Ngày hôm sau, Trần Lương dẫn quân thu phục toàn bộ những vùng đất còn lại của Thân Sứ Quân. Để tiết kiệm thời gian và sức lực, toàn bộ 2 vạn phàm binh đều nằm trong Không Thú của Trần Lương trong quá trình di chuyển.
Sau khi đánh hết Thân Sứ Quân, Trần Lương chuyển sang càn quét những vùng đất còn lại của Mùi Sứ Quân.
Chỉ trong vòng 2 tháng, quân đội của Trần Lương đã tham gia cả trăm trận chiến lớn nhỏ. Toàn bộ lãnh thổ cũ của Thân Sứ Quân và Mùi Sứ Quân đều đã quy phục dưới cờ Mùi Sứ Quân.
Nhờ có Ngạo Thiên, Trần Lương dễ dàng tìm ra điểm yếu của trận pháp để công phá.
Nhờ có Tiếu Ngạo, nhiều trận chiến, Trần Lương chỉ việc cùng nó và Ngạo Thiên na di tới cạnh Đài Quan Chiến, chém giết Chiến Chủ Nhãn thu lấy Trận Nhãn. Nhiều thành có trận pháp cấp 6, 7 chiếm được mà không tốn một binh, một tốt.
Nhiều thành nhỏ nhìn thấy đội quân của Trần Lương, trực tiếp đầu hàng.
Không phải mọi trận đánh đều dễ dàng. Có những trận, quân địch có viện binh từ nơi khác khiến quân Trần Lương thương tích vô số, tử thương không ít.
Thời điểm chiến sự khốc liệt, Trần Anh một thân một mình đến gặp Trần Lương xin được học 2 võ kỹ kia. Hắn tứ cố vô thân, bị đồng đội bỏ mặc, cũng không có bất kỳ luyến tiếc nào trên thế gian.
Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Đói khát, đắng cay từng trải qua, nhiều không kể xiết.
Có một lần, Trần Anh bị tên công tử nhà giàu đánh nhừ tử gần chết, còn bị nhổ nước bọt vào mặt. Lúc đó, hắn thề, nếu có cơ hội, hắn dù phải liều chết cũng quyết tu thành cường giả, không để kẻ khác khinh thường như vậy.
Hắn nhận lấy 2 quyển võ kỹ đã được Trần Lương ghi chi tiết và rời đi. Từ đó đến khi chiến tranh ở Giang Đông Quốc kết thúc cũng không ai nhìn thấy tung tích của hắn. Trần Lương cũng không nhận được tin tức gì, có thể hắn đang tập trung tu luyện, cũng có thể hắn đã chết ở một xó xỉnh tối tăm nào đó.
Khí thế chiến thắng sục sôi, như ngựa không dừng vó, Trần Lương mang theo đại quân tiến lên phương bắc, xâm chiếm lãnh thổ của Chi Chủ. Hắn tạm thời vẫn chưa muốn xâm phạm Ngọ và Dậu Sứ Quân.
Trần Lương đứng trên cao nhìn xuống 2 vạn quân của Chu Minh và Ưng Sát quần nhau với 20 vạn địch quân. Trận chiến trên không vừa kết thúc nhưng đám tiên nhân sẽ không can dự vào cuộc chiến phía dưới. Rèn binh là quá trình lâu dài và xuyên suốt, không phải để bọn hắn đánh vài trận rồi thôi.
Trần Lương chợt nhận được âm thanh vang lên trong đầu:
"Chủ nhân, lâu không gặp"
Ngẩn ra một lúc, ngó đông ngó tây, Trần Lương mới nhìn vào trong cơ thể, vui mừng nói:
"Haha. Hay lắm. Cuối cùng cũng xong. Kết quả thế nào?"
"Đào Tiên Mộc thế nào rồi?"
"Đã có thể tiếp tục phát triển"
"Tốt lắm, để xong trận chiến này ta sẽ vào xem"
Cuối cùng thì Tiểu Cửu Giới cũng mở ra. Trần Lương đã chờ rất lâu một ngày này. Tiếp quản Phủ Thành Chủ của kẻ địch xong xuôi, hắn mới tiến vào Tiểu Cửu Giới.
Nơi đầu tiên hắn vào, cũng là trung tâm của mọi hoạt động từ trước đến nay, nơi có Long mạch, cũng là nơi trồng Thiên Đạo Mộc. Ngoài ra, xung quanh Thiên Đạo Mộc còn trồng rất nhiều loại linh dược, từ phổ thông tới quý hiếm.
Trước khi phong ấn Tiểu Cửu Giới, Trần Lương đã rất mất công tìm mua các loại hạt giống, linh dược mang vào đây, trồng tại 2 nơi có Long mạch và Địa mạch. Dưỡng chất và linh khí ở vùng đất Long mạch và Địa mạch thì khỏi phải nói, màu mỡ vô cùng, lại có thêm Thổ Bảo Trùng chăm sóc, các loại linh dược đều phát triển tươi tốt vượt bậc.
Nhờ có tiên dược bồi bổ, Thổ Bảo Trùng đã sinh sôi hậu đại, số lượng gia tăng hơn trước gấp mấy lần.
Tiểu Cửu Giới phong ấn hơn 140 năm, tức là tuổi thọ các loại linh dược ở đây, tất cả đều thuộc vào trăm năm linh dược, hiệu quả không cần phải nói. 2 khu dược viên này sẽ giúp Khai Thiên Môn bồi dưỡng một nhóm lớn đệ tử.
Nhìn 2 dược viên trăm năm tuổi, bao phủ một diện tích lớn, Trần Lương vô cùng thỏa mãn. Không những thế, 2 cây tiên dược còn mang cho hắn song hỷ lâm môn.
Nhìn Thiên Đạo Quả treo lủng lẳng trên cây, Trần Lương không thể không cười sung sướng, bay đến ngắm nghía từng quả một.
Thiên Đạo Mộc, 36 năm kết 1 trái. Lúc này, trên cây đã xuất hiện tới 4 trái. 1 người sở hữu tới 4 trái Thiên Đạo Quả, tin tức này truyền ra chỉ sợ là kinh tâm động phách. Đây là món đồ chỉ dành cho các công tử, tiểu thư con nhà giàu có, quyền quý bậc nhất. Những người giàu bình thường cũng không có năng lực sở hữu.
Ngắm nhìn Thiên Đạo Quả, hít một hơi thật sâu linh khí tỏa ra từ Thiên Đạo Mộc, Trần Lương cảm thấy tinh thần thư thái vô cùng, cả cơ thể tràn trề nhựa sống. Hắn không vội ngắt xuống Đại tướng quân, để đấy khi nào dùng hái đi cũng không muộn.
Trần Lương chợt nhớ tới 1 cây tiên dược khác, được trồng ở Địa mạch. Đây là cây tiên dược đầu tiên hắn sở hữu. Khi Tiểu Cửu Giới phong ấn, cây tiên dược này chưa thành thục, chưa thể sử dụng, không biết giờ thì thế nào.
Chỉ một giây sau, Trần Lương đã xuất hiện ngay bên cạnh tiên dược Thất Sắc Tam Sinh Hoa. Cây tiên dược này mỗi 1000 năm mới hình thành 1 cánh hoa, tương ứng với 1 màu. Thời điểm Trần Lương cướp được nó trong Tam Thập Tam Môn, nó đã có 6 cánh hoa. Hắn không biết khi nào thì hoàn thành 1000 năm của cánh hoa thứ 7, vì vậy chỉ biết chờ đợi.
Trời không phụ lòng người, Thất Sắc Tam Sinh Hoa giờ đây đã nảy nở đủ 7 cánh hoa. Mỗi cánh hoa phát ra 1 tầng quang mang, diễm lệ vô cùng. Không ngoa khi nói rằng Thất Sắc Tam Sinh Hoa chính là loài thực vật đẹp nhất trên thế gian.
7 cánh hoa được mọc ra từ một nơi gọi là bát hoa có hình dạng giống như 2 bàn tay chụm vào nhau.
Cách sử dụng Thất Sắc Tam Sinh Hoa rất đơn giản, ăn vào cả 7 cánh hoa. Đồng thời, chủ thể lấy một ít tủy sống đặt vào bát hoa.
Lúc này, Trần Lương có cảm giác một mối liên kết vô hình giữa hắn và phần còn lại của Thất Sắc Tam Sinh Hoa.
Theo như sách ghi lại, khi hắn chết đi, cơ thể sẽ bị tan rã, rồi được quy tụ tại Bát hoa của Thất Sắc Tam Sinh Hoa và sau đó được phục sinh.
Có điều sách không ghi rõ là quá trình phục sinh diễn ra trong bao lâu. Khi phục sinh sẽ giữ nguyên tu vi hay trở về luyện thể cảnh, tu luyện từ đầu. Những điều này, có lẽ phải chờ Trần Lương chết đi mới biết được.
Thất Sắc Tam Sinh Hoa phục sinh hắn 3 lần, tức là Trần Lương đã có thêm 3 cái mạng, nhưng hắn không được lãng phí bất kỳ mạng nào. Đường hắn đi còn rất dài, cho dù là 10 mạng cũng còn ít chứ đừng nói là chỉ có 4 mạng.
Trong ký ức của Hải Thượng Trung và Cung Thừa Hy, một số nơi có một số cố sự kỳ bý cần được khám phá. Một số nơi được đồn là có bảo vật tuyệt thế trong truyền thuyết. Cung Thừa Hy và Hải Thượng Trung đều chỉ có 1 mạng, nên có nơi, bọn hắn dám mạo hiểm, có nơi lại không. Thất Sắc Tam Sinh Hoa chính là cơ hội để Trần Lương mạnh dạn thám hiểm những nơi đó, khám phá những bí ẩn tuyệt thế, xác nhận những truyền thuyết cố sự.
Trần Lương ghé thăm nơi trồng Đào Tiên Mộc. Đây chính là nguyên nhân hắn phải phong ấn Tiểu Cửu Giới 144 năm. Đào Tiên Mộc sừng sững một mình một vùng đất, đắm chìm trong Bạch sắc quang mang sáng đến chói mắt.
Có được lời đảm bảo của Tiểu Cửu Giới về sự phát triển của Đào Tiên Mộc, Trần Lương chỉ đến xem qua liền rời đi.
Rời khỏi Tiểu Cửu Giới, Trần Lương gọi Truyền tin thạch cho Tuyết Hoa:
"Từ lúc Càn Sủng trưởng lão rời đi, hắn có liên lạc với nàng?"
"Không. Thiếp không nhận được tin tức gì của lão"
"Nàng gọi cho lão xem thế nào. Bảo lão nếu muốn đột phá lên Huyền cấp thì đi tới Kinh Châu gặp ta"
"Vâng thưa tướng công"
15 tòa thành thị trực thuộc Chi Chủ đã bị Mùi Sứ Quân nhanh chóng xâm chiếm. Đội quân của bọn hắn quá mạnh, thế không thể cản. Muốn chặn lại được lực lượng của Trần Lương, chỉ có đội quân do đích thân Đại tướng quân thống lĩnh mới đủ tầm.
Trần Lương đang muốn cho quân nghỉ ngơi, tập hợp thêm lực lượng bù đắp lại hao hụt nhân lực do tử thương qua nhiều trận chiến, thì hắn nhận được một tin tức do Chu Minh đưa tới:
"Môn chủ, có gián điệp nằm vùng ở Ngọ Sứ Quân muốn trao đổi với ngươi"
"Ai vậy?" Trần Lương hỏi
"Một nữ nhân tên Hồng Phát Nhi, trước giờ thuộc hạ chưa từng liên lạc với nàng. Hôm nay tự nhiên gọi, đòi nói chuyện trực tiếp với môn chủ, có việc tối mật"
"Hồng Phát Nhi à. Kẻ này không xuất hiện ta cũng gần quên mất hắn. Được rồi, để ta nói chuyện riêng với hắn"
"Hắn?" Chu Minh thắc mắc
"Ngươi không hiểu đâu, cứ lui xuống" Trần Lương phất tay
Trần Lương cầm lấy Truyền tin thạch, nói với Hồng Phát Nhi:
"Nói đi, có việc gì"
"Môn chủ, ta tiềm ẩn ở Ngọ Sứ Quân cả trăm năm nay. Bây giờ mới có thể ở gần Đại tướng quân. Tin tức tình báo của Ngọ Sứ Quân cho thấy tiếp theo ngươi sẽ đánh Ngọ Sứ Quân hoặc Dậu Sứ Quân. Vì vậy ta mới liên lạc xem có thể giúp được gì" Hồng Phát Nhi nói. Trần Lương vẫn nhớ đây đúng là giọng nữ của hắn.
"Ngươi có được cầm Trận Nhãn không?"
"Không. Người nắm giữ Trận Nhãn là Đại tướng quân. Nếu hắn ra ngoài, sẽ đưa Trận Nhãn cho thuộc hạ thân tín của hắn là Khải Lan tướng quân. Nàng là 1 Huyền cấp võ giả"
"Ngươi nói ngươi ở gần Đại tướng quân, cụ thể là như nào?"
"haha. Trăm năm nay, ta đều ở hình dạng giai nhân tuyệt sắc. Ở gần, dĩ nhiên là chung chăn chung gối" Nói đến đây, Hồng Phát Nhi cười lên ha hả, nghe cực kỳ gian tà kèm sung sướng.
"Ngươi có đánh cắp được Trận Nhãn không?" Trần Lương hỏi
"Cái này hơi khó, ta chưa tìm ra được cách nào"
"Ngươi có được tham gia các cuộc họp cao cấp bên đấy không?"
"Đáng tiếc, ta tu vi quá thấp, lại không phải dạng có tài đánh trận, nên không được tham dự"
"Ngươi có nắm được mọi hành động của Lý Thiên Ân Đại tướng quân không?
"Hắn là Đại tướng quân, Địa cấp võ giả, ta làm sao nắm được"
"Trận Nhãn không được, tình báo không được. Vậy ngươi còn làm được gì" Trần Lương cau mày nói
"Ta có thể ám sát Đại tướng quân"
"Vậy sao ngươi còn chưa làm?"
"Ta cần ngươi cung cấp 1 kiện Thiên Thánh Khí châm độc, nhỏ bằng ngón tay út"
"Ngươi nghĩ Thiên Thánh Khí là rau cải ngoài chợ hay sao mà muốn có là có, lại còn phải có độc nữa. Ta hiện giờ kiếm không được vũ khí như thế. Ngươi còn làm được gì khác?"
"Ta... hết rồi"
Nhắm mắt, ngẫm nghĩ một lúc, Trần Lương hỏi tiếp:
"Thân phận của ngươi trong Phủ Thành Chủ là như nào?"
"Ta là ái thiếp của Lý Thiên Ân, thân phận tôn quý, không kẻ nào dám không nghe"
"Tức là ngươi có thể đi tới mọi nơi, làm mọi việc trong Phủ Thành Chủ?"
"Coi như vậy đi. Môn chủ có ý gì?"
"Ta có một loại độc không mùi, không vị được chế biến thành hương liệu dạng lỏng. Nếu ngươi có thể đốt hương liệu này trong buổi họp có Đại tướng quân thì ngươi sẽ lập đại công"
"Được được, ta có thể làm được. Chuyện này quá đơn giản. Ta biết bọn hắn họp ở phòng nào. Chỉ cần thay thế và đốt trước khi bọn hắn họp là được phải không?"
"Đúng là vậy"
"Môn chủ mau đưa ta loại độc đấy, ta sẽ sớm thực hiện và báo cho ngươi biết. Tác dụng của loại độc này là gì?"
"Tác dụng là người trúng độc trở thành phàm nhân trong 2 ngày"
"Chỉ mất sức mạnh trong 2 ngày thôi sao? Sau đó lại trở lại bình thường phải không?"
"Đúng vậy. Làm sao để đưa độc hương cho ngươi?"
"Chỉ cần cho 1 người bán nước hoa đưa ta là được"
"Được rồi. Ta sẽ cho người đưa độc hương cho ngươi"
"Đa tạ môn chủ"
Trần Lương cho gọi mấy người Huyết Vô Thần, Chu Minh vào trao đổi:
"Các ngươi thấy sao?"
"Môn chủ có biết nhiều về tên Hồng Phát Nhi này?" Chu Minh hỏi
"Thực tình là không. Nếu ngươi hỏi ta có thể tin tưởng hắn không thì câu trả lời là nửa điểm tin tưởng cũng không có"
Huyết Vô Thần trình bày:
"Rất có thể đây là một cái bẫy. Nếu bây giờ Lý Thiên Ân bị hạ độc Xuyến Chi Thảo, chúng ta cần tấn công hắn trong vòng trăm ngày.
Cách an toàn để không bị Hồng Phát Nhi lừa, là chúng ta lần lượt tấn công các thành của Ngọ Sứ Quân cho đến khi tiến đến Lý Thiên Thành. Như vậy, cho dù Lý Thiên Ân trúng độc hay không, chúng ta đều không gặp bất lợi.
Nhưng cách này mất thời gian và hao tổn quân lực. Nếu hắn thực sự trúng độc, hắn sẽ dồn toàn lực tấn công chúng ta, rất nguy hiểm.
Một cách tốt hơn, nếu Hồng Phát Nhi không lừa chúng ta và Lý Thiên Ân thực sự trúng độc, đó là dùng 1 đội quân mạnh nhất, chỉ gồm các tiên nhân bất ngờ tấn công Lý Thiên Thành"
"Nếu có thể giải quyết Lý Thiên Ân, những thành thị còn lại liền không khó thu phục. Bọn chúng không có người điều khiển, lại không đưa quân cứu viện nhau. Hạ gục từng thành quá đơn giản" Võ Giác nói
"Nhưng nếu đây là 1 cái bẫy, chỉ sợ quân ta tổn thương thảm trọng, không nhấc đầu lên được. Đặc biệt là thời điểm này, chiến tranh đang cực kỳ căng thẳng"
Mọi người lo lắng bàn tính xem rốt cuộc có tin được Hồng Phát Nhi hay không.