Ta Là Chí Tôn

Chương 112: Ám sát trên đường về




Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của Mễ Không Quần, lướt qua trên mặt từng người một.
Ai ai cũng cảm thấy mặt mình như bị cương đao chặt một cái, sắc bén đau nhức.
- Sảng khoái!
Thu Vân Sơn mừng rỡ, vung tay lên:
- Thả người!
Mễ Không Quần hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp lơ lửng trên không trung, khẽ xoay thân chuyển hưỡng, cứ thế mà biến mất vô tung vô ảnh.
Đối với những người này, một chút kiên nhân nhìn thêm hắn cũng không có!
Nếu không phải vì không muốn ảnh hưởng đến đại nghiệp, giờ phút này hắn đã liều mạng xuất toàn lực, dù cho từ đây chỉ có thể chạy trốn tới tận thiên nhai hải giác, cũng muốn tát chết bốn tên gia hỏa đáng ghét này, tiết một chút ác khí trong lòng!
- Tới tay! Long Hổ cao tới tay!
Thu Vân Sơn nhảy cẫng lên, vui vẻ ra mặt.
Ba người Đông Thiên Lãnh cũng không kìm được, mặt mày hớn hở, thỏa mãn vô cùng.
- Thật không nghĩ tới, vậy mà lão già này thực có bản lĩnh lấy được vật mà hoàng thất Ngọc Đường đế quốc luôn coi là quốc bảo chí cao...
- Đúng vậy, nếu không phải có lão đại nhắc nhở, căn bản chúng ta không thể nghĩ ra cái này.
- May mắn là có lão đại a, lão đại chính là đệ nhất phúc tinh của chúng ta...
- Thực sự quá tuyệt vời...sau khi trở về, ta nhất định sẽ cưới thêm mấy phòng thê thiếp, trước kia cứ lo nếu quá phong lưu, sẽ đem bản thân đùa tới chết, hiện tại... Cũng không cần lo lắng nữa a... Ha ha ha...
- Một phần dư ra làm sao xử lý?
Xuân Vãn Phong hỏi.
- Sao lại dư ra môt phần? Tính cả lão đại vào, không phải mỗi người vừa vặn có một phần sao?
Đông Thiên Lãnh trừng tròng mắt:
- Xuẩn Xuẩn, ngươi có ý gì?
Xuân Vãn Phong vội vàng lắc đầu:
- Ý ta chính là như vậy a, nói như vậy chỉ là muốn khảo nghiệm các ngươi một chút thôi... Xem các ngươi có phải thực tâm đối xử với lão đại không, hừ!
- Cắt
Ba người cùng khịt mũi coi thường.
Ai cũng nhìn rõ, vừa rồi Xuân Vãn Phong là có chủ ý khác, nhưng lúc này, đương nhiên cũng không cần nói toạc ra.
Vân Dương hừ một tiếng:
- Thiệt thòi các ngươi còn có chút lương tâm, bất quá các ngươi tự giữ lại mà ăn đi. Nếu ta đoán không nhầm, coi như lần này đối phương thực sự lấy Long Hổ cao cho các ngươi, các ngươi cũng tuyệt đối không dám ăn.
- Vì sao?
Đông Thiên Lãnh nói:
- Chẳng nhẽ hắn còn dám hạ độc?
- Vì sao hắn không dám hạ độc?
Vân Dương hừ một tiếng:
- Hôm nay hắn không dám giết các ngươi, chính thành chính là bởi cố kỵ Thu Lão Nguyên soái cùng thủ đoạn sau đó của tứ gia các ngươi, nhưng nếu qua mấy ngày nữa các ngươi mới chết, ông ta lấy cớ luôn ở trong cũng không biết việc cũng là thuận lý thành chương. Coi như gia tộc các ngươi muốn giận chó đánh mèo, với một thân tu vi không chút tổn hại của người ta, muốn trốn cũng không phải không thể.
- Thậm chí, chỉ cần sau khi xác nhận bốn người các ngươi đã chết, đối phương liền lập tức biến mắt, trời cao đất rộng, tứ gia các người muốn đi đâu mà tìm người?
Bốn người trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau.
- Không... Không thể nào?
Xuân Vãn Phong há miệng tựa như con các nheo:
- Vừa rồi hắn còn thề với trời...
- Hắc hắc...
Vân Dương khoát tay quay người mà đi:
- Ta biết các người không nỡ từ bỏ Long Hổ cao, thế nhưng dù chờ mong thế nào cũng được, vẫn phải chú ý cho kĩ, nói không chừng, Long Hổ cao đúng là Long Hổ cao, nhưng trong Long Hổ cao lại bỏ thêm mấy vật khác, vạn nhất ăn vào chết người đâu!
Sau khi nghe Vân Dương nói chuyện giật gân, mấy tên hoàn khố ngơ ngác như bị sét đánh.
Không thể nào, thật vất vả mới có thể lấy được thánh dược của nam nhân truyền thuyết Long Hổ cao tới tay, trong đó lại có thể có trò quỷ khác?
Chờ đến khi bọn hắn lấy lại tinh thần, bóng dnags Vân Dương đã hoàn toàn biến mất.
- Lão đại nói, nhất định có đạo lý.
Đông Thiên Lãnh nói:
- Chờ ba ngày nữa, Long Hổ cao kia tới tay, ta nhất định sẽ không ăn luôn, trước cứ lưu lại, các ngươi không sợ, đại khái có thể ăn trước.
Ba người khác lập tức tức điên cái mũi:
- Con mẹ nó Đông Thiên Lãnh nhà ngươi, muốn chúng ta thử độc cho ngươi sao?!
...
Vân Dương đã nhanh nhanh rời đi.
Vừa mới qua đầu ngõ, hắn đã triển khai thân pháp mà chạy.
Thời khác này, Vân Dương ẩn ẩn sinh ra một cảm giác.
Có người đang đợi hắn.
Không, phải nói là người kia vẫn chưa từng rời đi, vẫn luôn ngấp nghé hắn!
Nếu ngươi đã không đi, muốn lập tức báo thù, như vậy, tối nay bản công tử tuyệt không bỏ qua cơ hội này, cũng nên chơi đùa với ngươi một chút!
Quả nhiên, một đường hướng Vân phủ của Vân Dương, luôn có một cảm giác bị theo đuôi, cảm giác này ngày càng rõ ràng, ngày càng quen thuộc.
Vân Dương vừa đi đường, vừa không ngừng vận chuyển vvq.
Ngay một khắc lúc bước tới ngã rẽ, hắn tiện tay huy sái, mấy đạo bóng trắng vô thanh vô tức cực kỳ nhanh chóng rời khỏi người hắn, nhanh chóng dung nhập vào màn đêm đen kịt.
Một đạo bóng trắng trong đó, tựa như một mũi tên, phi tốc chạy về Vân phủ.
Vân Dương đi được nửa đường, mắt thấy đi thêm chút nữa là đến một góc ngoặt, đột nhiên hắn dừng bước, gãi gãi đàu, làm bộ ảo não nói:
- Trí nhớ thật kém, lại quên mất...
Quay người liền quay lại đường cũ.
Tựa hồ muốn quay lại lấy vật gì đó.
Người đang âm thầm theo đuôi, cơ hồ giận đến muốn mắng to.
Con mẹ nó, tên hỗn đản này sắp đến chỗ phucj kích tốt nhất, tại sao lại trở lại.
Hơn nữa còn đi rất nhất.
Đến, lão tử đuổi theo xử lý hắn!
Bóng người xoát một cái phóng người lên, vô thanh vô tức vút qua mười mấy trượng trên các nóc nhà, cái lên cái xuống, lại như thế mấy lần, cảm thấy bản thân đã vọt lên phía trước Vân Dương, hắn liền đưa đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Vân Dương đột nhiên vỗ đầu một cái, thở thật dài một hơi:
- Ai, ta đúng là ngốc, chẳng nhẽ nhất định phải lấy luôn trong tối nay a? Ngày mai đi lấy cũng không chậm trễ.
- Đường cũng không gần nữa...
Vân Dương đứng trên đường, vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại quay người lại:
- Ta vẫn là nên về nhà trước, tắm một cái rồi đi ngủ.
Chợt sải bước chân về phía trước.
Người âm thâm đi theo kia thấy như vậy, tức đến muốn nổ phổi.
Con mẹ nó, tên hỗn đản do do dự dự này có thể làm được chuyện gì. Thế nhưng tên hỗn đan này dám trọc ta, không xử lý không được, đành phải theo quay trở lại.
Vân Dương lần nữa hướng về chỗ ngoặt, đến lúc còn khoảng mấy chục trượng, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía vệ đường:
- A... Sao ở đây lại có con mèo nhỏ? Vừa hay mang về, làm bạn với mấy con mèo trong nhà.
Người trong bóng tối giận mà không có chỗ phát tiết, vụng trộm quan sát.
Quả nhiên thấy ở phía góc tường có một vật nhỏ trắng xóa.
Mà vị Vân Dương công tử này, thế mà lại thực sự... Đi bắt mèo.
Mà con mèo kia còn có vẻ như khá khó bắt, Vân Dương vong vo mấy vòng, ngay cả lông mèo cũng không chạm được. Về sau, hắn phải vận dụng huyền khí, mới bắt được mèo lại, sau khi ôm vào trong ngực, vậy mà còn ôn nhu an ủi, dáng vẻ muốn có bao nhiêu kệch cỡm, có bấy nhiêu chướng mắt.
- Tiểu gia hỏa, sớm nên ngoan như vậy a? Đúng không? Được ta ôm phải chăng dễ chịu hơn nằm trên đất lạnh? Tiểu gia hỏa ngươi thực không hiểu chuyện... Ai, hôm nay ta mang được ngươi về cũng xem như ngày tốt đi... Mèo nhỏ, ngươi biết không, tối này có mấy tên thái giám, xuất hiện làm ta thật buồn nôn... Mùi vị trên mấy người hắn...
Người trong bóng tối tức đến ngã ngửa.
Hắn thực muốn xông lên hỏi một câu: Vân Dương, ngươi có bệnh đúng không? Đúng không? Đúng không?!
Thực sự quá đáng lắm mà.
Nhưng cuối cùng Vân Dương cũng đi tiếp, chân chậm ung dung, cúi đầu, một tay yêu thương vô hạn vuốt ve mèo trắng nhỏ trong ngực, một bên thì thào nói chuyện:
- Mèo con a mèo con, ta đặt tên cho ngươi được không? Sau này người liền theo ta a, Đại Bạch? Không thích a? Tiểu Bạch? Tiểu Tiểu Bạch? Tiểu Bạch Bạch? Bạch Tiểu Bạch? Bạch Vĩ Ba? Ta xxx, mấy cái này đều không được, đều không thích a? Hay là ta lấy cho ngươi một cái tên người đi, người này tối nay ta còn gặp qua nha, từ bây giờ ngươi liền gọi là thái giám lão Ngô được không? Mèo con ngươi là giống cái, không khác lão Ngô kia lắm ha ha ha... Kỳ thực, ngươi còn hoàn hảo hơn hắn đâu...
“Lộp bộp” một tiếng, người trong bóng tói hung hăng nghiến chặt răng, kém chút liền nghiến đến nát cả hàm.
Hắn đã không nhin được nữa.
Mặc dù Vân Dương vẫn còn cách chỗ mai phục lý tưởng còn ba bốn trượng, nhưng người trong bóng tối kia đã không chờ thêm được nữa, sát khí trong lòng hắn sôi trào chưa từng có, không thể ức chế thêm được!
Không giết kẻ này, thề không làm người!
“Xoát” một tiếng, người kia nhanh như thiểm điện phóng qua từ một góc tướng cao, di động với tốc độ cao tạo ra một chuỗi huyễn ảnh tren không trung, một đạo đao quang léo sáng, như mây đen đầy trời đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện!
Sát cơ lạnh thấu xương như vậy, trực tiếp khiến gió đêm cũng tạm thời đình chỉ!
Đối mặt với sát cơ này, Vân Dương lấy làm kinh hãi, tuột tay ném con mèo trong lòng ra ngoài:
- Má ơi, có thích khách!
Lập tức thân thể lay động, hiển nhiên có ý muốn nhảy, hòng tránh khỏi sát cơ trước mắt!
Lại nói, Vân Dương dù biện pháp không tính là cao minh, nhưng cũng có thể xem như đúng quy trình, nếu trước mắt là tên thích khách bình thường, nói không chừng hắn đúng là có thể tránh thoát, thế những, người âm thầm trù tính thời gian dài như vậy, lại súc lực nhất kích tất sát, há có thể tránh né đơn giản như vậy?!
Xùy một tiếng.
Đao quang lóe sáng, xuyên thủng qua vai phải Vân Dương.
Đúng vậy, là xuyên thủng qua, hoàn toàn không có ngăn trở mà xuyên thủng qua!
Thế nhưng tên thích khách thấy một kích thành công lại sững sờ: chuyện gì xảy ra, rõ ràng là đâm đúng chỗ yếu hại, tại sao lại hoàn toàn không có lực cản? Sao có thể như vậy? Chuyền gì đang xảy ra?
Đáp án liền xuất hiện ngay sau đó, Vân Dương hoàn hảo vô khuyết xuất hiện tại một hướng khác, khác biệt duy nhất... Trong ta hắn có thêm một cây đao.
Cây đao này vừa xuất hiện, phong mang ngạo thế, đao quang trực tiếp lấn lướt ánh trăng trên bầu trời.
Tên thích khách dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, nhưng cũng không có một tiea do dự, thân thể lại quỷ mị biến hư ảo nhoáng lên một cái, chớp mắt liền đến trước người Vân Dương, một đao chém thẳng, vẫn là chiêu cũ, sắc bén tới không có cả thanh âm xé gió.
Tốc độ một đao này, tựa hồ còn nhanh hơn cả đao trước!
Cổ tay Vân Dương khẽ đảo, đao mang chém ra tựa như khổng tước xòe đuôi, trong nháy mắt đã phủ lấy bầu trời đem.
Thiên Ý đao pháp thức thứ nhất, Đao Bất Dung Tình!
-------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.