Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 236: Đi sai một nước, hỏng cả bàn cờ




1 ngày thời gian rất nhanh trôi qua. 1 vạn tộc nhân của Vô Lượng Tộc đi đến vây kín Song Long Phái, khí thế như rồng như hổ, để cho dân chúng Đại Đường Thành không khỏi tò mò.
2 vị đại trưởng lão của Song Long Phái đích thân ra gặp mặt Tộc trưởng Vô Lượng Tộc. Lương Trung Tình chắp tay nói:
“Tộc trưởng, trụ sở Song Long Phái rất lớn, ngài có thể khoanh vùng diện tích cụ thể nơi ngài cảm ứng được Vô Lượng Côn không? Diện tích càng nhỏ, chúng ta càng dễ nói chuyện”
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân Trailer
“Chuyện này có thể được. Mục tiêu duy nhất của ta chỉ có Vô Lượng Côn, không muốn làm khó các ngươi. Mở trận pháp, để trận nhãn ra ngoài, ta sẽ tiến vào Song Long Phái tìm kiếm vị trí cụ thể của Vô Lượng Côn”
Đối phương đã nói thế, 2 đại trưởng lão không thể đòi hỏi thêm được. Lương Trung Tình lấy ra trận nhãn cho Vô Lượng Tộc nhân kiểm tra.
Sau khi trận nhãn được xác nhận là thật, nó sẽ được người của Song Long Phái cầm ra ngoài 10 dặm, ra khỏi phạm vi trận pháp để không thể kích hoạt trận pháp tấn công người của Vô Lượng Tộc.
Tộc trưởng bay một vòng quanh trụ sở Song Long Phái. Cuối cùng hắn khoanh vùng lại được diện tích 1 dặm vuông, lấy ngôi nhà chứa Ngưu đại trưởng lão làm trung tâm.
Vùng diện tích này không lớn, lại không chứa bất kỳ bảo tàng hay bí mật gì của Song Long Phái, Lương Trung Tình vui mừng nhận lời cho Vô Lượng Tộc khám xét.
Mỗi một đệ tử Song Long Phái sẽ đi cùng với 2 Vô Lượng Tộc nhân, vừa giúp kiểm tra, lại vừa dò xét lẫn nhau. 15000 người trông như một bầy kiến vạch ra từng chiếc lá, nhìn đến từng viên gạch, không bỏ xót bất kỳ chi tiết nào để truy lùng Vô Lượng Côn.
Hiệu suất tìm kiếm vô cùng cao, chỉ thoáng chốc đã có 2 đội đi tới phòng bệnh của Ngưu đại trưởng lão. Đệ tử Song Long Phái giới thiệu:
“Các vị, đây là phòng dưỡng bệnh của 1 đại trưởng lão, các ngươi nhẹ nhàng tìm kiếm, chớ làm phiền lão nhân gia”
Vô Lượng Tộc nhân không quan tâm, chỉ tập trung quan sát từng chi tiết trong căn phòng. Tiểu Cửu Giới tuy chỉ là 1 viên ngọc tầm thường nằm trong góc khuất, nhưng vẫn bị Vô Lượng Tộc nhân tìm thấy, cầm lên nhìn ngắm, phóng xuất tinh thần lực kiểm tra.
Không nhận ra bất cứ vấn đề gì, Vô Lượng Tộc nhân lại đặt Tiểu Cửu Giới xuống, tiến đến kiểm tra giường bệnh. Lúc này mới phát sinh vấn đề
“Tên kia” đệ tử Song Long Phái gọi giật lại “Không được chạm vào đại trưởng lão”
“Bọn ta có lệnh, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào” Vô Lượng Tộc nhân bỏ ngoài tai câu cầu khiến của đối phương, lấy tay dò xét trong người Ngưu đại trưởng lão.
Đệ tử Song Long Phái muốn chạy đến can thì người của Vô Lượng Tộc lại lao ra ngăn cản, nói: “Hừ, các ngươi càng không cho, bọn ta càng phải kiểm tra”
“Không được, đồng bạn của ngươi sẽ chết đấy”
Câu nói của đệ tử Song Long Phái vừa cất lên thì người của Vô Lượng Tộc đã chạm vào ngực của Ngưu đại trưởng lão. Sờ xoạng một hồi ngực của Ngưu đại trưởng lão, tên này chợt thấy lòng bàn tay nóng lên, nhìn lại thì thấy có vết đen màu cháy than.
Vết đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lan ra khắp bàn tay. Bàn tay hắn dần mất đi khả năng điều khiển đồng thời nhiệt độ tăng cao đến chóng mặt.
“Nóng, nóng quá. Cứu ta”
Trong chốc lát, bàn tay hắn đã nóng lên cực điểm, vết đen đã lan qua cổ tay phải. Nhìn thấy 1 thùng nước cạnh giường, hắn ngay lập tức thò tay vào ngâm.
“Sùng sục, sùng sục” Chỉ một lát, nước trong thùng liền bị đun sôi và nhanh chóng khô cạn.
Vết đen trên cơ thể đã lan tới vai, tên đệ tử vội vàng lấy ra một viên đan dược nuốt vào người. Hắn chỉ là 1 đệ tử Giáp Linh cảnh, đan dược nuốt vào chỉ ở mức tam cấp, không ngăn cản nổi hỏa độc dù chỉ một khắc.
“Để ta giúp” Đệ tử đồng môn nói
Tên này là thủy thuộc tính, muốn dùng băng thủy để cản hỏa độc. Hắn tự biết vết đen kia có thể lây lan, nên không chạm vào cơ thể đồng môn mà cách không đóng băng cánh tay và ngực đối phương.
[ Group giao lưu: fb.com/groups/acnhanbinhluan
Đáng tiếc, hàn băng quá yếu, không làm nên trò trống gì, vệt đen tiếp tục lan nhanh, đã xâm chiếm một nửa cơ thể tên đệ tử xấu số. Hắn đau đớn ngã vật ra sàn nhà. Sàn nhà bằng gỗ thường liền bị cơ thể tên đệ tử đốt thành tro. Chiếc giường nơi Ngưu đại trưởng lão nằm làm bằng ngọc phỉ thúy, không chỉ cứng rắn vô cùng, còn có hàn khí tỏa ra.
Đau đớn tột cùng, tên đệ tử Vô Lượng Côn lăn lộn trên sàn giống như bị trăm ngàn loại tra tấn. Hỏa độc lan tới đầu cũng là lúc sinh mạng hắn kết thúc. Cơ thể hắn hóa thành 1 khối than đen xì, gương mặt biểu lộ sự thống khổ vô cùng trước khi chết.
Phát sinh biến cố chết người, tên đệ tử còn lại vội chạy ra thông báo với trưởng lão. Hiện đang là thời điểm nhạy cảm giữa 2 thế lực, đột nhiên có người chết khiến cho cả đại trưởng lão Song Long Phái và tộc trưởng Vô Lượng Tộc cùng tiến vào căn phòng dưỡng bệnh của Ngưu đại trưởng lão.
“Chuyện này là thế nào?” tộc trưởng cơ thể to lớn gấp 3 Lương Trung Tình trừng mắt nhìn lão.
“Người nằm trên giường bệnh là đại trưởng lão của Song Long Phái” Lương Trung Tình giải thích “Hắn bị người khác tấn công bằng một loại hỏa độc cực kỳ nguy hiểm, đã dùng rất nhiều phương pháp mà chưa thể chữa khỏi. Hỏa độc có khả năng lây lan rất mạnh. Đệ tử của ngươi chạm vào người hắn nên bị hỏa độc lan sang, hủy diệt mà chết. Song Long Phái cũng đã bị chết 2 người như vậy”
Tộc trưởng Vô Lượng Tộc đi tới gần giường bệnh, xem xét thương thế của lão.
“Hỏa độc thật mạnh, ta còn chưa từng nhìn thấy loại nào như này”
“Đúng vậy, bọn ta cũng rất đau đầu. Mất đi 1 Địa cấp võ giả sẽ là một tổn thất lớn cho Song Long Phái. Nếu Vô Lượng Tộc có thể chữa được cho Ngưu đại trưởng lão, Song Long Phái sẽ vô cùng biết ơn”
“Nếu các ngươi giúp ta tìm được Vô Lượng Côn, ta sẽ cho Luyện đan sư cấp 8 của bổn tộc tới chữa thương cho hắn”
“Đa tạ tộc trưởng, ta cũng rất mong hóa giải nghi ngờ của ngài về Song Long Phái”
Tộc trưởng vừa xem xét Ngưu đại trưởng lão, vừa nhìn ngó xung quanh giường bệnh. Hắn ra lệnh:
“Dò xét thật kỹ gian phòng này cho ta, bao gồm cả giường bệnh. Đừng chạm vào bệnh nhân”
Trong lúc Tộc trưởng ngó nghiêng tìm kiếm, Hà trưởng lão từ bên ngoài bước vào, nói giọng gấp gáp:
“Tộc trưởng, có chuyện quan trọng thuộc hạ cần bẩm báo”
“Nói đi”
Hà trưởng lão giơ lên một bức họa trước mặt tộc trưởng khiến hắn ngạc nhiên vô cùng
“Đây là…?”
“Chính là hắn. Có đệ tử tìm được bức chân dung này tại một căn phòng của Song Long Phái. Trong đó còn nhiều bức chân dung khác”
Tộc trưởng quay sang hỏi Lương Trung Tình:
“Sao các ngươi có bức họa này?”
Lương Trung Tình không có nửa điểm bối rối, bình thản nói:
“Các ngươi hẳn là tìm được bức họa này trong tư liệu về Khai Thiên Môn. Đây là môn chủ Khai Thiên Môn. Ngoài ra còn có chân dung một số nhân vật quan trọng của Khai Thiên Môn. Có chuyện gì sao?”
“Tiếp tục trả lời ta. Các ngươi biết gì về tên môn chủ này?”
“Tên này nhiều năm trước đã ra ngoài cùng 2 phu nhân của hắn. Ta mới nhận được tin tức hắn vừa trở về cách đây mấy tuần. Tộc trưởng, mong ngài nói rõ lí do quan tâm hắn để chúng ta có trợ giúp phù hợp”
“Tên này chính là kẻ đánh cắp Vô Lượng Côn”
Lương Trung Tình hít vào một hơi lạnh, thở ra 1 lời:
“Tộc trưởng, Ngưu đại trưởng lão bị như kia cũng là do thuộc hạ của Khai Thiên Môn làm ra. Ngưu đại trưởng lão cũng đã giết mấy người của hắn. Chúng ta có chung kẻ thù. Hắn chắc chắn đang dùng kế gắp lửa bỏ tay người nhằm mưu hại Song Long Phái”
“Tại sao 2 bên lại giao chiến? Thời điểm giao chiến là lúc nào?” tộc trưởng hỏi
Lương Trung Tình chần chờ 1 lúc, nói:
“Không dám giấu tộc trưởng, bọn ta có được tin mấy người của Khai Thiên Môn từ ngoài làm nhiệm vụ trở về, mang theo 3000 củ. Vì vậy Ngưu đại trưởng lão bí mật tự thân xuất mã, một mình tiến lên chặn cướp, muốn giết sạch, xoá mọi dấu vết. Không ngờ đối phương có võ kỹ hi sinh quá mạnh, không những khiến bọn hắn chạy thoát mấy người, còn khiến Ngưu đại trưởng lão bị trọng thương trở về. Sự việc này xảy ra cách đây gần 1 tháng”
Tộc trưởng cùng Hà trưởng lão nhìn nhau.
“Ngươi có chắc là hắn đã trở về?” Hà trưởng lão hỏi
“Hoàn toàn chắc chắn. Người của ta trong Khai Thiên Môn đã thông báo như vậy. Sau khi trở về, tên môn chủ với thuộc hạ thân cận của hắn bí mật làm gì đó mà không ai biết. Có lẽ đã đoán được có nội gián” Lương Trung Tình nói
Hà trưởng lão quay qua nói với tộc trưởng:
“Nếu hắn có thể ra khỏi Thập Tử Vực, vậy Vô Lượng Côn cũng có thể theo hắn ra ngoài. Ấn ký theo dõi của ngài chắc không sai được”
Tộc trưởng gật đầu. Vốn dĩ hắn không có mấy niềm tin Vô Lượng Côn rời khỏi Thập Tử Vực, chỉ là ôm 1 tia hi vọng tìm kiếm. Nhưng giờ thì niềm tin đã tăng cao, vấn đề là đã cày nát nơi này vẫn không thể tìm được Vô Lượng Côn.
“Thứ lỗi tại hạ hỏi thẳng. Vô Lượng Côn là trấn tộc chi bảo của quý tộc, tên kia làm cách nào trộm ra được?” Lương Trung Tình hỏi
Hiện giờ không phải lúc che che giấu giấu, 2 bên càng cung cấp cho nhau nhiều thông tin, càng có lợi cho hoạt động truy bắt thủ phạm, thu về Vô Lượng Côn, vì vậy Hà trưởng lão trả lời:
“Hắn lấy tên Ưng Sát tiến vào Vô Lượng Sơn Động tu luyện. Vô Lượng Côn lúc đó được 1 tộc nhân cầm vào tu luyện trong đó. Tộc nhân này bị tên Ưng Sát đánh chết, cướp lấy Vô Lượng Côn”
“Ưng Sát? Môn chủ tên thật là Trần Lương. Ưng Sát là một trong các thuộc hạ thân cận của hắn”
“Trần Lương!? Hay lắm, ta sẽ ghi nhớ cái tên này. Nhưng trước tiên vẫn cần tập trung tìm kiếm Vô Lượng Côn. Ấn ký không sai thì Vô Lượng Côn chỉ ở quanh đây thôi”
“Tộc trưởng, chúng ta đã tìm kỹ vẫn không thấy Vô Lượng Côn, có thể do chưa tìm thấy, hoặc cũng có thể tên kia dùng thần thông nào đó lừa được cảm ứng ấn ký của ngài” Hà trưởng lão nói
“Rất có thể. Nếu hắn đã năng lực thoát khỏi Thập Tử Vực, thì chuyện gì cũng có thể làm được”
“Hai vị, các ngươi có lẽ không biết, tên Trần Lương này có tinh thần lực cấp 9” Lương Trung Tình nói
“Tinh thần lực cấp 9! Không thể nào, hắn mới Huyền cấp tu vi, sao có thể?” Hà trưởng lão thốt lên
“Đây vẫn luôn là bí ẩn không có lời giải. Một khả năng được đưa ra, cho rằng hắn là Trọng Sinh Giả” Lương Trung Tình nói
“Đúng là chỉ có kiến thức từ kiếp trước mới có thể đạt được tinh thần lực cao như vậy” Hà trưởng lão gật gù.
“Các vị, thiết nghĩ chúng ta nên tập trung tìm tên Trần Lương kia. Bắt được hắn không sợ không tra ra được tung tích Vô Lượng Côn”
“Ngươi có biết hắn đang ở đâu không?” Hà trưởng lão hỏi
“Ta không biết. Nhưng tục ngữ có câu trốn được hòa thương, lại không thoát khỏi miếu. Chúng ta chỉ cần san bằng Khai Thiên Môn, sợ gì hắn không ra mặt” Lương Trung Tình mắt hiện sát quang
“Được. Môn chủ của bọn hắn dám động thổ trên đầu Thái tuế, vậy để đám thuộc hạ chịu tội đi” Tộc trưởng gật đầu, ra quyết định.
3 người bọn hắn trò truyện ngay cạnh giường bệnh Ngưu đại trưởng lão, cũng tức là ngay cạnh Tiểu Cửu Giới. Trần Lương bên trong tự nhiên là nghe rõ nhất thanh nhị sở. Câu nói của tộc trưởng Vô Lượng Tộc khiến mặt hắn biến sắc.
“Chết rồi. Đi sai một nước, hỏng cả bàn cờ” Trần Lương lo lắng lẩm bẩm.
Tục ngữ có câu chơi với lửa có ngày bỏng tay. Trần Lương gắp lửa bỏ tay người, lại để lửa đốt ngập mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.