20 vạn Tinh thạch, con số này để cho cả lão phu nhân và Tố Nga đều ngây dại. Cả đời bọn hắn chỉ sợ cũng không thể kiếm nổi con số này.
“Tiểu tử, khâu mồm yêu hầu của ngươi lại, kẻo họa từ miệng mà ra” Nam tử tóc xanh cảnh cáo đối phương. Hắn không tin Trần Lương dám nâng giá mạnh như vậy.
“Hừ, sủng thú của ta còn không đến lượt ngươi động vào. Ta trả 20 vạn. Ngươi giỏi thì tiếp tục nâng giá”
“Hừ” Nam tử tóc xanh hậm hực bỏ đi.
Bản thân nam tử tóc xanh cũng không biết tác dụng của chiếc gương. Có điều con mắt trái của hắn có năng lực đặc biệt, có khả năng nhận biết năng lượng phát ra từ đồ vật. Theo lẽ thường, đồ vật có năng lượng càng cao, càng có tác dụng lớn, giá trị càng cao. Vì vậy hắn mới chịu bỏ giá cao mua 1 đồ vật còn chưa biết cách dùng.
Năng lượng phát ra từ chiếc gương rất mạnh, nhưng lúc cao lúc thấp, chập chờn không ổn định, chứng tỏ nó có vấn đề. Nam tử tóc xanh không muốn vì 1 vật không rõ tác dụng, năng lượng bất ổn mà bỏ ra mấy chục vạn Tinh thạch.
“Bà lão, của ngươi đây” Trần Lương bỏ vào tay lão phu nhân 20 viên tinh thạch cấp 3.
Bà lão run run cầm lấy 20 vạn Tinh thạch, nhất thời không biết làm gì.
“Ngươi không có Không Vật sao, cho ngươi 1 cái”
Bà lão nhận thêm 1 Nhẫn không gian cấp 1 từ tay vị khách hào phóng. Với đống Tinh thạch này, bà sẽ về quê dưỡng già, hưởng thụ trọn vẹn những năm tháng thảnh thơi tới cuối đời.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân” Lão phu nhân chắp tay cảm ơn.
Bà không ngờ 1 chiếc gương tình cờ nhặt được trên đường, bị nứt phía sau lại có thể bán đi với giá cao như vậy. Đây đúng là tổ tiên phù hộ.
Trần Lương cầm gương rời đi, Tố Nga vội vàng bám theo. Nàng đã có thể chắc chắn vị công tử này giàu nứt đố đổ vách.
Đến tối nghỉ ngơi, Tố Nga dẫn Trần Lương đến một trang viên lớn, có nhiều căn phòng sang trọng cho khách nghỉ ngơi, có cả trận pháp cấp 7 bảo vệ.
“Công tử, trang viên này được trang trí lộng lẫy, an ninh nghiêm ngặt, có phòng dành cho yếu nhân. Đồ ăn được phục vụ toàn là nem công chả phượng, được đầu bếp hàng đầu chế biến. Chỉ có đại gia như công tử, tiểu nữ mới dám đưa tới. Công tử thoải mái nghỉ ngơi, ngày mai tiểu nữ sẽ đưa công tử tới một trong các trung tâm của Đổ Thạch Phường” Tố Nga giới thiệu
“Mai đi nơi nào?” Trần Lương hỏi
“Đổ Thạch Thị, nơi bày bán Bổ Địa Thạch nhiều nhất Đổ Thạch Phường. Nơi mà mỗi khách du lịch đến Đổ Thạch Phường đều sẽ đi qua thử vận may. Nơi có thể biến 1 tên ăn mày thành triệu phú chỉ sau 1 đêm” Tố Nga phấn khởi nói. Bản thân nàng cũng rất hi vọng được 1 lần mua trúng Bổ Địa Thạch chứa bảo vật.
“Thú vị đấy” Trần Lương mỉm cười. Lục Nhĩ Hầu cũng mỉm cười. Cả 2 nụ cười đều có mấy phần gian ác.
“Công tử, ta xin ở nhà trọ nhỏ bên cạnh, sáng mai gặp lại ngài. Ta ở trong trang viên này quả thực là lãng phí và hoàn toàn không cần thiết”
“Cũng được. Sáng mai chờ ta ngoài này”
Trần Lương mang theo Hầu Gia tiến vào trang viên. Bọn hắn được đưa tới một căn nhà độc lập được bày biện cực kỳ tinh tế, sang trọng, có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp riêng biệt. Xung quanh có vườn vây tỏa hương thơm thoang thoảng và 1 bộ bàn ghế để khách ngắm trăng, thưởng trà.
Có thể nói, nơi đây không chê vào đâu được. Tương ứng, giá cả thuê phòng cũng rất dọa người. Chỉ ở đây 1 đêm liền tốn tới 1 vạn Tinh thạch.
Trần Lương kiếp trước không giàu có gì, kiếp này rất nhiều tiền nhưng chưa từng hưởng thụ, giờ là lúc để hắn vung tiền trải nghiệm cuộc sống của giới thượng lưu.
Trăng lên đến đỉnh đầu, Trần Lương đang nằm yên giấc ngủ ngon thì một bóng đen vô hình, vô thanh lặng lẽ tiến vào trong phòng. Bóng đen lại gần giường, không có bất kỳ hành động thừa thãi, giơ đoản kiếm lên, muốn đâm ngập họng mục tiêu, một đòn tất sát.
Đáng tiếc, thời điểm hắn áp sát căn phòng, Lục Nhĩ Hầu đã báo cho Trần Lương biết. Tên sát thủ này thật không tầm thường, năng lực ẩn thân cực kỳ cao minh. Trần Lương chỉ khi nhận được cảnh báo của Hầu Gia, để ý kỹ mới nhận ra.
Kiếm của sát thủ đâm xuống bị chặn bởi bàn tay mang theo găng tay của Trần Lương, đồng thời đùi của hắn đã bị 1 đoản kiếm đâm ngập lưỡi.
Không hổ danh là sát thủ chuyên nghiệp, bị kiếm đâm xuyên đùi, không hề tỏ ra bối rối, bình tĩnh phi người bỏ chạy. Xét chiến lực, hắn không chắc bản thân hơn kém mục tiêu, nhưng là sát thủ, hắn chỉ giết người từ phía sau. Một khi bại lộ, liền bỏ chạy tìm cơ hội khác.
Đây không phải lần đầu tiên tên sát thủ thất bại. Có những mục tiêu hắn kiên trì ám sát 5, 7 lần mới thành công. Nhưng lần này hắn đã chọn sai nạn nhân. Lần thất bại này của hắn cũng là lần thất bại cuối cùng.
Vừa rời khỏi trang viên, cơ thể hắn liền đã bị hủ hóa biến thành tro bụi. Dưới vết thương của Bụi Kiếm, không mấy người có thể sống sót.
Từ đó đến khi trời rạng, Trần Lương không còn bị ai quấy rầy, hưởng thụ 1 đêm nghỉ ngơi đầy đủ.
Trái ngược với hắn, Tu Bổ Đoàn, một thế lực chuyên thực hiện các nhiệm vụ ám sát, hãm hại đã có một đêm dậy sóng. Hải trưởng lão, một trong chín trụ cột của Tu Bổ Đoàn ám sát thất bại, bị giết đến không còn xác.
Trong các nhiệm vụ ám sát của Tu Bổ Đoàn luôn có người theo dõi từ phía sau. Người theo dõi Hải trưởng lão lúc này đang run rẩy quỳ phía dưới đại điện, sợ sệt nói:
“Thủ lĩnh, Hải trưởng lão cứ thế tan biến ngay trước mắt thuộc hạ, không thể sai được. Thuộc hạ còn đến kiểm tra, nhặt quần áo, Nhẫn không gian và các đồ dùng trên người Hải trưởng lão mang đi”
“Không lẽ hắn bị trúng độc. Ngươi có nhìn ra được manh mối nào không?” Một trưởng lão hỏi
“Thuộc hạ không rõ. Khi thuộc hạ tiến tới gần thì Hải trưởng lão đã biến mất không còn bất kỳ dấu vết gì. Cái chết của Hải trưởng lão cực kỳ kinh khủng. Lúc thuộc hạ nhìn thấy, hắn đã chỉ còn lại nửa người. Rất nhanh sau đó, cả cơ thể hắn biến thành tro bụi, bị gió cuốn đi. Khuôn mặt Hải trưởng lão lúc sắp chết rơi vào hoảng hốt đến cực độ. Cả đời thuộc hạ cũng không thể quên được khoảnh khắc đấy”
“Tên công tử này rất không tầm thường. Chúng ta phải điều tra rõ về hắn. Bằng mọi giá giết chết hắn trả thù cho Hải trưởng lão, lấy lại thanh danh cho Tu Bổ Đoàn” Vị trưởng lão nói
“Phát Huyết Lệnh ám sát hắn” thủ lĩnh Tu Bổ Đoàn hạ lệnh.
Thái Dương nhô lên khỏi mặt đất, mang những tia nắng đầu tiên chiếu xuống Đổ Thạch Phường.
Trần Lương thoải mái bước ra khỏi trang viên, đã thấy Tố Nga đứng đợi hắn.
“Ngươi dậy sớm đấy” Trần Lương nói
“Hì hì, do tiểu nữ quá mong chờ được dẫn đường cho công tử, hưởng ké vận may của công tử đi đổ thạch” Tố Nga tươi cười.
“Đi thôi. Ta cũng mong chờ được đến Đổ Thạch Thị”
“Công tử, từ đây tới Đổ Thạch Thị tương đối xa, trên đường cũng không có gì hay để xem. Đổ Thạch Phường cấm bay, vì vậy ta đề nghị mua 2 chiếc Chu Xa để đi cho nhanh”
“Chu Xa là cái gì?”
“Đằng kia có 1 cửa tiệm bán Chu Xa, mời công tử đến xem”
Chu Xa có cấu tạo rất đơn giản, chỉ bao gồm 2 bánh xe và 1 tấm ván ở giữa. Chu Xa được vận hành bằng Tinh thạch. Đặt Tinh thạch lên tấm ván rồi chỉ cần đứng lên bên trên, hướng người về phía trước là nó di chuyển.
Chu Xa có thể tiến, lùi, xoay tròn, rất tiện lợi để di chuyển nhanh ở nơi đông người. Tốc độ của Chu Xa có thể sánh ngang với 1 con người phi nước đại.
Chưa đến nửa ngày, 2 người Trần Lương đã tới được Đổ Thạch Thị. Chu Xa mà Tố Nga đang đi là do Trần Lương mua. Nàng vốn nghĩ công tử sẽ hào phóng tặng luôn cho mình. Không ngờ vừa đến Đổ Thạch Thị, Trần Lương đã thu hồi Chu Xa trước sự bất ngờ của nàng.
Đổ Thạch Thị rất rộng lớn, bao gồm hàng ngàn con phố lớn nhỏ, diện tích tương đương với một tòa tiểu thành. Đứng tại bất kỳ chỗ nào trong Đổ Thạch Thị đều có thể thấy được người bán Bổ Địa Thạch
“Công tử, để tiểu nữ dẫn ngươi đi tới mấy con phố chính. Những nơi đó mới có nhiều Bổ Địa Thạch lớn, xác suất cao chứa bảo vật”
“Không cần” Trần Lương khoát tay, nói “Ta muốn đi qua tất cả con đường ở Đổ Thạch Thị, không kể lớn nhỏ”