2 gia đình ăn Tết, làm lễ thành thân và chia tay Trần Lương cùng Tuyết Hoa để bọn hắn lên đường, trở về điểm tập trung tại La Sơn Thành.
Đúng ngày mồng 10 Tết, toàn bộ nhân lực Khai Thiên Môn đã có mặt đầy đủ. Trưởng lão khách khanh không dám không đến, còn những người khác, nếu muốn rời đi đã sớm đi từ lúc Khai Thiên Môn bị vây hãm trong khó khăn.
Tất cả leo lên chiến thuyền tiến về Trường Sinh Thành, nơi có truyền tống trận đi Phạm Thiên Vực. 215 người bọn hắn xếp thành 1 dãy dài trong Sân Truyền Tống, đi qua cửa kiểm tra.
Cửa kiểm tra là để xem ngươi có mang theo Không Vật không. Nếu có mang thì phải để người của Sân Truyền Tống vào trong kiểm tra để tránh gian lận. Trong Không Vật có bao nhiêu người và yêu thú sẽ tính thêm tiền tương ứng bằng đấy người đi qua truyền tống trận.
Người kiểm tra bắt buộc phải là tinh thần lực cấp 0 hoặc 1 để đảm bảo lượng tri thức yếu kém. Người kiểm tra cũng chỉ được phép vào nhìn lướt qua, không được phép ở lâu. Điều này là để đảm bảo an toàn và bí mật cho những người bị kiểm tra.
Như Trần Lương, người kiểm tra vào chỉ thấy có 1 đầu chó sói và 1 đầu trâu, không biết cụ thể đấy là yêu thú gì. Nếu lộ ra hắn đang nắm trong tay Tam Nhãn Lang cùng Đại Địa Ngưu Ma Vương thì thật sự là rắc rối to.
Từ Côn Bằng Vực đến Phạm Thiên Vực khoảng cách rất xa, vì vậy chi phí dịch chuyển cho mỗi người không phải là 1000, mà là 1160 Tinh thạch.
Khai Thiên Môn có 215 người, cộng thêm 2 đầu yêu thú, tổng là 217 đối tượng dịch chuyển, tương đương chi phí 251.720 Tinh thạch. Toàn bộ đều là Trần Lương chi trả. Còn may là những người khác rất ít người có Không Vật, nếu có cũng là để chứa linh dược mà không ai có đầu yêu thú nào.
Chiến thuyền và đại pháo được cất trong Không Vật của Trần Lương. Với khối lượng và kích cỡ của chiến thuyền, chỉ có Không Vật của hắn mới có thể chứa được. Và kích cỡ đấy cũng là tối đa đưa được vào Không Vật.
Đấy là lí do vì sao Khai Thiên Môn hiện có 215 người nhưng chiến thuyền chỉ có 200 phòng ngủ.
Đoàn người vào đến Phạm Thiên Vực lại tiếp tục lên thuyền tiến về phía tây. Giang Đông Quốc nằm ở rìa phía tây của Phạm Thiên Vực.
Trên đường đi về phía tây, Như Lão mới bắt đầu giới thiệu cho nhân mã Khai Thiên Môn về nội dung và mục đích của chuyến đi này.
12 Đại tướng quân của Giang Đông Quốc tương ứng với 12 sứ quân, được gọi là Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
Hải Hãn Đại tướng quân quản lý Mùi Sứ Quân, nằm ở phía tây nam của Giang Đông Quốc. Ngoài 12 sứ quân thì Giang Đông Quốc còn có Hoàng thành nằm ở vị trí trung tâm, gọi là Chi Chủ.
Chi chủ được bảo vệ bởi 1 vị Đại tướng quân thứ 13 gọi là Ngự Tiền Đại Thần nắm giữ Ngự Tiền Thị Vệ
Thời điểm Như Lão rời đi, Ngự Tiền Đại Thần vẫn là một thế lực trung lập, không nghiêng về sứ quân nào. Các sứ quân luôn muốn lôi kéo Ngự Tiền Đại Thần về phía mình do lão nắm giữ rất nhiều lợi thế vượt trội, cả về quân lực, danh vọng, vị trí nắm giữ.
Ngự Tiền Đại Thần tên là Hoàng Trung, là một đại thần hết mực trung thành với quốc vương. Vì vậy khi quốc vương băng hà, lão chỉ muốn bảo hộ hoàng thân quốc thích chu toàn, không muốn lên nắm quyền.
Các sứ quân không ai muốn là đối địch với Ngự Tiền Đại Thần, vì vậy cho dù chiến hỏa khắp nơi, các sứ quân đánh nhau chiếm đất, nhưng Chi Chủ vẫn luôn an toàn. Có lẽ hắn chờ đợi 1 sứ quân chiếm hết các sứ quân còn lại rồi mới theo. Một phương án rất an toàn.
Đích đến của bọn hắn không phải Hải Hãn Thành mà là 1 tiểu thành nằm cách Hải Hãn Thành 100 dặm về phía đông, tên là Đặc Cát Thành
Trần Lương dừng phía ngoài thành ngắm nghía 1 hồi rồi một thân một mình tiến vào trong. Việc đầu tiên hắn cần làm là tìm thuê một trang viên làm nơi tạm trú cho 215 con người.
Đặc Cát Thành không có Thiên Thị Các, không có Thiên Tin Các, vì vậy muốn tìm thuê hay mua nhà đành phải đi từng con phố để hỏi thăm. Tất nhiên Trần Lương không tự mình đi làm, mà gọi ra Ưng Sát, Chu Minh và 10 đệ tử khác tản ra khắp nơi tìm kiếm.
Mất 3 ngày, cuối cùng bọn hắn cũng thuê được 5 ngôi nhà và 1 trang viên nhỏ. Cũng đành phải xé lẻ vì một tiểu thành như này chỉ có vài trang viên đủ lớn thì đều không có nhu cầu bán hay cho thuê.
Trần Lương nhanh chóng bố trí 6 ẩn nặc trận pháp cho 6 nơi, tránh những dò xét từ bên ngoài.
Huyết Vô Thần từng hỏi Trần Lương: "Môn chủ có biết trong chiến tranh, cái gì là quan trọng nhất?"
"Là sức mạnh của người đứng đầu phải không? Nếu ta là Thiên cấp võ giả là có thể đánh được hết các đội quân kia" Trần Lương ngẫm nghĩ trả lời
"Sai. Nếu thế thì đâu gọi là chiến tranh. 2 đàn voi đánh nhau gọi là chiến tranh, còn 1 đàn voi đánh với 1 đàn kiến thì gọi là tàn sát rồi. Chiến tranh phải là 1 bên có sức phản kháng"
"Vậy đáp án của ngươi là gì?" Trần Lương hỏi
"Đó chính là thông tin. Biết được điểm yếu của đối phương thì dù chiến lực yếu hơn vẫn có thể thắng. Thậm chí không phải điểm yếu, thông tin có thể là cách bày binh bố trận, chiến lực hay những thứ không liên quan quân sự như thiên tai bão lũ, nếu biết cách tận dụng vẫn sẽ mang lại những chiến thắng vang dội.
Chúng ta là người ngoài tiến vào Giang Đông Quốc, hoàn toàn không nắm được thông tin của các sứ quân, chẳng khác nào kẻ mù đánh với người mắt sáng. Thông tin của Như Lão quá ít và lạc hậu rồi.
Vì vậy môn chủ cần cử người tới các nơi thám thính tình hình. Có được thông tin rồi chúng ta mới đưa ra được chiến lược lâu dài"
Trần Lương cử ra ngoài 50 người, trong đó 25 Cự Linh cảnh và 25 Vạn Nhiên cảnh đi tới 25 địa điểm nổi bật của Giang Đông Quốc theo gợi ý của Như Lão.
50 người này được gọi là Điệp Viên. Mỗi người nhận lấy 1 vạn Tinh thạch cùng 1 viên Truyền tin thạch. Nhiệm vụ của bọn hắn vừa đi thám thính thông tin, vừa tiếp tục tu luyện nâng cao cảnh giới. Người quản lý đội ngũ điệp viên là Chu Minh.
Các chức vụ cao cấp cũng đã được phân bổ cụ thể. Như Lão là người tập hợp và quản lý bộ hạ cũ của lão và của Hải Hãn Đại tướng quân. Võ Giác quản lý đội quân Trưởng lão khách khanh. Ưng Sát quản lý đội quân từ Cự Linh cảnh trở xuống. Huyết Vô Thần là Đại quân sư.
Kho vận, quân lương, hậu cần do Tuyết Hoa quản lý.
Ngoài 50 người tỏa ra khắp nơi làm nhiệm vụ điệp viên, những người còn lại đều ẩn nấp tại nơi ở của mình, không ra ngoài nửa bước.
Trong thời gian này, bên ngoài Đặc Cát Thành có 2 tiên nhân đánh nhau, chẳng may 1 kiếm chém vào trận pháp bảo hộ ngoài cửa thành khiến nó bị hư hại nghiêm trọng. Còn may sau 1 kiếm này, 2 tiên nhân đã rời đi chỗ khác giải quyết ân oán.
Sau khi trận pháp bị hỏng, có 3 người tiến vào Phủ Thành Chủ đề xuất sửa chữa trận pháp. Người nam tử đi đầu nói:
"Tại hạ là Trận Pháp Sư cấp 4, còn 2 đồ đệ đây là Trận Pháp Sư cấp 3. Bọn ta đang muốn rèn luyện năng lực bản thân trước khi tham dự 1 cuộc thi dành cho Trận Pháp Sư. Vì vậy ta sẽ lấy chi phí sửa chữa rất hữu nghị, chỉ 20 Tinh thạch. Nguyên liệu do Phủ Thành Chủ cung cấp"
"Các ngươi sẽ sửa trong bao lâu?" Thành chủ hỏi
"Tại hạ đã xem qua phần bị kiếm khí chém hỏng, dự kiến sửa chữa trận pháp cấp 4 này tầm 3 tháng là xong"
"Ta đồng ý, nhưng các ngươi chỉ nhận được Tinh thạch sau khi đã hoàn thành sửa chữa và bàn giao"
"Ta chấp thuận" Nam tử ngẫm nghĩ một lúc nói
Cũng trong thời gian này, Như Lão bắt đầu bắt liên hệ lại với các đồng đội cũ. Cả trăm viên Truyền Tin Thạch nằm rải rác trên bàn, Như Lão cầm lên từng viên, kích hoạt gọi cho từng người.
Có Truyền Tin Thạch không thể kích hoạt lên được, cho thấy Truyền Tin Thạch phía đối phương đã vỡ nát, Như Lão cũng phá bỏ luôn viên Truyền Tin Thạch của mình, dù sao nó cũng đã vô dụng.
Có Truyền Tin Thạch kích hoạt được nhưng gọi 5 lần 7 lượt phía bên kia vẫn không trả lời. Điều này chứng tỏ viên Truyền Tin Thạch phía bên kia bị thất lạc hoặc người kia đã chết hoặc nguyên nhân giời ơi đất hỡi nào đó.
Chỉ có 28 Truyền Tin Thạch gọi được. Trong đó lại có 11 người vừa xác nhận Như Lão gọi liền đã từ chối nói tiếp
"Ta sẽ hủy viên Truyền Tin Thạch này, đừng lôi ta vào chiến tranh. Mùi sứ quân đã không còn nữa" Vừa nói xong, người này liền hủy luôn Truyền Tin Thạch.
17 người còn lại, có người do dự mãi không thôi, phải gọi mấy lần, có người muốn gặp trực tiếp Như Lão nói chuyện. Xong cuối cùng vẫn là hẹn được 15 người tới địa điểm gặp mặt tại Đặc Cát Thành.
Thời gian hẹn gặp là 3 tháng kể từ lúc Khai Thiên Môn có mặt tại Đặc Cát Thành.
Trong thời gian này, Trần Lương cũng thường xuyên lui tới Hải Hãn Thành dò xét từng ngóc ngách. Hiển nhiên mỗi lần mở rộng tinh thần lực để điều tra, hắn đều sử dụng Ẩn Nặc Thuật để không ai biết. Đặc biệt không được để người trong Phủ Thành Chủ phát hiện ra.
Hải Hãn Thành là một đại thành, vì vậy Ẩn Nặc Trận có ở khắp nơi. Trong Phủ Thành Chủ gần như Trần Lương không dò xét được gì. Nên hắn phải mạo hiểm trong đêm tối đi vào kiểm tra.
Ẩn Nặc Trận có rất nhiều loại, trong đó có 3 chủng loại lớn.
Phổ thông nhất là Ẩn Nặc Trận ngăn trở tinh thần lực, được gọi tắt là Ẩn Nặc Tinh Thần Trận. Chỉ cần là Trận Pháp Sư cấp 2 là làm được. Có điều thời gian tồn tại của Ẩn Nặc Trận lại phụ thuộc vào năng lực của Trận Pháp Sư.
Như Trần Lương, Ẩn Nặc Tinh Thần Trận hắn tạo ra có thể tồn tại cả nửa năm, sau đó sẽ cần hắn hoặc các Trận Pháp Sư khác đến tu bổ để duy trì.
Loại Ẩn Nặc Trận thứ hai là ngăn trở thính giác, gọi tắt là Ẩn Nặc Thính Trận. Loại này chia làm 3 tác dụng, ngăn trở âm thanh từ trong ra ngoài, ngăn trở âm thành từ ngoài vào trong, ngăn trở âm thanh từ cả 2 phía.
Ẩn Nặc Thính Trận khó hơn, cần đến Trận Pháp Sư cấp 5 mới làm được.
Loại thứ ba là ngăn trở thị giác, gọi tắt là Ẩn Nặc Thị Trận. Loại này khó và cần có nguyên liệu phụ trợ để làm.
Một tiểu thành như Đặc Cát Thành không có Trận Pháp Sư vì vậy Trần Lương dễ dàng khám phá gần như cả thành. Còn Hải Hãn Thành, Trần Lương đành chỉ xem qua rồi thôi. Nếu sử dụng Tiếu Ngạo thì đi lại trong Phủ Thành Chủ không vấn đề gì, nhưng dễ bị tinh thần lực phát hiện. Mà hắn cũng đang có việc tại thân, tốt nhất là không nên liều