Trần Lương nghe xong cuộc gọi, trong lòng lo lắng, nói với 3 người:
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, Khải Huyền, 3 người vào Tiểu Cửu Giới để ta bật Tuế Nguyệt phục hồi cho nhanh”
Trần Lương quay qua Lục Nhĩ Hầu hỏi:
“Ngươi có cảm nhận được vị trí của cha mẹ ta không?”
Trần Lương đã đặt 1 loại trận pháp theo dõi lên cha mẹ hắn, có thể truy tung ở bất cứ đâu.
“Tất nhiên có. Ta sở hữu toàn bộ của ngươi” Lục Nhĩ Hầu nói.
“Ngươi dùng Thạch Đẩu Vân đưa ta đến đó”
Nói xong, Trần Lương cùng 3 người kia tiến vào Tiểu Cửu Giới nghỉ ngơi.
Lục Nhĩ Hầu dùng tốc độ cao nhất đi đến một nơi gọi là Làng Vũ Đại. Với phàm nhân, khoảng cách từ Khai Thiên Môn tới Làng Vũ Đại rất xa, cưỡi ngựa phải mất cả tháng mới có thể tới nơi. Nhưng với đường chim bay, lại có tốc độ cao kinh khủng, chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ, Thạch Đẩu Vân đã tới nơi.
Bên trong Tiểu Cửu Giới, Trần Lương đã được nghỉ ngơi hơn 1 ngày, đã hồi phục lại nguyên khí. Dù sao hắn cũng không bị thương, nên phục hồi cũng nhanh.
Trần Lương ra ngoài quan sát ngôi làng, tạm thời chưa có điểm gì khả nghi. Đầu thôn là cổng làng với cây tre trăm đốt và quán nước có bà lão đang nói chuyện với mấy vị khách. Đây đó là lũ trẻ chơi đùa trong ánh chiều tà.
Nhiều ngôi nhà đã có khói bếp bốc lên như báo hiệu một ngày làm việc đã kết thúc, nhường lại khoảng thời gian nghỉ ngơi và quây quần bên gia đình.
Ở nơi này, cao nhất cũng chỉ có Nhị Tinh cảnh giới, và hoàn toàn không có bóng dáng trận pháp nào. Nếu xảy ra chiến đấu cấp bậc tiên nhân ở đây, chỉ sợ cái tên Làng Vũ Đại sẽ bị xóa sổ.
Vị trí cụ thể hắn cần đến là 1 ngôi nhà ở cuối thôn, lưng tựa vào núi, tách biệt với mấy ngàn ngôi nhà khác. Ngôi nhà có hàng rào bao quanh với 1 vườn rau bên trái, 1 đàn gà vịt bên phải và 1 vườn cây thuốc phía sau nhà.
Trần Lương tiến tới gặp 1 lão giả tóc bạc trắng đang cúi cúi nhặt rau, có lẽ tối nay lão sẽ làm 1 bữa cơm đạm bạc với rau muống luộc.
“Cha mẹ ta đang ở đâu?” Trần Lương từ trên cao hạ xuống ngay sau lưng lão giả.
Lão giả giật mình quay lại nhìn người vừa mới đột ngột xuất hiện.
“Ngươi là ai?” Lão hỏi
“Cha mẹ ta ở trong phải không?” Trần Lương nhấc mình khỏi mặt đất, lơ lửng trên không
“Ngươi, ngươi là tiên nhân?” Lão giả lắp bắp hỏi
Trần Lương thở dài, tự mình tiến vào trong gian phòng của lão giả. Cha mẹ hắn đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, mặt mày tái nhợt, băng quấn khắp người.
Trần Lương kiếm tra toàn bộ cơ thể 2 người. Các vết thương trên tay chân vừa do kiếm đâm, vừa gãy xương do va chạm mạnh. Nhưng vết thương ở bụng mới là chí mạng. Mẹ hắn bị 1 đâm giữa bụng, cha hắn bị 1 đâm ngay sát tim.
Còn may kẻ ra tay tu vi không cao, chỉ vào tầm Giáp Linh, nên nguyên khí của tên ác nhân không quá dữ dội. Nếu kẻ thủ ác là Hoàng cấp, nguyên linh khí của hắn ở trong cơ thể của mẹ sẽ tàn phá cơ thể, khiến vết thương ngày càng nặng hơn, dẫn đến tử vong.
Tu vi của mẹ Trần Lương mới chỉ là Tam Tinh, không thể ngăn cản nguyên khí của hung thủ, vì vậy tuy vết thương ban đầu nhẹ hơn, nhưng hiện tại cũng rơi vào nguy kịch như phu quân của nàng.
Trần Lương trước tiên phá hủy nguyên khí của hung thủ, xong tiến vào Tiểu Cửu Giới hái lấy 10 lá Liễu Sinh Chi, loại linh dược chuyên trị thương cơ thể. Hiệu quả của Liễu Sinh Chi ngang với đan dược cấp 4, dược tính lại rất hiền hòa nên Trần Lương đã trồng hẳn 10 cây.
Trần Lương giã nát 10 lá, trộn thêm 1 ít linh thủy, xong cẩn thận tháo vết băng bó ra, đắp lên khắp người cha mẹ.
Vết băng bó và lớp lá thuốc trước đó chỉ có tác dụng cầm máu. Ở một ngôi làng như này thì như thế đã là tốt nhất rồi.
Có Liễu Sinh Chi, Trần Lương tin tưởng nguy hiểm đã qua, cha mẹ hắn sẽ sớm phục hồi.
Thực ra, dưới con mắt của lão giả kia, vết thương của cha mẹ Trần Lương thuộc vào dạng nguy hiểm chết người, cửu tử nhất sinh. Đấy là do hắn không có được linh dược, đan dược cao cấp để chữa trị.
Còn dưới con mắt của Trần Lương, cha mẹ hắn lục phủ ngũ tạng chỉ bị thương chứ không bị phá huỷ, tính mạng rơi vào nguy hiểm do không được chữa trị kịp thời. Với một kẻ linh đan bảo dược đắp thành núi như hắn, chữa lành không phải điều gì quá khó khăn.
Cảm nhận được cha mẹ đã qua cơn nguy kịch, lúc này hắn mới có tâm trạng quay qua hỏi chuyện lão giả.
“Chuyện gì xảy ra với cha mẹ ta?”
“Bẩm tiên nhân, 1 canh giờ trước, tiểu nhân đang chăm sóc mấy cây thuốc sau nhà thì đột nhiên 2 vị này lăn từ trên núi xuống. Trước khi ngất đi, người nam nhân đưa cho tiểu nhân Truyền tin thạch có ghi 2 chữ “Nhi tử”. Sau khi băng bó, sơ cứu cho bọn họ, tiểu nhân mới gọi cho ngài rồi dìu 2 người vào nằm nghỉ”
Lão giả hồi hộp thuật lại đúng những gì xảy ra. Cả đời lão chỉ mới nhìn thấy tiên nhân bay qua, chưa từng đứng gần như này. Quan trọng hơn, phụ mẫu của tiên nhân đang trọng thương, nhỡ hắn tức giận mà giết người cũng không phải không thể.
Trong suy nghĩ của lão giả, các tiên nhân giết người là chuyện rất dễ dàng, tiện tay là làm. Từ lúc gặp mặt đến giờ, tiên nhân trước mặt lão đều giữ bộ dáng lạnh như tiền, khiến lão không khỏi lo lắng. Chỉ có con khỉ trèo đầu cưỡi cổ tiên nhân là tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái.
Trần Lương lúc này mới cười nhẹ, nói:
“Ngươi không cần lo lắng như vậy. Ta rất cảm tạ ngươi đã cứu giúp cha mẹ ta. Ngươi chính là ân nhân của họ, cũng là ân nhân của ta. Đây là 1000 Tinh thạch gọi là quà cảm ơn. Ngoài ra, ta sẽ đáp ứng giúp ngươi làm 1 việc, bất kỳ việc gì, miễn là trong khả năng của ta. Nếu ngươi muốn tiền, bao nhiêu cũng có”
Lão giả vội lắc 2 tay, nói:
“Không không, tiên nhân. Tiểu nhân không có làm được gì. Cứu 1 mạng người hơn xây 7 toà tháp. Tiểu nhân giúp được tiên nhân là mừng rồi. Tiểu nhân tuổi tác đã cao, Tinh thạch không tiêu đến, cũng không có yêu cầu gì”
“Đừng tự xưng tiểu nhân. ngươi tên gì, làm nghề gì?” Trần Lương biết đối phương vẫn còn nhiều e ngại, nên tìm cách nói chuyện xoa dịu hắn.
“Bẩm tiên nhân, ta là Vân Hạc, trưởng làng của Làng Vũ Đại. Người trong làng thường gọi ta là Lão Hạc. Ngoài công việc trưởng làng, ta còn làm nghề bốc thuốc, khám bệnh cho người dân trong làng”
“Ta nhìn nơi này yên bình nhưng nghèo khó quá. Đất đai khô cằn, khó phát triển. Ngươi hãy theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến 1 toà thành lớn, chu cấp cả đời cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý”
“Đa tạ hảo ý của tiên nhân” Lão Hạc chắp tay, cúi đầu nói “Nhưng vãn bối sinh ra ở đây, 70 năm sống trên mảnh đất này. Nay đã gần đất xa trời, ta muốn được nằm xuống bên cạnh tổ tiên”
Chợt nhớ tới điều gì đó, Lão Hạc ngẩng đầu, định nói mà ấp úng không dám mở miệng
“Đừng ngại, có việc gì cứ nói. Ngươi là ân nhân của ta, chả nhẽ ta đi làm hại ngươi” Trần Lương mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tiên nhân, ta quả thực có 1 chuyện muốn nhờ cậy ngài”
“Ta đang nghe đây”
Lão Hạc hít vào 1 hơi thật sâu, cúi đầu nói liền mạch: “Tiên nhân, ngài nhìn thấy Làng Vũ Đại nghèo khó, đất đai khô cằn là bởi nơi này thiếu nước trồng trọt, chăn nuôi. Muốn có nước, bọn ta phải đi về phía đông 5 dặm có 1 hồ nước. Hồ nước này cũng là nguồn cấp nước của 2 làng khác, vì vậy không chỉ lấy nước khó khăn, mà xung đột cũng thường xuyên xảy ra. Chỉ cần đủ nước, cuộc sống của dân làng chắc chắn sẽ sung túc hơn rất nhiều.
Vì vậy ta muốn nhờ tiên nhân tạo ra 1 hồ nước lớn ngay trong làng để bọn ta có thể dẫn nước ra các vườn cây, đồng ruộng”
Lão Hạc nói xong, lén nhìn tiên nhân. Lão chỉ biết là các tiên nhân thần thông quảng đại, chứ không biết cụ thể họ có năng lực gì. Lão cứ nói ra yêu cầu, nếu không được thì thôi. Mà cho dù tiên nhân tức giận, lão cũng không có gì để mất ngoài cái mạng già gần đất xa trời.
“Hiểu rồi” Trần Lương gật gật “Cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ngày mai ta sẽ làm”
Nghe câu trả lời nhẹ nhàng của tiên nhân, Lão Hạc vui mừng khôn xiết.
“Đa tạ tiên nhân, đa tạ tiên nhân”
“1000 Tinh thạch này ngươi cứ cất đi. Với ta nó chỉ là con số rất nhỏ. Ngươi cùng dân làng thống nhất địa điểm tạo hồ sao cho phù hợp hiện tại và phát triển tương lai. Ta sẽ không làm lại đâu”
“Đa tạ tiên nhân, ta đi làm ngay”
Lão Hạc một lần nữa chắp tay cảm tạ Trần Lương rồi vui mừng chạy đi bàn bạc với các già làng. Tiên nhân đã bảo mai làm, vậy trong đêm nay phải có được phương án dâng lên tiên nhân.
Lão Hạc rời đi, Trần Lương chạm nhẹ trán của hắn vào trán của phụ thân, đọc đoạn trí nhớ gần nhất. Hoá ra cha mẹ hắn vì thường xuyên chữa bệnh cứu người mà không lấy tiền, thậm chí cho người nghèo tiền, dẫn tới bị mấy kẻ gian để ý.
Nhờ có Ngân Thiết Nhân, cha mẹ hắn an toàn không sao. Nhưng mấy ngày sau, mấy kẻ cướp dẫn theo 1 vị tiên nhân đến. Tiên nhân hạ gục Ngân Thiết Nhân, còn đám đàn em của hắn thì cướp Không Vật của cha mẹ Trần Lương, đánh trọng thương bọn hắn và đẩy xuống núi.
Cha mẹ hắn có 1 người hầu tên là Tô Vân, chừng 20 tuổi, đã bị mấy tên cướp bắt mất.
May sao trên người cha Trần Lương có 1 tấm Truyền tin thạch dự phòng liên lạc với hắn. Tấm Truyền tin thạch này được giấu trong ống quần ở bắp chân nên mới có thể gọi được cho Trần Lương.
“Cha mẹ ta bị bọn cướp hãm hại. Bọn hắn còn bắt người hầu gái đi mất” Trần Lương thông tin cho Lục Nhĩ Hầu
Lục Nhĩ Hầu chỉ thu được trí nhớ của Trần Lương tại thời điểm ăn Đào Tiên Quả. Từ đó trở về sau, 2 bên tách biệt, cũng không đọc được suy nghĩ của nhau, chỉ giống nhau ở tu vi, nhục thân. Nếu Trần Lương có tu luyện võ kỹ mới, Lục Nhĩ Hầu cũng phải học, nếu không sẽ không thể thi triển.
“Ta nghe được tiếng nữ nhân sắp bị hãm hiếp phía này” Lục Nhĩ Hầu chỉ phương hướng. Tai nó có thể nghe được âm thanh trong vòng trăm dặm.
“Dẫn đường đi”
Trần Lương giọng bình thường, nhưng trong thâm tâm đã rất phẫn nộ. Hắn đưa cha mẹ vào Tiểu Cửu Giới nằm nghỉ để không có bất cứ biến cố nào xảy ra khi hắn rời khỏi đây.
Ngồi trên Thạch Đẩu Vân, chỉ mất thời gian 1 nén nhang, bọn hắn đã tới nơi. Địa điểm mục tiêu là một trang viên rộng có khoảng 100 căn phòng. Đứng ngay bên trên 1 căn phòng sáng đèn, Trần Lương nghe rõ được tiếng la hét, khóc lóc của Tô Vân.
“Rầm”
Trần Lương đạp thủng trần nhà, hạ thân xuống ngay cạnh Tô Vân, trước tiên sút bay kẻ đang đè Tô Vân quằn quại trên giường. Tiếp theo lấy ra áo bào khoác lên người nàng đang trần như nhộng.
Trong căn phòng, ngoài Tô Vân và kẻ bị sút bay, còn có 2 gã nam nhân khác, mặt mày bặm trợn, đầu trâu mặt ngựa. 2 gã đang ngồi uống rượu đợi đến lượt mình. Bọn hắn muốn luân phiên cưỡng hiếp nạn nhân, cuối cùng mới là cả 3 tên đồng thời xâu xé nữ tử yếu đuối.
2 tên uống rượu thấy có kẻ lạ mặt xông vào phá hoại, liền cùng nhau giơ nắm đấm tấn công. 2 kẻ này không được may mắn như tên bị sút, bọn hắn bị Trần Lương tung 2 quyền xuyên người mà chết.
“Dẫn ta đi gặp lão đại của ngươi” Trần Lương nói với kẻ bị sút
“Vâng vâng, mời đi theo ta” Tên còn sống vội vàng dẫn đường. Nhìn thấy đồng bọn chết không nhắm mắt, cơ thể bị đục 1 lỗ to bằng đầu người, hắn nào còn có gan phản đối. Dẫn kẻ sát nhân đến gặp lão đại, biết đâu lão đại là tiên nhân có thể trị được hắn.
Trần Lương bước theo kẻ sống sót thì 1 tiếng gọi yếu ớt phía sau vang lên:
“Đại nhân, đại nhân cứu ta. Van xin ngài”
Nhìn sang Tô Vân đang run sợ ngồi khép nép, Trần Lương cầm cả chiếc giường rời đi. Tô Vân vừa trải qua khủng hoảng, lúc này không phù hợp để yêu cầu nàng chạy theo, càng không phù hợp để ôm nàng. Bê cả chiếc giường theo là phương án nhanh nhất.
Trần Lương rất nhanh được dẫn tới 1 ngôi nhà lớn nhất trong trang viên. Những người bên trong đang quây quần tìm cách mở ra Không Vật mà vốn đã bị Trần Lương dùng trận pháp bảo vệ, chỉ có cha mẹ hắn mở được.
Trần Lương đạp cửa xông vào, nhận ra đúng những kẻ cướp đều ở đây, hắn liền giết toàn bộ trong tích tắc. Kẻ dẫn đường sứng sờ nhìn toàn bộ đồng bọn bị giết trong chớp mắt, mà chân run cầm cập không chạy được.
Trần Lương quay ra nhìn hắn. Tên này vội vàng quỳ xuống. Nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, đầu hắn đã nổ tung.
Toàn bộ kẻ cướp Trần Lương nhìn thấy trong trí nhớ của cha hắn đều đã bị giết, Trần Lương mang theo Tô Vân rời đi.
Tô Vân ngồi trên giường, bay trên không trung. Nàng nhìn ân nhân giết sạch đám cướp chỉ trong chốc lát, còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy bản thân ngự giường phi hành, càng ngỡ như đang mơ.
Nhưng cũng rất nhanh, nàng trở về với thực tại, khóc lóc nức nở, xong mếu máo nói:
“huhu. Đại nhân, phu nhân, các người có thể yên nghỉ rồi. Có người đã giết chết đám ác nhân, trả thù cho 2 người. Ôi phu nhân ơi phu nhân, Tô Vân còn chưa được phụng dưỡng người, sao người đã để lại Tô Vân một mình trên đời. Ông trời ơi ông trời, sao ông lại để người tốt như vậy chết oan uổng. Huhuhu”
“Đuọc rồi, ngươi đừng khóc nữa. Cha mẹ ta vẫn còn sống” Trần Lương nghe mà não cả lòng, đành mở miệng nói.
“Tiên nhân, người nói gì vậy? Người có nhầm không?” Tô Vân ngạc nhiên hỏi
“Ngươi đợi lát nữa liền biết. Nhưng đừng khóc nữa. Nghe mà não hết cả ruột” Trần Lương cau mày nói
Tô Vân im lặng. Nàng vừa chứng kiến vị tiên nhân này giết mười mấy mạng người không chớp mắt, tự nhiên là sợ vô cùng.