Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 136: Lời ta nói chính là đạo lý




Trần Lương dùng đến phương án thứ hai hắn nghĩ tới.
Lựa chọn một bộ trang phục xa hoa lộng lẫy, trông như một phú thương giàu có, Trần Lương hiên ngang lẫm liệt đi vào cửa tiệm treo bảng ghi 3 chữ "Vạn Yêu Tiệm"
Nhìn thấy phú ông đến, gia nhân tươi cười đi đến hỏi "Quý khách cần mua yêu thú gì? Cửa tiệm chúng tôi loại nào cũng có"
Trần Lương liếc mắt hỏi "Loại nào cũng có? Có yêu thú cấp 11 không?"
Gia nhân ngượng cười: "Ha ha, quý khách nói đùa. Trên cả Cửu Giới này, không có bất kỳ chỗ nào bán yêu thú cấp 11"
Trần Lương vừa đi ngắm nghía các kệ hàng, vừa hỏi thăm "Hiện giờ các ngươi có đồ vật nào là tốt nhất, đắt nhắt?"
"Những đồ tốt nhất không có ở ngoài này mà phải vào bên trong. Có điều chỉ có khách quen của tiệm mới được vào, mong quý khách thông cảm"
"Làm thế nào để trở thành khách quen?"
"Mỗi khách nhân mua trên 5 vạn Tinh thạch đều sẽ được cấp thẻ xanh để trở thành khách quen của tiệm"
"Đơn giản" Trần Lương lấy ra 5 củ đưa cho gia nhân, nói "Chỗ này có cái gì tốt nhất, lấy ra ta mua. Xong đưa ta thẻ xanh"
"Có ngay, có ngay. Quý khách xin đợi một chút" Gia nhân vui mừng cầm 5 viên Tinh thạch cấp 3 đi lấy đồ
Gia nhân đi ra, đưa cho Trần Lương 3 viên nội đan, giới thiệu "Đây là nội đan của Tu La Hải Sư, yêu thú cấp 8. Đây là nội đan của Đam Khinh La Thử và Cuồng Tiếu Hồng Nhím, yêu thú cấp 7. Ba nội đan này vừa đủ giá trị 5 củ, là 3 thứ giá trị nhất ở tiệm ngoài này"
"Được" Trần Lương thu nội đan vào Nhẫn không gian "Có thể vào trong chưa"
"Tất nhiên, tất nhiên, xin mời theo tiểu nhân" Gia nhân đưa cho Trần Lương một thẻ xanh rồi dẫn hắn đi qua 1 hành lang dẫn xuống mặt đất
Trong mật thất, Trần Lương nhìn thấy rất nhiều bộ phận yêu thú, có cánh, có đầu, có đuôi, có xương, có tim...
Ở một phía, còn có một loạt các loại bảng tên dựng trên 3 hàng kệ dài. Trần Lương mới hỏi:
"Những bảng tên kia là sao?"
"Đó là những yêu thú còn sống, được tiệm ta nuôi nhốt ở một nơi bí mật. Quý khách có nhu cầu, chỉ cần đặt một khoản tiền cọc rồi đúng ngày hẹn đến lấy"
"Ta muốn tìm một con Tam Nhãn Lang còn sống, các ngươi có không?"
"Trên đây là tất cả các yêu thú còn sống của bổn tiệm. Nếu không có, tức là không có" Gia nhân chỉ tay vào đống bảng tên, không có tên Tam Nhãn Lang nào.
Trần Lương lựa chọn mua xác của 1 con yêu thú cấp 9 hoàn chỉnh rồi nhắn với gia nhân:
"Đây là Truyền tin thạch của ta, nếu bắt được Tam Nhãn Lang, các ngươi báo tin cho ta. Giá cả dễ nói"
"Tiểu nhân sẽ ghi lại yêu cầu của quý khách" Vừa nói, hắn vừa lấy ra 1 quyển sổ, viết lên đó yêu cầu của khách có thẻ xanh rồi dán tờ giấy lên 1 cái bảng.
Trần Lương rời đi, đợi 3 ngày vẫn chưa thấy có thông tin gì, cho thấy Cổ Điêu Phái không có ý định bán ra Tam Nhãn Lang lúc này. Có thể bọn hắn để dùng cho nội bộ. Có thể bọn hắn chờ nuôi Tam Nhãn Lang tiến hóa lên cấp cao nhất để bán ra được giá cao. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không có thời gian thêm để chờ đợi.
Phương án chuộc lại Tam Nhãn Lang bất thành. Trần Lương đành sử dụng đến kế sách cuối cùng.
Cưỡi Tiếu Ngạo trở về Hải Hãn Thành, Trần Lương huy động đám người Trưởng lão khách khanh theo hắn đi đánh nhau.
Số lượng huy động chỉ bằng một nửa so với hắn nghĩ. Lí do bởi nhiều người ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc đi rèn luyện. Theo quy định, các Trưởng lão khách khanh được ra ngoài lịch luyện mỗi năm 1 lần, mỗi đợt kéo dài 4 tháng tối đa. Vì vậy không thể chờ bọn hắn về được.
Một nhóm 11 Trưởng lão khách khanh theo Trần Lương ngồi trên chiến hạm bay tới Vạn Yêu Tiệm phụ cận, cách trận pháp bảo hộ của Cổ Điêu Phái 3 dặm.
Không nói không rằng, Trần Lương ra lệnh bắn đại pháo vào hộ trận khiến nó chập chờn gần như bị hủy. Theo Trần Lương tính toán, hộ trận này cấp 7, vẫn chịu được tấn công của Địa cấp võ giả sơ kỳ. Có điều nếu cả 3 Địa cấp võ giả sơ kỳ liên tục tấn công thì chỉ vài hiệp là nổ tan
Bị một kích cực mạnh tấn công, tiếng pháo nổ va đập vào hộ trận thu hút mọi sự chú ý ở khắp mọi nơi. Toàn bộ nhân mã của Cổ Điêu Phái chạy ra nhìn về phía chiến hạm. Cổ Điêu Phái có 12 vị trưởng lão bay lên cao ngang với chiến hạm, nhưng không dám tới gần mà chỉ dám ở trong trận pháp. Một người đứng đầu nói:
"Các ngươi vì sao tấn công chúng ta?"
"Các ngươi bắt sủng thú của ta, một con Tam Nhãn Lang cấp 9. Mau trả lại" Trần Lương nói lớn
"Đạo hữu, chỉ sợ có hiểu nhầm. Cửa tiệm bọn ta không hề có Tam Nhãn Lang nào cả. Ngươi có thể vào kiểm tra"
"Ta với nó đã tạo Hiệp Ước Linh Thân, tất rõ ràng vị trí ở đâu. Nó nằm phía dưới mặt đất ở hướng này. Phía trên đó là 1 ngôi nhà. Ta đã vào xem nhưng không tìm ra được mật đạo. Trang viên của các ngươi có 2 chỗ được canh phòng rất cẩn mật cùng nhiều trận pháp bày bố. Hẳn lối xuống mật đạo là từ 1 trong 2 chỗ đấy.
Ta nói nhiều vậy hẳn là đủ chứng minh rồi chứ"
Mấy vị trưởng lão nghe xong quay qua thảo luận nhỏ với nhau
"Chúng ta mới bắt Tam Nhãn Lang từ mấy ngày trước, cũng chỉ có 6 chúng ta biết. Tên này đúng là chủ nhân của Tam Nhãn Lang rồi"
"Chủ nhân thì sao. Chúng ta bắt được nó thì là của chúng ta"
"Nhưng chiến thuyền của hắn rất lợi hại, chưa kể 11 người đi theo chưa biết thế nào"
"Đại pháo chỉ dùng để phá trận. Thời gian chờ để bắn pháo đủ để chúng ta tránh thoát khỏi nòng pháo. Cái ta phân vân chỉ là 12 người kia không biết thực lực thế nào"
"Không được. Trận pháp cấp 7 này giá trị tới mấy trăm củ, bằng mấy lần giá trị Tam Nhãn Lang. Sao có thể vì nó mà để bị phá hủy đi hộ trận này. Cho dù không hỏng hẳn mà chỉ tốn chi phí sửa chữa cũng giá trị ngang Tam Nhãn Lang. Chưa kể là biết đâu lúc đấy có kẻ thù tấn công thì lấy đâu ra phòng thủ"
"Ta đồng ý. Trận pháp thì bị hủy, chúng ta thì không dám chắc thắng được 12 kẻ kia. Ta đề nghị trả lại Tam Nhãn Lang"
"Đúng vậy. 12 kẻ kia sở hữu được chiến thuyền lợi hại như này thì thực lực cũng không phải dạng vừa đâu, không nên gây sự"
Một hồi nghị luận, người đứng đầu ra quyết định "Coi như chúng ta đen đủi, trả lại Tam Nhãn Lang cho hắn đi"
Một trưởng lão trong nhóm bay về phía mật đạo, lát sau mang ra 1 Tam Nhãn Lang bị treo một huyết phù quanh cổ. Huyết phù này có tác dụng giam cầm sức mạnh yêu thú.
Tiếu Ngạo lúc trước bị thương rất nặng, lại thêm bị huyết phù giam giữ khiến lúc này nó còn rất yếu. Trần Lương tức giận, nói:
"Mau mang Tam Nhãn Lang lại đây"
Cổ Điêu Phái cho người mang Tam Nhãn Lang bay đi, Trần Lương cho 1 người bay đến nhận. Trần Lương đau lòng nhận lấy 1 Tiếu Ngạo khắp người thương tích, ốm yếu nằm yên 1 chỗ. Hắn quay ra nói:
"Các ngươi đánh trọng thương sủng thú của ta, cảm thấy nên bồi tội gì?"
"Bồi tội? Yêu thú lang thang một mình, không chủ bên cạnh. Bọn ta đánh bắt nó là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Bọn ta còn chưa giết nó là may cho ngươi rồi. Đừng có được nước lấn tới" Người đứng đầu Vạn Yêu Tiệm quát lại
Hắn nói xong, không thấy đối phương nói lại, tưởng là êm xuôi rồi. Ai ngờ một tiếng nổ ầm vang lên, từ chiến thuyền hiện lên một cự tượng, nhanh như chớp đánh tới trận pháp. Ngay sau đó là tiếp 1 tiếng nổ ầm vang lên, trận pháp rung lắc dữ dội, tùy thời có thể sụp.
"Ngươi! Bọn ta đã thả sủng thú của ngươi, còn muốn gì nữa" Người đứng đầu Vạn Yêu Tiệm quát lên
"Bồi thường 1 viên nội đan của yêu thú cấp 10" Trần Lương nói
"Ngươi quá vô lý. Hung hăng vô đạo. Cho dù bồi thường cũng không thể tới nội đan của yêu thú cấp 10"
"Lời ta nói chính là đạo lý. Ngươi không phục? Vậy để ta cho 2 đại pháo cùng bắn xem trận pháp của ngươi còn giữ được không"
"Cho dù muốn, bọn ta cũng không có nội đan yêu thú cấp 10 cho ngươi. Ngươi rõ ràng yêu thú cấp 10 quý hiếm cỡ nào, sao bọn ta dễ dàng gặp mà bắt được"
"Lừa ta vô ích. Mấy ngày trước ta vừa mang thẻ xanh tiến vào sâu bên trong cửa hàng của các ngươi. Ở đó có 1 viên nội đan của Khê Đầu Báo. Giao nó ra, từ nay chúng ta không ai nợ ai"
Mấy người của Vạn Yêu Tiệm do dự chưa quyết. Chính lúc này, một toán người từ xa bay tới. Người đi đầu hỏi: "Lệnh Kha, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Tướng quân, tên này ngang nhiên tới Vạn Yêu Tiệm của ta cướp bóc trắng trợn. Mong ngươi giúp chúng ta đòi lại công đạo"
Lệnh Kha thấy người đến là Phủ Thành Chủ liền mở cờ trong bụng. Vạn Yêu Tiệm bọn hắn đóng thuế hàng năm không phải ít, lúc này hẳn là phải được Phủ Thành Chủ bảo vệ.
"Tên kia, sao ngươi đến cướp của Vạn Yêu Tiệm?" tướng quân quay qua hỏi Trần Lương
"Ngươi là ai?" Trần Lương không trả lời mà hỏi ngược lại
"Ta là tướng quân ở Phủ Thành Chủ của Công Khải Thành, phụ trách trị an nơi đây. Ngươi trả lời câu hỏi của ta"
"Vạn Yêu Tiệm bắt và đánh trọng thương sủng thú có Hiệp Ước Linh Thân với ta. Bây giờ ta bắt bọn hắn bồi thường"
"Sao các ngươi lại đánh trọng thương sủng thú của hắn?" tướng quân quay qua hỏi Lệnh Kha, người đứng đầu Vạn Yêu Tiệm.
Lệnh Kha nghe câu hỏi có chút hơi ngẩn người. Trong cái thế giới mạnh được yếu thua như này, việc đánh cướp là rất bình thường, đánh bắt yêu thú càng là việc diễn ra hàng ngày. Thực ra câu hỏi của tướng quân đầy đủ phải là " Sao các ngươi lại đánh trọng thương sủng thú của kẻ mạnh hơn các ngươi?"
"Tướng quân, lúc đó yêu thú của hắn chỉ có 1 mình, bọn ta nào biết là nó đã có chủ"
"Vậy là do ngươi không ở cạnh sủng thú của mình. Ta thấy Tam Nhãn Lang chỉ hơi yếu, chứ không đến nỗi trọng thương không sống nổi. Ta thấy 2 bên xí xóa làm hòa rồi đường ai nấy đi"
"Không được. Bọn hắn không tổn hại gì, còn ta lại bị trọng thương sủng thú. Hôm nay bọn hắn không bồi thường, ta sẽ bắn đại pháo đến khi trận pháp bị hủy hoại hoàn toàn mới thôi" Trần Lương khăng khăng không nhường
"Đạo hữu, ngươi làm thế chỉ thiệt cả 2 bên. Ngươi không những không được gì, lại tổn hao đạn pháo. Ta thấy giá trị đạn pháo cũng không nhỏ a" tướng quân vẫn nhẹ giọng hòa giải
"Không sao, đạn pháo của ta rất nhiều, bắn bớt cho nhẹ thuyền"
"Ngươi suy nghĩ lại một chút. Trận pháp bảo hộ của Vạn Yêu Tiệm ta có biết, đây tuy là một trận pháp cấp 7 hạ phẩm, nhưng lại thuộc về dạng thuần túy phòng ngự, không có lực phản công. Vì vậy khả năng phòng ngự, phục hồi của nó rất mạnh. Ngươi tấn công, nhìn qua có vẻ sắp hạ được nó, nhưng thực tế còn xa mới đủ.
Nói thêm 1 chút, Vạn Yêu Tiệm đóng thuế và nằm dưới sự bảo vệ của Phủ Thành Chủ bọn ta. Vì vậy trừ khi bọn hắn làm sai thì phải tự chịu. Còn như hiện tại là ngươi quá đáng, bọn ta sẽ trợ giúp bọn hắn.
Trong lúc ngươi bắn pháo, Phủ Thành Chủ và Vạn Yêu Tiệm sẽ giáp công ngươi từ 2 phía. Không cần biết ngươi mạnh đến đâu, nhưng ắt có thương vong.
Nếu giao chiến, tất cả mọi người đều lợi bất cập hại. Ngươi nên cân nhắc kỹ"
Tướng quân vừa ngọt vừa mặn. Không những đưa ra lời khuyên hợp tình hợp lý, lại cài vào đó lời đe dọa cứng rắn.
Đám người Trưởng lão khách khanh cũng bắt đầu lo lắng nhìn Trần Lương. Bọn hắn đều thấy vị tướng quân kia nói rất hợp tình hợp lý. Không may Trần Lương tiếp tục tấn công là bọn hắn sẽ lâm vào khổ chiến. Không ai muốn điều này xảy ra. Một người nói nhỏ:
"Môn chủ, hắn nói có lý. Chúng ta đã cầm lại được Tam Nhãn Lang, nên lui thôi"
"Đúng rồi, chúng ta còn 1 cuộc chiến rất dài phía trước, không nên tham bát bỏ mâm"
"Bảo toàn lực lượng là quan trọng"
"Thôi được" Sau một hồi suy nghĩ, Trần Lương nói: "Ta cũng không phải là người không biết đạo lý"
Lệnh Kha nghe xong câu, mặt đen lại, thầm nghĩ "Đạo lý con mẹ ngươi. Vừa nãy còn bảo lời ta nói chính là đạo lý, giờ đã lật lọng ngay được. Mặt dày còn hơn phân trâu"
"Thế này đi. Ta vẫn muốn có viên nội đan kia. Ta mua của các ngươi 5 Củ. Thấy ta tuyệt vời chưa" Trần Lương nói
"Giá của viên nội đan đấy là 12 Củ, bán cho ngươi 10 Củ đã là rất tốt rồi" Lệnh Kha phản đối
"Vậy để ta phá hủy trận pháp của ngươi xong sẽ mua với giá 10 củ" Trần Lương vỗ vỗ tay vào khẩu đại bác "Bắn liên tiếp 10 phát xem trận pháp của ngươi chịu được không"
"Thôi để ta hòa giải. Vạn Yêu Tiệm bán cho vị đạo hữu này với giá 6 Củ, còn lại coi như phí bồi thường" tướng quân lên tiếng, đồng thời trợn mắt nhìn Lệnh Kha, ý bảo nếu ngươi không nghe, ta liền bỏ mặc ngươi.
Lệnh Kha nóng mặt, nhưng dịu lại nói "Thôi được, giá 6 củ"
Trần Lương thấy giá này cũng đã rất tốt rồi, không nên chèn ép đối phương quá đáng, nên cũng gật đầu đồng ý.
"Ha ha, rất tốt. Không đánh nhau, không quen biết. Vị đạo hữu này trông còn rất trẻ, không biết quý tính đại danh là gì?"
"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là Thủy Kính Tiên Sinh" Trần Lương nói. Cái tên Trần Lương bị nhiều truy sát quá, tốt nhất là không nên sử dụng. Từ nay hắn sẽ dùng tên Thủy Kính Tiên Sinh ở Phạm Thiên Vực này cho đến khi bước vào Địa cấp.
Thành chủ đại nhân rất thích kết giao anh hùng trong thiên hạ. Ta mạn phép thay mặt thành chủ mời đạo hữu tới Phủ Thành Chủ làm khách, uống rượu ngon.
"Ta hiện có việc bận, mạn phép khi khác quay lại. Tiện cho ta hỏi, thành này thuộc về Sứ Quân nào?"
"Đây là một thành độc lập, không thuộc Sứ Quân nào. Bọn ta chỉ mong sống hòa bình, yên ổn làm ăn, không muốn dính líu tới chiến tranh giữa các Sứ Quân"
"Ta sẽ còn quay lại. Trước hết giao dịch xong nội đan đã"
2 bên mua bán, lấy tướng quân làm trung gian. Trần Lương lái chiến thuyền rời đi khiến cho 3 bên thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.