Chiến tranh dường như đã đi được nửa đoạn đường, khi mà chỉ còn lại 6 Sứ Quân.
Mùi Sứ Quân thâu tóm Thân Sứ Quân.
Tý Sứ Quân thâu tóm Hợi Sứ Quân và Tuất Sứ Quân.
Dần Sứ Quân thâu tóm Sửu Sứ Quân.
Thìn Sứ Quân thâu tóm Mão Sứ Quân và Tỵ Sứ Quân
Còn lại 2 Sứ Quân lẻ khác là Ngọ Sứ Quân và Dậu Sứ Quân.
Các Sứ Quân thâu tóm được Sứ Quân khác đều được các thế lực ở Giang Đông Quốc thận trọng quan sát, đánh giá thực lực, cùng nguyên nhân sức mạnh.
Mùi Sứ Quân mạnh nhờ có tên Trận Pháp Sư cấp 9 Trần Lương. Trận Pháp Sư cấp 9 có rất nhiều lợi thế, tìm được điểm yếu trận pháp để tấn công, bố trí trận pháp nhanh, đọc được thực lực kẻ địch, đọc được trí nhớ người khác.
Tý Sứ Quân mạnh nhờ có Đại tướng quân Lã Thị Xuân Thu và Đại quân sư Trọng Đạt. Đại tướng quân Lã Thị Xuân Thu là một trong hai nữ Đại tướng quân của Giang Đông Quốc, thực lực tương đương các Đại tướng quân khác.
Tý Sứ Quân có thể vươn lên cao hơn, thâu tóm 2 Sứ Quân khác, công lao rất lớn là nhờ Đại quân sư Trọng Đạt.
Không ai rõ tu vi của hắn là gì, nhưng về chiến lực, dưới Địa cấp rất khó có người địch lại hắn.
Cái đáng sợ của hắn không nằm ở chiến lực, mà nằm ở khả năng điều quân tài tình, kế sách cao thâm, lại rất giỏi thu phục lòng người.
Đội quân tiên nhân của Tỵ Sứ Quân có thể nói là đứng đầu Giang Đông Quốc, vì vậy mới có thể xâm chiếm 2 Sứ Quân khác.
Dần Sứ Quân mạnh là nhờ có 2 Địa cấp võ giả. Quang Hoàng chính là Địa cấp võ giả thứ hai. Nhờ hắn đột phá lên Địa cấp, Dần Sứ Quân từ một Sứ Quân nhỏ yếu đã vượt lên đứng trong hàng ngũ cường quân.
Thìn Sứ Quân mạnh nhờ có Đại tướng quân Hoàng Long, có chiến lực cao nhất trong các Đại tướng quân. Đội quân tiên nhân thuộc hạ của hắn cũng rất đông, trong đó Trương Long Sát là cánh tay trái của hắn, có nhiệm vụ xây dựng Xích Bích Thành làm căn cứ giáp công Ngọ Sứ Quân.
Nửa đoạn đường đầu của chiến tranh mới chỉ là khởi động, bây giờ mới chính thức bước vào cam go, khốc liệt. Các hoạt động ám sát, gián điệp, mua chuộc sôi động hơn bao giờ hết. Trong một số trường hợp trọng yếu, Trần Lương phải đọc trí nhớ của vài người để kiểm tra thông tin.
Trương Long Sát tự nhận đã rất cẩn thận, không ngờ cũng bị gián điệp nằm vùng hơn ba chục năm, hi sinh 1 cánh tay, chịu nguy hiểm tính mạng lừa hắn. Thử hỏi trên đời còn có gì đáng tin.
Một trong những mục tiêu hàng đầu hiện nay là Trần Lương. Hắn vừa là yếu nhân lại vừa là yếu nhân. Có thể nói là kẻ yếu nhất trong hàng ngũ yếu nhân. Vì vậy, mỗi khi ra ngoài, hắn đều phải rất thận trọng.
Trần Lương vừa nhận được tin tức về Thân Thành Phú, gã luyện đan sư cấp 7 mà lần trước lừa bắt cóc Tuyết Hoa, hiện đang ở Dạ Hành Trấn, một thị trấn gần Chi Chủ.
Thời điểm đó, Tuyết Hoa phải tự thân đến bái phỏng Thân Thành Phú bởi gã biết 1 tuyệt kỹ độc môn, tên là Châm Cứu. Người biết Châm Cứu gọi là Châm Cứu Sư.
Châm Cứu là một tuyệt kỹ rất ít người biết, và rất khó luyện tập. Yêu cầu tối thiểu cho nó là tinh thần lực cấp 6, tu vi Hoàng cấp. Dụng cụ sử dụng trong Châm Cứu là các cây châm, thường là phẩm cấp Thiên Thánh Khí.
Luyện đan sư muốn học được Châm Cứu đều phải bỏ ra một cái giá lớn để được truyền thụ. Vì vậy Tuyết Hoa, mặc dù tu vi chưa đủ, tinh thần lực chưa đủ, nhưng vẫn muốn đến bái phỏng Thân Thành Phú trước để sau này hắn đồng ý dạy nàng.
Vừa khó, vừa đắt như vậy, có đáng để luyện đan sư học Châm Cứu không?
Câu trả là có. Châm Cứu có tác dụng chữa thương cao gấp nhiều lần đan dược, thậm chí cao hơn chục lần.
Chỉ 1 tác dụng này thôi có thể nhân ra những lợi ích tuyệt vời khác.
Nguyên liệu bào chế đan dược chữa thương cấp 5 trở lên đều không dễ tìm. Cùng 1 lượng nguyên liệu, thay vì tạo ra 1 viên đan dược cấp 6, ngươi lại có thể tạo ra 7, 8 viên cấp 6, đó là cỡ nào tuyệt vời.
Có rất nhiều lúc, vết thương tuy nặng, nhưng dùng cả 1 viên đan dược thì hơi thừa, cũng không thể chỉ dùng 1 phần. Vậy Châm Cứu sẽ giải quyết được vấn đề này. Châm Cứu Sư sẽ đưa 1 lượng dược liệu vừa đủ để chữa trị. Tiết kiệm vô cùng.
Hơn nữa, nếu ngươi bị thương nặng tới mức không thể luyện hóa đan dược, vậy muốn được cứu chữa, chỉ có thể dùng đến những cách đặc thù, Châm Cứu là một trong những cách đó. Nếu không, chỉ có thể nằm yên đợi cơ thể tự chữa trị.
Châm Cứu gồm 2 bước.
Bước thứ nhất là vai trò của luyện đan sư, luyện hóa dược liệu vào các cây châm. Bước này gần giống như luyện đan nhưng lại khó hơn, tỉ mỉ hơn. Vì vậy yêu cầu tinh thần lực cao.
Bước thứ hai là vai trò của tu vi Hoàng cấp, đâm các cây châm vào các điểm cần thiết trên cơ thể đối phương, có thể là người, có thể là yêu thú. Để hoàn thành tốt bước này, Châm Cứu phải điều khiển nguyên linh khí thật chuẩn xác để bóc tách dược lực phù hợp ở từng lần châm.
Bóc tách dược lực ở cây châm đã vô cùng khó khăn, vì vậy nếu phải dùng sức để đâm xuyên qua lớp da thịt, huyết mạch của võ giả sẽ khiến Châm Cứu càng khó đến tuyệt vọng. Vì vậy sử dụng châm có phẩm cấp Thiên Thánh Khí sẽ giúp Châm Cứu Sư đỡ được khoản này.
Nắm được vị trí của Thân Thành Phú, Trần Lương dự định sẽ cho sát thủ đến giết hắn. Trần Lương gọi cho Tuyết Hoa, hỏi:
"Nàng muốn xử lý hắn như nào?"
"Tướng công, chàng có thể bắt sống hắn về đây được không?" Tuyết Hoa hỏi lại
"Nàng muốn học Châm Cứu đến thế sao?" Trần Lương lại hỏi
"Đúng vậy" Tuyết Hoa trả lời
Thân Thành Phú là Châm Cứu Sư đầu tiên Tuyết Hoa biết. Nàng muốn học Châm Cứu để sau này giúp ích được cho Trần Lương nhiều hơn. Hiện giờ nàng mới chỉ giúp thông qua quản lý Khai Thiên Môn. Tất nhiên trợ giúp của nàng ở mảng này là rất lớn, nhưng Tuyết Hoa không muốn. Nàng muốn được đích thân chữa trị cho phu quân của mình.
Mà khả năng phục hồi của Trần Lương rất cao, luyện hóa đan dược chữa thương thông thường có tác dụng không nhiều. Muốn cứu hắn những lúc lâm nguy, Tuyết Hoa phải có năng lực cứu chữa cho các vết thương chí mạng, cửu tử nhất sinh. Vì vậy học Châm Cứu là khao khát của nàng.
Giết người thì dễ, bắt người sống rời đi thì khó hơn nhiều lần.
Thân Thành Phú có 1 hộ vệ Huyền cấp sơ giai võ giả bảo vệ. Muốn giết Thân Thành Phú có thể bỏ qua hộ vệ của hắn mà lén giết. Nhưng nếu muốn bắt sống Thân Thành Phú, lại cần phải giải quyết tên hộ vệ và không để Thân Thành Phú chạy thoát.
Trần Lương cử đi 2 vị Huyền cấp, một vị nhất huyệt, một vị sơ giai. Nhiệm vụ là bắt sống, bất đắc dĩ mới phải giết.
3 ngày sau, Trần Lương mất liên lạc với 2 người này. Khả năng cao tin tức Trần Lương nhận được là một cái bẫy muốn triệt hạ dần tay chân của hắn. Trần Lương rất muốn biết kẻ nào, thế lực nào đứng sau chuyện này. Từ chuyện bắt cóc Tuyết Hoa cho tới nhiều vụ gián điệp, ám sát khác, Trần Lương cảm giác mình đang nằm trong tầm ngắm của tên kia. Nghi ngờ cao dành cho Ngọ Sứ Quân, 2 bên đã tranh đấu trực tiếp với nhau rất nhiều năm.
Ngô Tài Phái là một môn phái không nhỏ, chuyên buôn bán linh dược và đan dược trên khắp Giang Đông Quốc. Ngô Tài Phái nhiều năm nay đã hợp tác với Khai Thiên Môn rất tốt. Trần Lương cùng hai thuộc hạ đang bay tới trụ sở Ngô Tài Phái để tham gia tiệc mừng thọ trăm năm thành lập.
Trụ sở Ngô Tài Phái nằm cách Phủ Thành Chủ Kinh Châu 15 dặm, vượt ra ngoài hộ thành đại trận 4 dặm. Có thể nói là khá gần, lại là đến chỗ thân quen nên Trần Lương không mang theo đội quân hộ tống.
Tiệc chúc mừng diễn ra vô cùng náo nhiệt. Khách mời đa phần là bạn làm ăn với Ngô Tài Phái, trong đó không ít người Trần Lương quen. Những người tham dự đều có địa vị nhất định, hiển nhiên tu vi cũng không thấp. Dù ngươi làm nghề gì tại Cửu Giới, muốn trèo lên cao, dù thông minh, tài năng đến mấy thì tu vi của bản thân vẫn luôn là điều kiện cơ bản bắt buộc.
Vì vậy, những người được mời đều là Hoàng cấp trở lên, vốn dĩ không cần ăn, nhưng đồ ngon, rượu ngọt vẫn luôn là một trong những lạc thú của con người.
Nổi bật lên trên những sơn hào hải vị, những màn ca múa của các vũ nữ với thân hình nóng bỏng, là một màn độc tấu huyền cầm của một nữ nhân che mặt. Màn độc tấu này khiến cho những tiếng cười, tiếng nói đều tạm dừng để nghe trọn bản nhạc.
Khán giả không chỉ nghe bằng tai, mà từng nốt nhạc dường như tan vào tâm hồn họ, du dương tâm hồn họ. Nhạc điệu có cái gì đó rất lạ, khiến người nghe như bị mê hoặc.
"Nhạc Phương đại nhân thật là rộng tay, mời hẳn nhạc sư tiếp đãi chúng ta" Một lão già vừa vuốt râu, vừa gật gù nói với Trưởng phái của Ngô Tài Phái.
"Phương Lâm đại sư quá lời. Nhờ phúc mọi người mà Ngô Tài Phái kiếm được miếng ăn, bỏ ra một chút giúp mọi người hưởng thụ âu cũng là lẽ thường
"Hóa ra là nhạc sư, tại hạ lần đầu được nghe, quả thực là mở rộng tầm mắt"
"Hèn gì ta lấy làm lạ, sao vị mỹ nhân kia lại điều khiển linh khí chơi đàn"
Nhạc sư chơi nhạc, không phải nhạc bình thường, mà dùng nguyên linh khí kết hợp với đôi bàn tay tài hoa để chơi đàn. Nhạc sư chơi đàn, chính là võ giả múa võ. Âm nhạc lúc này đã không chỉ còn là âm thanh, mà nó còn kèm theo sự mê hoặc. Hay nói về bản chất, nó chính là võ kỹ đánh vào tinh thần. Chỉ là ở mức độ nhẹ nhàng, đi kèm âm thanh nhẹ nhàng, nó lại là một thứ âm nhạc hưởng thụ, thư giãn tinh thần.
Nhạc sư cần phải điều khiển linh khí, vì vậy tối thiểu phải là Hoàng cấp tu vi. Mời 1 vị nhạc sư đến biểu diễn cần phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nhìn vào cơ thể chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm, lại thêm đôi bàn tay trắng như tuyết, mềm mại như nhung khiến cho nam nhân ở đây đều không thể rời mắt khỏi nàng. Nữ nhạc sư vừa kết thúc bài nhạc, câu đầu tiên vang lên là:
"Cô nương, có thể bỏ mạng che mặt được không?"
Nữ nhạc sư với cơ thể tuyệt mỹ ấy đang mang một chiếc mạng dầy che kín mặt, khiến ai nấy đều khát khao được chiêm ngưỡng khuôn mặt được dự đoán là mỹ nhân này.
"Xin lỗi các vị, tiểu nữ trước giờ chưa từng bỏ mạng xuống" Nàng vừa nói xong, liền cất bước rời đi
"Ta sẽ trả 10 vạn Tinh thạch để được nhìn khuôn mặt nàng" Người lên tiếng là một nam nhân với khuôn mặt hào hoa, tay đeo ngọc quý, người khoác áo bào, chỉ nhìn qua đã thấy đắt tiền.
10 vạn là một con số không nhỏ, cho dù là với Huyền cấp võ giả. Nhưng mọi người cho rằng vị nữ nhạc sư kia là một băng thanh ngọc khiết mỹ nhân, sẽ không vì tiền mà thay đổi. Nhưng mọi người đều đã nhầm.
"Lát nữa ta sẽ gặp ngươi" Nàng vừa nói, vừa chìa tay ra đòi tiền làm ai nấy đều ngạc nhiên.
Nam nhân kia cũng ngơ ngác một chút. Vừa rồi hắn chỉ là tiện miệng nói bừa, vì bản thân hắn cũng nghĩ giống mọi người, cho rằng nàng sẽ không đồng ý. Giây lát sau, hắn liền lấy ra 10 củ, muốn bước lại gần trao tận tay mỹ nhân. Nhưng nữ nhạc sư nói:
"Không cần lại gần, tung Tinh thạch lại đây là được"
Lại một lần nữa nữ nhạc sư khiến mọi người cảm thấy khó hiểu. Tung, sao lại là tung? Hành động này chẳng phải là khiếm nhã cho người nhận sao???
"Cô nương, tại hạ không có ý gì xấu, chỉ muốn đưa tận tay nàng" Nam thanh niên nhẹ nhàng nói giống như một chính nhân quân tử.
"Trả thêm 10 củ, ngươi sẽ được đưa tận tay" nữ nhạc sư nói
Lần thứ 3, nam thanh niên gặp phải ngạc nhiên trước các yêu cầu của nữ nhạc sư. Dường như vị nữ nhạc sư này có vẻ hơi quá tham lam, hai mắt chỉ biết đến tiền. Hình tượng băng thanh ngọc thiết, mỹ nhân không dính bụi trần của đám người ở đây đều đã sụp đổ hoàn toàn.
Nam thanh niên bắt đầu thấy hối hận bỏ ra 10 củ chỉ để nhìn mặt 1 người mà chưa biết xấu hay đẹp. Với tính cách này chỉ sợ là khó đẹp như hắn mong đợi. Hối hận thì hối hận, lời đã nói ra, tiền đã lấy ra, chả nhẽ thu về. Nam thanh niên quyết định tung nhẹ nhàng 10 củ cho nữ nhạc sư
"Quân sư huynh thật là hào phóng với mỹ nhân, tiểu đệ đây khâm phục sát đất" Một thanh niên khác vừa nói xong, cả phòng cười lên ha hả với hắn.
Ban nhạc tiếp tục chơi nhạc, gian phòng lại cười nói vui vẻ.