Hồ Tiểu Phàm vẫn là kẻ may mắn nhất, một đường đại phát đại lợi, từ khi hiểu ra, một đường thu sạch quét gọn, những nói đi qua không để lại một ngọn cỏ, so với Vân Dương còn triệt để hơn nửa phần.
Tiểu tử này có tới ba cái không gian đạo cụ, thế nhưng đều bị nhét đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.