Đám người Trần Lương đi tới thì đã có 15 người của Vô Lượng Tộc đứng sẵn ở cửa động. Có 2 người đứng canh cổng, chỉ mở cửa khi đúng thời gian.
Thời điểm tới, cửa động mở ra, 25 người cùng nhau tiến vào động, đột nhiên 1 người Vô Lượng Tộc đứng ra chặn đường Trần Lương, nói:
“Đường này do ta xây, muốn đi qua phải nộp tiền mãi lộ”
“Sao những người kia không phải nộp?” Trần Lương hỏi
“Bọn hắn đã nộp rồi”
“Vậy là chỉ cần nộp 1 lần, bao nhiêu?”
“1 vạn Tinh thạch”
“Nếu ta không nộp đâu?”
“Vậy ngươi phải ở ngoài, hoặc dùng nhục thân hạ gục ta” Người của Vô Lượng Tộc nói giọng rất kiêu ngạo. Hắn có thể tiến vào Vô Lượng Sơn Động, hẳn nhiên mạnh hơn tộc nhân phổ thông, sử dụng nhục thân đối phó ngoại nhân chắc chắn chiến thắng đến 9 phần.
“Cho ngươi” Trần Lương thản nhiên tung 1 viên tinh thạch cấp 3 cho người kia rồi đi vào.
Người kia có đôi chút ngạc nhiên. Hắn biết những kẻ ngoại tộc ở đây đều có tài phú nhất định, nhưng dễ dàng bỏ ra 1 củ không chớp mắt thì cũng thật là hít hà hít hà. Nhưng tên mới tới này cũng không khỏi quá nhu nhược, còn chưa thèm thử sức đã vội bỏ tiền.
Vừa bước qua cửa động một bước, Trần Lương chợt cảm thấy sức ép đột ngột tăng lên khiến hắn bị hẫng người suýt ngã. Tỷ tỷ ngực bự cười:
“Nơi đây trọng lực tăng thành 200 lần. Ai lần đầu đến cũng bị như ngươi”
“Cảm ơn đã nhắc nhở trước” Trần Lương hài hước nói
Đi qua cửa động trăm bước, Trần Lương nhìn thấy một không gian rộng lớn dưới lòng đất. Kết nối với vùng không gian này là hàng trăm lối đi, ngóc ngách khách nhau. Mỗi một lối đi lại dẫn tới hàng trăm lối đi khác, tạo thành một mê cung khổng lồ với vô số đường hầm.
Ngựa quen đường cũ, ngoại trừ Trần Lương còn chưa biết phải đi lối nào, những người khác vừa vào đã cất bước đi riêng phần mình đường hầm.
Hắn không vội di chuyển, mà đứng yên 1 chỗ, tỏa ra tinh thần lực tới khắp các ngõ ngách của mê cung lòng đất, hình thành nên một bản đồ trong đầu. Có điều, tuy tinh thần lực của hắn trải rộng tới 60 dặm vẫn không chạm tới điểm cuối của nhiều đường hầm.
Cho dù không mò hết, bản đồ hiện tại cũng đã đủ cho hắn dùng trong mấy chục năm tới. Nhưng bản đồ này chỉ dừng lại ở việc cung cấp hình dạng đường đi lối lại mà không biết được ở đâu có Vô Lượng Thạch.
Trần Lương đành phải lựa chọn đi tới con đường ngẫu nhiên. Đây cũng là hoạt động bắt buộc đầu tiên dành cho những người mới đến, tìm kiếm nơi có Vô Lượng Thạch.
Những con đường thông ra động đầu tiên đều đã được đi qua, vì vậy Trần Lương không gặp bất cứ trở ngại hay 1 khối Vô Lượng Thạch nào. Mất tới nửa ngày, hắn mới tìm được 1 tảng Vô Lượng Thạch đầu tiên, phẩm chất Bạch Phẩm. Đây là loại phẩm chất phổ biến nhất tại Vô Lượng Sơn. Phẩm chất càng cao càng hiếm có khó tìm.
Địa Linh Tiên trong Vô Lượng Thạch vô cùng yếu ớt và dễ phân giải, vì vậy, ngay khi đập vỡ Vô Lượng Thạch, phải ngay lập tức hấp thụ Địa Linh Tiên qua da. Điều này dẫn đến phương pháp duy nhất đập vỡ Vô Lượng Thạch để khai thác Địa Linh Tiên là sử dụng nhục thân được bao bọc 1 lớp nguyên khí bên ngoài. Nếu dùng võ kỹ hay ngoại vật phá hủy Vô Lượng Thạch đều sẽ khiến Địa Linh Tiên tan biến.
Khỏi phải nói cũng biết độ cứng của Vô Lượng Thạch không phải dạng phổ thông đất đá có thể so sánh. Lấy nhục thân của hắn, tăng thêm nguyên khí tăng cường sức mạnh mà phải dồn toàn lực 5 quyền mới phá hủy được Vô Lượng Thạch bạch phẩm.
Thanh niên da năm mặc dù đã hấp thu không ít Địa Linh Tiên, vẫn phải cần tới 17 quyền mới có thể đập vỡ Vô Lượng Thạch bạch phẩm. Năng suất có thể nói là chậm vô cùng.
Mất một ngày giời tìm kiếm, Trần Lương mới phá được 4 tảng Vô Lượng Thạch bạch phẩm, thu Địa Linh Tiên vào trong cơ thể, chờ đợi 2 tuần nữa hấp thu, luyện hóa.
Những ngày tiếp theo, Trần Lương tiếp tục tìm kiếm, đánh quyền, thu lấy Địa Linh Tiên.
Đến ngày thứ 3, Trần Lương đang phi người chạy trên 1 lối đi nhỏ thì bắt gặp một con Vô Lượng Thạch Thú đang ăn Vô Lượng Thạch.
Nghe thấy tiếng có kẻ lạ đến, Vô Lượng Thạch Thú quay đầu nhìn. Mà thực ra Trần Lương đoán là nó quay đầu, vì thấy cơ thể nó quay quay, chứ cũng không phân biệt được đâu là mắt nhìn của nó. Thạch thú ăn Vô Lượng Thạch bằng cách đặt miệng của nó chạm vào Vô Lượng Thạch rồi hấp thu từ từ.
Hình dạng Vô Lượng Thạch Thú vô cùng quái dị. Cả cơ thể nó là 1 quả cầu trong suốt, bên trong có mấy đốm sáng, tấn công bằng cách lăn tròn đụng nát kẻ địch.
Loài yêu thú này lấy thức ăn là Vô Lượng Thạch, vì vậy nhục thân cứng rắn vô cùng. Vô Lượng Thạch Thú cũng được phân chia làm 4 loại dựa theo màu sắc bên ngoài là Bạch, Thanh, Hoàng, Huyết.
Con Vô Lượng Thạch Thú bạch phẩm lao ầm ầm về phía Trần Lương. Con đường chật hẹp khiến hắn chỉ có bay sát lên trần để tránh né.
Nhưng thời điểm thạch thú lăn phía dưới Trần Lương, nó liền bật người lên trên. Hắn quá bất ngờ với đòn tấn công ở khoảng cách gần như vậy, không thể tránh né.
Trần Lương ăn một cú trời giáng vào người, lún nửa người vào trần hang, rơi như đậu nát xuống đất. Mặc dù không trọng thương, nhưng gan ruột cũng lộn tùng phèo, đầu óc choáng váng.
Thạch thú quay người, tiếp tục tấn công kẻ địch. Đã không thể tránh, vậy chỉ có thể ngạnh kháng, Trần Lương lấy ra Địa Long Thương đâm về phía trước.
Khuyển Dạ Xoa đang được cắm tại gần Đào Tiên Mộc để hấp thu linh khí từ địa mạch sau khi kích hoạt đặc kỹ thứ 2 của nó. Hiện giờ Trần Lương chỉ có thể sử dụng Địa Long Thương làm chiến khí.
Hai bên giao tranh, Trần Lương bị chấn bay ra sau, lục phủ ngũ tạng càng thêm khó chịu. Phía bên kia, thạch thú lộ ra lỗ thủng bị mũi thương đâm ngập 1 tấc. Nó tức giận, lấy cả cơ thể đập rẩm rầm vào đại địa, tạo ra địa chấn cả 1 vùng.
Thanh niên da ngăm gần đó nhất, lẩm bẩm: “Tên nào đen đủi gặp phải Vô Lượng Thạch Thú rồi”
Ở một nơi khác, tỷ tỷ ngực bự lại nói “Tên nào vận số tốt gặp được thạch thú vậy. Ta tìm mỏi chân không gặp con nào”
Vô Lượng Thạch Thú tự xoay mình, đẩy tốc độ quay lên cao nhất, muốn chấn nát nhừ tử địch. Qua 2 lần giao phong, Trần Lương đã hiểu phương thức tấn công của đối thủ. Hắn cất đi Địa Long Thương, lấy ra 1 vũ khí hình búa.
Đây không phải là búa bình thường, cũng không phải là một kiện thánh khí, mà là Bán Thần Khí tên là Khai Phong Phủ, thuộc sở hữu của một vị thiên nhân bị bẫy chết tại Hỏa Phượng Sơn.
Trần Lương còn chưa kịp chuẩn bị gì, vừa mới lấy được Khai Phong Phủ đã gặp phải kình phong ập đến do thạch thú lao vun vút về phía hắn.
Không sử dụng đến bất luận võ kỹ hay đặc kỹ nào của kiện Bán Thần Khí, Trần Lương chỉ đơn thuần dùng toàn lực tung 1 búa đập vào thạch thú. Trên Khai Phong Phủ hiện ra chi chít các tia lôi điện, là đặc tính tự nhiên của nó.
“RẦM” Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Trần Lương bị chấn bay ra sau, nằm rạp dưới đất. Có điều hắn đã thành công, Vô Lượng Thạch Thú đã tan tành thành vô số mảnh.
Trần Lương đi nhặt lấy nội đan Vô Lượng Thạch Thú, cho ngay vào miệng nuốt xuống. Đánh giết Vô Lượng Thạch Thú, hấp thu nội đan của bọn chúng cũng mang lại tác dụng cường hóa thân thể như Địa Linh Tiên, mà hiệu quả, lại gấp cả trăm lần.
Nghỉ ngơi một ngày cho cơ thể ổn định, Trần Lương xách mông tiếp tục tìm kiếm Vô Lượng Thạch.
Trọng lực cao tại Vô Lượng Sơn Động khiến cho mọi người di chuyển rất mất sức, đập vỡ Vô Lượng Thạch cũng tốn mấy phần công lực, thỉnh thoảng còn gặp Vô Lượng Thạch Thú ngăn cản. Vì vậy không thể dành cả 15 ngày khai phá Vô Lượng Thạch mà phải xen kẽ nghỉ ngơi, hồi phục thể lực.
Trần Lương lần đầu tiến vào Vô Lượng Sơn Động, 2 tuần hoạt động chỉ gặp và phá được 42 tảng Vô Lượng Thạch bạch phẩm. Nhưng nhờ có thêm nội đan của Vô Lượng Thạch Thú, thu hoạch của hắn đã bằng nam tử da ngăm hoạt động cả năm trời.
Hết 15 ngày, nhóm người ngoại tộc lại cùng nhau tụ tập về nơi ở dành riêng cho bọn hắn. Trần Lương thấy nam tử da ngăm nhìn mình, thì hỏi:
“Sao, muốn thách đấu?”
Nam tử da ngăm không trả lời, thực ra trong đầu hắn đã chạy đi chạy lại câu hỏi này hàng ngàn lần mà vẫn chưa có được quyết định cuối cùng. Kết quả lần trước là hắn thắng, nhưng rõ ràng là có điều gì đó sai sai. Đánh tiếp chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.
“Ta thách đấu ngươi” Lời thách đấu vang lên, nhưng không phải xuất phát từ phía nam tử da ngăm mà là một gã trung niên to lớn.
“Tiền cược như nào?” Đã biết rõ quy tắc, Trần Lương đi thẳng vào nội dung chính.
“3 năm” Trung niên to lớn trả lời, giơ ra lệnh bài của mình còn dư 9 năm.
“Được, đánh đi” Trần Lương bước ra giữa sân.