Ta Là Chí Tôn

Chương 1007: Chư Tôn Cửu Tôn phủ quy vị




Chỉ nghe trường kiếm ngâm vang, nhưng tiếng long ngâm vang trời, thậm chí trong tiếng kiếm minh này, tất cả mọi người đều nghe được ý vị thắng lợi.
Nhưng cảm giác trời thu mát mẻ đìu hiu như càng thêm rõ rệt.
Giữa sân, Lạc Đại Giang cong cong vèo vẹo lui lại bảy bước, sắc mặt trắng bệch, ngực trái có một vết đứt thẳng kéo tới dưới bụng, may là chỉ quần áo bị cắt đứt, không làm tổn thương tới da thịt.
Rõ ràng là Sử Vô Trần kiếm hạ lưu thình, chiến đấu tuy mãnh liệt nhưng không nguy hiểm.
- Ta thua rồi.
Thân thể Lạc Đại Giang ưỡn thẳng, gương mặt khâm phục:
- Sử Vô Trần, kiếm của ngươi đã tới cấp độ tâm kiếm hợp nhất, ta thua tâm phục khẩu phục. danh xưng Thứ Tôn Kiếm Tôn trong Cửu Tôn đã thật sự quy vị, ta bị tâm phục khẩu phục.
Sử Vô Trần mỉm cười nói:
- Đâu có đâu có. Giờ ta mới chỉ mò được tới bậc cửa mà thôi, trình độ Đại Giang ngươi cũng khiến ta kinh ngạc… Giờ ta thậm chí chăng còn bao sức dể đứng, đòn cuối cùng nếu không hiệu quả, người chịu thua phải là ta rồi.
Vừa nói, thân thể Sử Vô Trần vừa lung lay, quả thật dáng vẻ không đứng thẳng được, cho thấy không phải ngụy trang.
Trên đầu trên mặt hắn, toàn thân hắn đều đầm đìa mồ hôi, sau khi chiến đấu kết thúc mồ hôi của hắn mới đổ ra, sắc mặt cũng trắng bệch, ngay ánh mắt cũng dần mơ hồ.
Trận chiến này bất luận Sử Vô Trần hay Lạc Đại Giang đều đã ứng phó toàn lực, tận tâm tận sức
Tám người Thiên Tàn Thập Tú ở bên cạnh quan chiến ai nấy sắc mặc nghiêm túc, không ai chất vấn thắng lợi của Sử Vô Trần!
Cửu Tôn phủ, vị trí Thứ Tôn, danh hào Kiếm Tôn, tên xứng với thực!
Danh vị quy thực!
Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang hơi thở hổn hển, dưới chân ướt sũng nước.
Vân Dương nhìn Sử Vô Trần mặc dù đã mệt tới gần kiệt sức nhưng vẫn mỉm cời khoái hoạt từ sâu trọng nội tâm, trầm tư nói:
- Ta cảm thấy tình huống chưa chắc đã nghiêm trọng đến vậy.
Đổng Tề Thiên nói:
- Nếu đã có chút manh nha đều không thể coi thường.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Sớm phát hiện manh nha thì bóp tắt là được. Bất cứ huynh đệ nào trong Cửu Tôn phủ cũng sẽ không đi lầm đường. Có nhiều huynh đệ ở bên cạnh như vậy, nếu phát hiện manh nha sai lầm mà còn tùy hắn sai thêm thì đều do chúng ta thất trách, là sai lầm của chúng ta, không còn là lỗi của hắn.
Đổng Tề Thiên nghe vậy cũng sửng sốt, im lặng nửa ngày không nói.
Mặc dù không nói gì, nhưng câu nói này của Vân Dương lại nhấc lên sóng gió ngập trời trong lòng hắn.
Lặng lẽ hỏi mình: Đây chính là tình nghĩa huynh đệ ư?
Chỉ nghe Vân Dương lớn tiếng nói:
- Hiện giờ trận chiến xếp hạng Cửu Tôn đã chọn xong hạng nhất, chính là Sử Vô Trần. Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần từ nay về sau chính là Thứ Tôn, Kiếm Tôn của Cửu Tôn phủ! Mọi người ai có dị nghị gì không?
Chỉ nghe chín người Thiên Tàn Thập Tú ngoài Sử Vô Trần đồng thanh giận dữ nói:
- Sử Vô Trần găp may mới ăn được Thứ Tôn, chúng ta làm gì được, Nhất Đà rốt cuộc danh xứng với thực, danh vị quy thực…
Sử Vô Trần giận dữ:
- Ai lại gọi Nhất Đà, ta sẽ dùng môn quy sử trí!
Vân Dương cười ha hả, châm ngòi ly gián:
- Các ngươi, trạng thái Nhất Đà có vẻ không được tốt. Ta tuyên bố một chút, từ mai trở đi hắn chính là nhị ca! Mọi người cẩn thận một chút!
Ngày mai sẽ là, cũng tức là hôm nay còn chưa phải!
Chín người đều là kẻ thông minh, lập tức hiểu ý, cùng lao tới như ong vỡ tổ, trong tiếng lao ngao, chỉ chớp mắt đã đè Sử Vô Trần xuống.
Sử Vô Trần vừa trải qua trận đại chiến, đã mệt tới sức cùng lực kiệt, làm sao ngăn được đám người như lang như hổ, đành phải nhịn làm thịt cá, mặc đao mặc thớt.
Chỉ có thể hét thảm một tiếng, thân hình lập tức bị đè xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, cảm giác cơ hồ là… đè tới muốn phụt một đống ra, giọng nói cũng thay đổi:
- Ta sẽ dùng gia pháp môn quy xử trí các ngươi… Á… cứu mạng…
Gian nan lại quay đầu lại cầu cứu, lại thấy Vân Dương sắc mạt hưng phấn nhảy lên một cái… đặt mông ngồi lên chỗ cao nhất...
- Á a a a!
Sử Vô Trần khổ cực trợn mắt.
Giờ khắc này có vẻ ngay một hơi cuối cùng trong ngực cũng bị đè ra, thân thể trừ một chân lộ ra ngoài run lẩy bẩy, những bộ vị khác rốt cuộc không động đậy nữa...
- Ha ha ha...
Mười người cùng cười ha hả.
- Nhất Đà làm lão nhị, chắc chắn sẽ trả thù...
- Ai sợ hắn! Chúng ta có lão đại!
- Nói cũng đúng!
- A, ngươi nói lại đi, Nhất Đầ làm lão nhị… Tức là một đống lão nhị, lão nhị một đống.. thế này…
- Ha ha ha… Mẹ nó, Bình Tiểu Ý, ngươi đúng là một nhân tài, quả thật thâm độc!
Trận chiến xếp hạng Cửu Tôn phủ rốt cuộc hạ màn kết thúc.
Cửu Tôn phủ lão đại: Vân Tôn, Vân Dương.
Nhị Tôn: Kiếm Tôn, Sử Vô Trần.
Tam Tôn: Đao Tôn, Lạc Đại Giang.
Tứ Tôn: Chiến Tôn, Thiết Kình Thương.
Ngũ Tôn: Cuồng Tôn, Nhậm Khinh Cuồng.
Lục Tôn: Mộng Tôn, Ngô Mộng Huyễn.
Thất Tôn: Lan Tôn, Lan Nhược Quân.
Bát Tôn: Thạch Tôn, Thạch Bất Giai.
Cửu Tôn: Nguyệt Tôn, Khổng Lạc Nguyệt.
Thiên Tàn Tôn Chủ: Quách Noãn Dương.
Địa Khuyết Tôn Chủ: Bình Tiểu Ý.
Đại tổng quản: Tiền Đa Đa.
Huấn luyện viên trưởng: Đổng Tề Thiên.
Đến lúc này lực lượng cao tầng Cửu Tôn phủ đã xây dựng xong.
Cửu Tôn toàn bộ quy vị, hai đại tôn chủ dưới Tôn vị cũng bắt tay quản lý chức vụ của mình.
Ngũ Tôn gồm Kiếm Tôn, Đao Tôn, Chiến Tôn, Thạch Tôn, Cuồng Tôn chuyên về chiến đấu. Nếu môn phái gặp chiến sự gì, môn hạ Tôn chủ này dẫn đầu xuất chiến.
Lan Tôn phụ trách thu thập tình báo. Mộng Tôn phụ trahctrách đánh giá thưởng phạt phân xử. Nguyệt Tôn phụ trách quản lý môn phái, hợp tác cùng đại tổng quản.
Còn hai người Thiên Tàn Địa Khuyết phụ trách một số sự vụ môn phái không tiện xuất thủ chính diện.
Thiên Tàn Địa Khuyết một khi xuất thủ, ắt sẽ thiên tàn địa khuyết!
Những Thiên Tàn Thập Tú chiếm được tôn vị trong đó có lẽ Thạch Bất Giai thua thiệt nhất, thực lực bản thân hắn tương đương cùng Thiết Kình Thương, thậm chí không kém hơn Lạc Đại Giang, nhưng sau khi đánh với Thiết Kình Thương một trận, dùng sức quá mức, sau không còn đủ lực, bị Lan Nhược Quân chiếm lợi.
Thạch Bất Giai đương nhiên ấm ức không vui, nhưng chỉ nói đùa vài câu rồi bỏ qua việc này.
Cũng như khi khai chiến Vân Dương đã nói, sắp xếp xuất chiến vốn đã có thành phần của vận may, vận may cũng là một phần quan trọng trong thực lực tổng hợp của tu giả, không có gì đáng trách.
Thậm chí, không so sánh thì không thấy đu thương, chinh mình mặc dù phải xếp hạng Bát Tôn, nhưng cuối cùng vãn đứng trong hàng ngũ Cửu Tôn, bên dưới chẳng phải còn Khổng Lạc Nguyệt, Quách Noãn Dương cùng Bình Tiểu Ý!
Nhìn lại, Quách Noãn Dương cùng Bình Tiểu Ý không trúng tuyển Cửu Tôn còn chẳng đặt trong lòng, vẻ mặt vui mừng hớn hở, dáng vẻ ta rất thỏa mãn, mình còn tiêc nuối gì nữa.
Đối với sự phân công của Vân Dương, Đổng Tề Thiên chỉ khịt mũi coi thường.
Quá sơ lược, quá qua loa, quá đại khái… quả thật là trò đùa. Chưa từng thấy ai quản lý môn phái như vậy.
Còn chính thức hóa chức vụ huấn luyện viên trưởng của mình nữa, thế này đâu giống với lời nói lúc trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.