Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 53:




Bởi vì thật sự không biết nên để cổ trùng ở đâu, cuối cùng không còn cách nào khác, Đường Tô Mộc chỉ có thể lại dịch chuyển vào trong nông trại, tốn năm mươi đồng tiền vàng mua ô mới, cộng thêm một cái hộp đựng cổ trùng cao cấp.

Sau khi bị nhốt vào trong hộp, con cổ nhền nhện vẫn còn rất nóng nảy bỗng dưng yên tĩnh trong nháy mắt.
Nhạc Cốc Phong thua cuộc, chỉ là trước khi rời đi không nhịn được hỏi Đường Tô Mộc.
"Thứ cho hạ quan đường đột, vừa rồi rốt cuộc Đường công tử làm thế nào mới dùng tay không bắt con cổ trùng kia được vậy?"
Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Chuyện này nói không thôi thì không giải thích rõ ràng được, mời Nhạc đại nhân tiến lên một bước.
Nhạc Cốc Phong: "?"
Mặc dù không biết đối phương có dụng ý gì, Nhạc Cốc Phong vẫn tiến lên một bước, sau đó chỉ thấy đối phương như tùy ý đặt ngón tay lên bả vai mình.
Cả người Nhạc Cốc Phong cứng đờ, cảm giác như mình bị thứ gì đó cố định vậy, cho dù có dùng sức thế nào cũng chẳng có cách xê dịch một ly.
Sao có thể?
Mặc dù Nhạc Cốc Phong không phải là người luyện võ, nhưng hàng năm nhậm chức ở Tư Thiên Giám, thường xuyên phải giải quyết một số chuyện kỳ lạ, vẫn có chút sức lực. Bình thường đừng nói là thanh niên có vóc người gầy yếu như Đường Tô Mộc, có khi ba tên thị vệ đứng chung một chỗ, cũng chưa chắc có thể lập tức đè hắn lại.
Mà hiện giờ người trước mắt này chỉ dùng vẻn vạn mấy ngón tay.
Nhạc Cốc Phong càng muốn cử động lại càng không thể động đậy, cuối cùng thậm chí ngay cả mồ hôi cũng túa ra.

"Chính là như vậy, Nhạc đại nhân hiểu không?" Đường Tô Mộc thả lỏng ngón tay.
"Hiểu, hiểu." Cả người Nhạc Cốc Phong thả lỏng một chút, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Cho đến khi bị Nhạc Sách kéo ra khỏi phủ Tấn vương, lên xe ngựa, Nhạc Cốc Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần như cũ.
"Ai ya, chỉ là gặp người biết chút thuật pháp mà thôi, Nhạc đại nhân hà cớ gì phải kinh ngạc như vậy?" Nhạc Sách vắt chân lên, dương dương đắc ý tiếp tục kích thích người đối diện, nói.
Thật ra thì Nhạc Sách cũng không quá ghét Nhạc Cốc Phong, dù sao thì nhìn vẻ bề ngoài, Nhạc Cốc Phong quả thật ưu tú, làm người chính trực, bác học đa tài, mấy điều này Nhạc Sách vẫn cực kỳ công nhận.
Nhưng mà đây là một kẻ có bệnh, suy nghĩ cực kỳ ngoan cố... Giữ vững nhận định trên cõi đời này không tồn tại cái gì gọi là còn đường tu hành, bao gồm cả cấp trên Hà Giám Chính cũng chỉ là một tên thần côn lừa gạt đời, vì thế, bình thường không ít lần đi tìm sư phụ Nhạc Sách gây phiền phức.
Thấy bộ dáng hôm nay của Nhạc Cốc Phong, Nhạc Sách thật sự vui tới mức hát vang, quyết định ngoại trừ sơn trang ở ngoại ô kia, nhất định phải thêm mấy phần đại lễ nữa để cảm ơn Đường Tô Mộc.
"Thứ đó thật sự là, pháp thuật?" Nhạc Cốc Phong vẫn không tin, nhưng mà trừ điều này ra, hắn quả thực không thể tìm được lời giải thích nào khác.
"Tất nhiên." Nhạc Sách chỉ chỉ mắt mình: "Mắt thịt phàm nhân của ngươi có lẽ không nhìn ra, nhưng mà bần đạo thấy rất rõ ràng, vừa rồi Đường công tử rót chân khí vào trong kinh mạch của ngươi, như vậy mới có thể khiến ngươi đứng yên tại chỗ."
"... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dựa theo tình huống bình thường, người bình thường không thể nào rót trực tiếp chân khí vào kinh mạch người khác, đây có lẽ là bí kỹ độc môn của Đường công tử.
Vẻ mặt Nhạc Cốc Phong vẫn thẫn thờ như cũ.
"Thừa nhận đi." Nhạc Sách vỗ vai hắn một cái: "Thế giới này có rất nhiều chuyện mà ngươi không thể hiểu được, không thể nói chỉ vì kiến thức của ngươi không đỉ, cũng không phải nói người ta là lên lừa đảo. Nhạc đại nhân cũng nên mở mắt ra xem xét kỹ rồi sẽ biết."

Yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng Nhạc Cốc Phong thở dài: "Ngươi nói đúng, Nhạc mỗ... quả thật nên suy nghĩ kỹ một chút."
Tiễn hai người Nhạc Sách và Nhạc Cốc Phong đi, lại giao Hạnh Sam còn nửa cái mạng lại cho ngự y trong phủ. Đường Tô Mộc xoa xoa bả vai, cảm giác giờ phút này mình đã mệt mỏi tới nỗi không nhấc nổi cánh tay.
Cũng không biết là có phải do cấp bậc của kỹ năng không đủ cao hay không, mà "Tứ chẩn: Thiết" rõ ràng hao tốn nhiều sức lực hơn "Tứ chẩn: Vọng". Nếu cộng lại, hôm nay y chỉ sử dụng tổng cộng có hai lần, một lần là bắt cổ nhền nhện, một lần là biểu diễn cho Nhạc Cốc Phong xem.
Thời gian của hai lần không dài lắm, nhưng mà y cảm giác như đã lao lực cả một ngày, cả ngươi chẳng còn chút xíu sức lực nào, luôn có cảm giác mình nhắm mắt một cái là ngủ được luôn.
Đường Tô Mộc xoa xoa mi tâm.
Xem ra kỹ năng này không đủ dùng rồi, nhưng lần sau khi sử dụng vẫn nên cẩn thận hơn một chút mới được.
Khó khăn lắm mới ăn xong chút cơm trưa. Đường Tô Mộc đang chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc thật ngon, thì thấy nha hoàn phụ trách chăm sóc bé con hoảng hốt chạy tới.
"Sao thế?" Đường Tô Mộc khó khăn vực dậy tinh thần.
"Công tử người mau qua xem đi, mấy hôm nay tiểu thế tử không thấy người, hiện giờ đang nổi giận, nói thế nào cũng không chịu ăn cơm trưa." Nha hoàn vội la lên.
Nói mấy ngày thật ra thì có chút khoa trương, nhưng mà quả thật khoảng thời gian này Đường Tô Mộc bận rộn nhiều việc, cho nên bỏ quên bé con.
"Ừm, dẫn ta qua đó trước đi." Đường Tô Mộc ngáp một cái.

Bởi vì sợ nóng, nguyên chủ không ở cùng Đường Tô Mộc mà là ở một viện tử xa hơn một chút, rất mát mẻ.
Bên trong viện bày trí tinh xảo, đều là các loại đồ gia dụng được đặc biệt mài góc cạnh sắc bén đi, ở cửa trồng rất nhiều cây anh đào và cây hạnh mà bé con thích.
Đẩy cửa phòng ra, Đường Tô Mộc liếc mắt đã thấy được bé con đang ngồi ủ rũ trên giường, quay lưng lại, trong tay siết chặt đồ chơi, dáng vẻ cực kỳ mất hứng.
Theo lý mà nói, hiện giờ bé con còn chưa đầy một tuổi, hẳn là phải ngồi không quá vững mới đúng, nhưng mà không biết có phải là do xuất phẩm sữa bột trong nông trại hay không, chẳng những bé con lớn lên khỏe mạnh, thậm chí còn trưởng thành sớm hơn so với những đứa nhỏ bình thường.
"Sao bảo bối lại không ăn cơm thế? Thân thể không thoải mái à?" Đường Tô Mộc đợi một hồi, thấy bé con chẳng có dấu hiệu để ý đến mình, chỉ có thể tự tiến tới nói.
Bé con quệt miệng không nói gì, chỉ xoay người một cái, lại quay mặt sang bên kia.
Đường Tô Mộc không biết làm sao, chỉ có thể bế bé lên: "Không vui à? Có thể nói cho ba biết được không? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Bé con túm lấy ống tay áo y, mắt đục đỏ ngầu, bộ dáng như muốn khóc ngay lập tức.
Nhất thời Đường Tô Mộc đau lòng không chịu được, nhưng lại chẳng hỏi được gì, chỉ có thể đưa ánh mắt giúp đỡ về phía nha hoàn trong phòng.
Bình thường chăm sóc bên cạnh bé con có hai nha hoàn, nha hoàn tuổi hơi lớn hơn thấy vậy vội vàng mở miệng.
"Công tử không biết, mấy hôm trước tiểu thế tử có đồ chơi mới, luôn muốn đưa cho ngài xem một chút, hôm nào cũng chờ tới rất khuya, đáng tiếc lần nào cũng không đợi được ngài về. Sau đó đến hôm nay, tiểu thế tử tinh lại nghe tin ngài đã về nhà, vốn rất vui sướng, kết quả chờ tới chờ lui, cả một buổi sáng cũng chẳng thấy bóng dáng ngài, cho nên mới quấy."
Đường Tô Mộc càng nghe càng áy náy, cúi đầu hôn gà má bé con: "Xin lỗi, là do ba sai, trước đó không nên bận rộn quá mà bỏ rơi con, là do ba không đúng, bé con tha thứ cho ba được không?"
"Hừ hừ." Bé con liếc y một cái, do dự một hồi, cuối cùng vươn móng mập ra, chỉ chỉ đồ vật ở trên kệ gỗ bên cnahj.
Đường Tô Mộc quay đầu, phát hiện bên trên bày không ít những vòng tròn, làm bằng vàng ròng, không nhìn ra rốt cuộc để làm gì.

Cuối cùng vẫn là nha hoàn cầm đồ tới, cười giải thích: "Đây là thứ mấy ngày trước Trưởng công chúa điện hạ đưa cho tiểu thế tử, tên là cửu liên hoàn, tổng cộng có hai mươi mấy bộ, tiểu thế tử chỉ dùng nửa giờ là đã có thể cởi ra, cho nên vội vã muốn đưa cho ngài xem sao."
Đường Tô Mộc nhận lấy đồ nha hoàn đưa tới.
Y đã từng nghe nói về cửu liên hoàn, hình như đây là thứ để trẻ con chơi mở mang trí óc, nhưng mà có thể mở được hai mươi mấy bộ trong nửa giờ, chắc chắn cực kỳ không dễ dàng.
Chỉ số thông minh cao như vậy, chắc chắn là giống mình.
Đường Tô Mộc hài lòng gật đầu.
"Bé con thông minh quá." Đường Tô Mộc bế bé con lên: "Nào, chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó bé con lại làm cho ba xem một lần cách làm thế nào để cởi được cửu liên hoàn, được không nào?"
Bé con do dự nhìn y một cái, tựa như đang suy nghĩ xem người cha ruột này của mình có đáng tin hay không, cuối cùng vẫn gật đầu một cái: "A ya!"
Thuận lợi ăn cơm trưa xong, lại chơi cửu liên hoàn với bé con nửa ngày, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng không chống nổi nữa, vừa nằm lên ghế dài đã ngủ mất.
Bé con đang chơi rất hưng phấn, nhất thời không còn vui vẻ nữa, duỗi tay muốn đẩy y một cái, đáng tiếc còn chưa kịp tiến lên, bỗng nhiên bị người khác bế lên từ phía sau.
"A nha." Bé con sợ hết hồn, quay đầu mới phát hiện ra là một người cha ruột khác của mình.
"Suỵt." Kỳ Ninh cười ra dấu đừng lên tiếng, cầm lấy cửu liên hoàn trên ghế: "Cha mệt rồi, để y ngủ một lúc đi, để phụ vương chơi với con."
Bởi vì bận rộn sáng hôm, Đường Tô Mộc ngủ mơ mơ màng màng, vốn không nhận ra có người đi vào, chỉ cảm thấy dường như có ai đó nhẹ nhàng đi tới, đặt một nụ hôn lên mi tâm mình.
--------------------
Lại là chương dài nên chia đôi nhé các bạn :3 Đợi mãi bé con mới comeback, nhớ muốn chếttttt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.