Ta Là Chí Tôn

Chương 116: Tâm không lạnh, trà chưa nguội...




Người đến, tựa như thiên ngoại Tiên Nhân, hắn thong dong hạ xuống, tay áo bồng bềnh, một cảm giác xuất trần thoát tục không nói thành lời.
Nhưng trên mặt hắn, đeo một bộ mặt nạ hoàng kim, kim quang lóng lánh.
Bộ dạng này, khiến người nhìn vào cảm thấy rét lạnh cực điểm, lại cảm thấy bỡ ngỡ từ tận đáy lòng.
Hắn nhanh nhẹn bay tới, đáp xuống trên vách núi.
Ánh mắt chớp động, nhìn người áo xám bị xích sắt khóa chặt, ánh mắt lộ ra một tia ý cười nhu hòa:
- Cố huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái huynh vẫn như trước, tiểu đệ cũng yên lòng.
Người áo xám nhàn nhạt nói:
- Nếu gỡ mấy đầu xiềng xích này xuống, ta sẽ cho ngươi biết, phong thái ta đã càng hơn trước kia.
Người áo trắng cười ha ha một tiếng, áo trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, thanh âm thanh nhã:
- Cố huynh thứ tội, loại chuyện ngu xuẩn như vậy, thứ cho tiểu đệ không làm được.
Người áo xám cũng nở nụ cười:
- Ngươi từ đầu đến đuôi chỉ là một tên hỗn đản! Nói đi, đến chỗ này của ta, có chuyện gì? Hay là chỉ muốn tới thăm tù nhân?
Người áo trắng nói:
- Vẫn là chuyện kia. Cố huynh ngươi hẳn phải biết rõ, hôm nay ta tới tìm ngươi là vì chuyện gì.
Người áo xám:
- Không biết, còn xin chỉ rõ.
Người áo trắng nói:
- Tỏa Thiên đại trận ngày đó, khóa chặt địa giới ngàn dặm quanh Thiên Huyền nhai. Hao phí trân tàng mấy chục năm của ta, mới có thể giam cầm năng lực hóa hình của chín tiểu gia hỏa kia, từ đó mới có thể một mẻ hốt gọn, ngươi nói với ta, từ đây có thể kê cao gối ngủ. Nhưng tình hình trước mắt, lại chưa hẳn lạc quan như vậy.
Người áo xám khẽ nhấc mí mắt, thản nhiên nói:
- Không lạc quan? Ngày đó không phải ngươi đã đáp ứng, sau khi làm chuyện đó, liền trả tự do cho ta, ngươi có làm thế sao?
- Cố huynh, ngươi hẳn rõ ý ta.
Người áo trắng chân thành nói:
- Thủ đoạn của ngươi có thể xưng là thông thiên triệt địa, ta nào sám tùy tiện thả ngươi đi? Ngươi hắn là nên hiểu lựa chọn của ta mới đúng.
Người áo xám bật cười:
- Không sai, ngươi không dám thả ta.
Trong con mắt của hắn bắn ra một tia thương hại:
- Về phần chín tiểu gia hỏa kia, kỳ thực ta đã sớm nói với ngươi, hết thảy đều là thiên ý.
- Ta sao có thể tin tưởng cái gì gọi là thiên lý?
Người áo trắng chắp tay đúng trên bờ vực, tay áo bồng bềnh, rầm rầm vang, mây mù bốn phía lần nữa tụ lại, lại bị hắn một hơi thổi tan hoàn toàn.
- Cố huynh, năm đó ngươi nói, Cửu Tôn Quy Nguyên, trời lòng đất lở, giang hồ thiên hạ, độc tôn độc tài!
Người áo trắng nói từng chữ:
- Năm đó ta hỏi ngươi, có phải Cửu Tôn cũng sẽ chỉ còn một người hay không? Ngươi nói, không phải.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn người áo xám:
- Hiện tại, ngươi lại trả lời cho ta, phải, hay là không phải?!
Người áo xám mỉm cười nói:
- Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Trong mắt người áo trắng lộ ra ánh cười ôn nhu:
- Cố huynh, ngươi đang ép ta!
Người áo xám rủ ánh mắt xuống, thản nhiên nói:
- Hết thảy đều là mệnh trời chú định, cũng là tai kiếp trong mệnh ta!
Người áo trắng trầm mặc một chút:
- Cố huynh, ngươi chỉ cần trả lời thật ta một câu, trong Cửu Tôn, vị nào còn sống?
Lông mày người áo xám khẽ động, ánh mắt ngưng lại một chút, nhưng vẫn cười nhạt một tiếng:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi không tìm được, chỉ thế thôi.
Người áo trắng kia hét dài một tiếng, mây mù trong phạm vi mấy ngàn dặm đột nhiên đằng không mà lên, mây mù có phạm vi mấy ngàn dặm, lại bị một tiếng thét dài của hắn xua đuổi, bay lên không trung mấy trăm trượng, tầm mắt trước mắt đột nhiên thoáng đãng.
Chỉ thấy bốn phía là một mảnh núi xanh tươi tốt, một bức ảnh mỹ lệ động lòng ngời.
- Thật đẹp.
Người áo xám kinh ngạc nhìn diện mạo núi non trước mắt, lẩm bẩm nói:
- Đây chính là hồng trần nhân thế...
Ánh mắt hắn, vòng vo nửa vòng, nhìn người áo trắng bên vách nói, nói khẽ:
- Đây chính là hồng trần nhân thế a...
Người áo trắng hét dài một tiếng, đem khí tức trong lồng ngực giải tỏa, lại khôi phục vẻ thòng dong bình tĩnh ban đầu, cười nói:
- Không sai, thứ ta thấy là hồng trần nhân thế, thứ ngươi thấy, cũng là hồng trần nhân thế. Bất quá, tâm tính khác biệt, tâm cảnh khác biệt.
Người áo xám nở nụ cười nhàn nhạt:
- Không tệ. Người chưa đi, trà đã nguội a.
Người áo trắng cười lạnh:
- Cho nên, tên của Cố huynh thật rất hay. Cố Trà Lương, luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, trà của ngươi, từ từ nguội hẳn, không còn một chút vị trà.
Người áo xám lắc đầu, nói khẽ:
- Trà trà nguội mát, hương trà vẫn như cũ. Hương thơm có tiêu tan không, là do lòng người.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người áo trắng:
- Trà của ta với ngươi, đã nguội. Nhưng trà của người khác, vẫn đang sôi trào. Hương trà, vẫn mờ mịt truyền xa, qua muôn sông nghìn núi cũng không giảm.
Người áo trắng cười ha ha một tiếng:
- Cố huynh, ngươi ta nhiều năm là huynh đệ, tương giao cũng tâm đầu ý hợp. Ta thực không muốn giày vò ngươi, ta chỉ cần, ngươi trả lời một câu kia của ta mà thôi.
Người áo xám thản nhiên nói:
- Trà đã nguội, lời của ta nói, ngươi còn không tin a?
Người áo trắng sững sờ.
Người áo xám nói:
- Ta nói cho ngươi biết, toàn bộ Cửu Tôn đã chết, ngươi có tin không? Ta nói cho ngươi biết, có người còn sống, ngươi có tin không?
Người áo trắng nói:
- Ta có thể mua tin tức của ngươi.
Người áo xám thở dài khe khẽ:
- Thiên Vấn đã chết, ngươi muốn mua của ai?
- Nhưng Cố Trà Lương còn sông!
Người áo trắng nói:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, phải chăng Cửu Tôn còn có người sống?
Người áo xám nhàn nhạt gật đầu:
- Ta sớm nói với ngươi, hết thảy đều là thiên ý!
Người áo trắng cuồng tiếu một trận:
- Tiểu đẹ xưa nay không tin cái gọi là thiên ý!
Hắn cười lớn một tiếng, thân thể đột nhiên phóng lên tận trời, hóa thành mây trắng đầy trời.
Thanh âm ầm ầm như lôi chấn, từ chín tầng trời truyền xuống.
- Cửu Tôn chưa chết, tất là người Ngọc Đường, vậy ta chỉ cần giết hết người Ngọc Đường, há không phải là thiên hạ thái bình! Cho dù giang sơn này như vẽ, ta cũng không tiếc, một khi cảnh hoang tàn khắp nói, tâm ta tận sướng, ha ha ha...
Tiếng cười xa dân.
Người áo xám nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Thiên Cổ hồng trần rượu còn hương, nhất thế nhân sinh trà chưa nguội...
Thân thể tiêu điều của hắn chậm rãi phiêu khởi, mang theo năm cái xiềng xích nhẹ nhàng bay vào sơn động, vậy mà không phát ra nửa tiếng xiềng xích va chạm. Chỉ có có thanh âm ngâm nga thê lương chậm rãi truyền ra.
-... Cửu Tôn độc lãm càn khôn định, Vân vụ thiên địa nhậm thương mang.
...
Khi Vân Dương bước ra khỏ cửa, đột nhiên thấy trên đường xuất hiện một tên trung niên cụt tay tầm 35 tuổi, trân vai kiệu một tiểu cô nương quần áo hoa, trên đầu buộc hai cái bím tóc nhỏ như sừng dê, mặc dù trùng niên chỉ còn một tay, nhưng vẫn vững vàng kiệu chặt nữ nhi của mình.
Tiểu nha đầu ngồi trên vai phụ thân, khoái hoạt lắc eo nhỏ, thanh âm non nới nhu nhu nũng nịu, truyền ra từng tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc.
Hán tử không chút che dấu lộ ra thần sắc cưng chiều, mọi người đều có thể tin tưởng, chỉ cần hán tử kia có, tất sẽ không giữ lại mà đều giao cho nữ nhi của mình.
Trong lòng hắn, nữ nhi của mình là trân bảo độc nhất vô nhị, là tiểu công chúa mà hắn cực kỳ trấn quý!
- Cha cha... Ngươi nhìn bên kia một chút, bên kia có mứt quả a a...
Tiểu nha đầu lại cười lại gọi giãy dụa thân thể.
- Được được được... Hai chúng ta đi qua xem một chút...
Hán tử thỏa mãn cười, mang theo tiểu nữ nhi đi qua.
Vân Dương đứng chắp tay, ánh mắt xa xăm nhìn về phương ca.
Kỳ thực toàn bộ sự chú ý của hắn, vẫn luôn qua khóe mắt tập trung trên người tiểu nữ hài kia.
Từ chỗ sâu trong đáy mắt hắn, tràn ra một tia hâm mộ từ nội tâm.
“Cha cha... Ngươi nhìn bên kia một chút, bên kia có mứt quả a a...”
Trong lòng Vân Dương vang vọng một câu nói này, khóe miệng nhiều thêm một nụ cười đắng chát.
Đừng nói là mứt quả, đời này chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội gọi cha cũng khó mà có được! Chưa từng có!
Phương Mặc Phi đứng bên người cảm giác được, hiện tại trên người công tử, có nhiều thêm một loại khí tức cô tịch.
Vân Dương vố ngừng chân hồi lâu, đột nhiên sải bước tiến lên.
Đi thẳng tới chỗ người bán rong mứt quả, Vân Dương thản nhiên ném một khối bạc vụn, càm một chuỗi mứt quả.
Người bán hàng rong sau lưng kêu thối tiền lẻ, nhưng Vân Dương đã đi xa.
Vân Dương đem mứt quả đưa lên miệng, cẩn thận từng ly từng tí cắn một cái, hương vị ê ẩm ngọt ngào kia, tựa hồ lập tức thấm vào đáy lòng, hắn lầm bẩm nói:
- Ăn ngon thật...
Hắn cứ thế một đường nhàn nhã tiến về phía trước, trong miệng vẫn nhai nuốt hương vị của mứt quả, không coi ai ra gì.
Nhưng sâu trong đáy mắt, nơi mọi người không thấy được, lại khắc lên một vòng đau đớn, tựa hồ đang run rẩy, khóe mắt tựa hồ bốc lên một đoàn sương mù mờ mịt.
Rốt cục.
Khi chỉ còn một viên mứt quả, hắn cần thận lau sạch que mứt, cùng với cả một viên mứt cuối cùng kia, cẩn thận thu vào trong tay áo. Lẩm bẩm nói:
- Coi như... Đây là do các ngươi mua cho ta đi...
Hắn đón ánh mặt trời, nụ cười như ánh năng, nói khẽ:
- Ta sẽ sống rất tốt a.
...
-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.