Ta Không Thành Tiên

Chương 232: Uổng Tử thành




Dịch giả: sweetzarbie
"Vào thành rồi thì đáng lẽ nên đến phòng lục tịch đăng ký danh tính trước, nhưng vì cô là người phàm nên không chừng sẽ bị người ta phát hiện ra."
Trương Thang vốn là quỷ sống đã lâu trong Uổng Tử thành. Dù lúc đầu mới tới y cũng kinh ngạc không kém Kiến Sầu nhưng lần hồi nhìn mãi cảnh tượng trong thành cũng quen nên khuôn mặt của y cho đến giờ vẫn luôn điềm tĩnh.
Y lơ đãng đảo mắt nhìn quanh, vừa thuận miệng nói chuyện vừa quay đầu lại nhìn.
Trong khoảnh khắc, vừa nhìn thấy họ y liền ngẩn người.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cùng túm tụm lại một chỗ với Kiến Sầu. Cả ba người đều háo hức ngắm nhìn Uổng Tử thành hùng vĩ, sặc sỡ với dáng vẻ ngạc nhiên như nhau. Sự khổng lồ, rộng lớn của cả thành trì đã hoàn toàn vượt quá khỏi tầm tưởng tượng của họ.
Bên ngoài Cực Vực, bầu trời chỗ nào chỗ nấy đều âm thảm, thê lương, mây vàng vần vũ không tan trên núi non chập trùng đen kịt hiểm trở còn cuồng phong thì xoáy lốc trên mặt đất...
Có ai ngờ chỉ cần qua khỏi cây cầu kia là bước vào một khoảng trời như thế này? Nó có khác gì ốc đảo trong sa mạc đâu.
Ánh mắt Kiến Sầu mải mê lướt nhìn từng công trình sắc màu sặc sỡ kia, một hồi lâu sau nàng mới sực tỉnh: Trương Thang đang nói chuyện với mình.
Nàng chớp chớp mắt nhìn y nói: "Đình úy đại nhân, ý của ngài là chúng ta nên tìm cách giải quyết thân xác phàm trần này của ta đúng không?"
Nhờ quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ giải thích, Kiến Sầu biết rằng quỷ tu bình thường rất khó phân biệt được giữa người sống và hồn phách. Vì vậy, nếu trong đám quỷ, tu vi của nàng không thấp thì sẽ ít bị người khác nghi ngờ. Hơn nữa, ai có thể ngờ là có người trần mắt thịt lại lù lù xuất hiện ở Cực Vực cơ chứ?
Chỉ là trước khác, nay khác. Thứ nhất, tu vi của Kiến Sầu hiện tại không cao, tự xoay sở để tồn tại nơi đây là chuyện không tưởng. Thứ nữa, ma mới như nàng vừa chân ướt chân ráo đến đây, có con nào tu được kim thân mau như vậy chứ? Bởi vậy, bây giờ nàng mà đi lục tịch đăng ký danh tánh thì gần như cầm chắc là sẽ bị lộ.
Trương Thang cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng phàm nhân của Kiến Sầu mà vẫn điềm đạm nói: "Đi tìm Vụ Trung Tiên trước đi, như lão không chịu giúp thì lúc đó sẽ kiếm cách khác."
Dứt lời y liền đổi hướng, tiện bước đi tiếp trên con lộ dài trước mặt. Trên con đường rộng rãi mà tịch mịch đó chỉ có mỗi bóng y độc hành mà thôi.
Cả ba người đứng sau thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau: Trương Thang đang... dẫn đường đây sao?
"Ái chà... Ta có nhìn lộn không đó?"
Quỷ đầu nhỏ sờ sờ cổ, tự nhiên cả người đổ mồ hôi hột, cảm thấy lão Trương hôm nay không giống như bình thường mà gã vẫn biết.
Còn quỷ đầu to thì thâm trầm gật gù, luôn miệng nói: "Đúng, đúng."
Ngay cả Kiến Sầu cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nghe quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to nói vậy thì chỉ biết lắc lắc đầu cười cười mà thôi.
Trông ra thì thấy Trương Thang đang đi thong thả. Ở khoảng cách đó, y chắc chắn là vẫn còn nghe được họ nói gì với nhau nhưng y lại không hề ngoái lại, mọi sự đều không có chút gì khác thường.
Ý tứ như vậy là đã rõ ràng rồi.
Kiến Sầu đi nhanh về phía trước, sau khi vượt qua một cây cột cao to thì sánh bước cùng Trương Thang.
"Bây giờ chúng ta đi tìm Vụ Trung Tiên sao?"
"Tính tình Vụ Trung Tiên cổ quái, có khi lão cứu người nhưng cũng có khi giết người. Thành bại hay không, không ai biết được. Chúng ta đi cầu may thôi."
Ý Trương Thang muốn bảo Kiến Sầu đừng kỳ vọng quá nhiều vào người này.
Kiến Sầu cười đáp: "Người đã dám đối đầu với các diêm vương của bát phương thành, lại còn chưa rơi vào thế hạ phong thì hiển nhiên là một tu sĩ tài năng xuất chúng. Được lão giúp cho chính là may mắn của ta. Chuyện mà lão không thể giúp thì đó là tại ta không may mà thôi, kính xin đình úy đại nhân yên tâm."
Trương Thang khẽ gật đầu. Có vẻ như y hài lòng trước câu trả lời của Kiến Sầu nên không nói gì thêm nữa.
Lúc Kiến Sầu nói chuyện với Trương Thang thì quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ vẫn còn mải mê nhìn ngang ngó dọc, ngắm ngắm nghía nghía rất là vui vẻ. Cả hai cùng đồng lòng đi theo Trương Thang, suốt dọc đường còn chuyện trò với Kiến Sầu.
Hai tên quỷ tuy rất ba hoa nhưng nhờ nghe ngóng nhiều nên cái gì cũng biết.
Thành thử trên đường đi Kiến Sầu học hỏi được rất nhiều, không những vậy nàng còn chỉ trỏ vào nhiều nơi chốn trong thành nhờ chúng thuyết minh, giải thích cho hiểu.
Vì thế, Kiến Sầu coi như đi một ngày học một sàng khôn.
Uổng Tử thành chính là nơi cư trú của chúng quỷ "chết trái ý trời" nên có thể nói đây là vùng đất sản sinh ra thiên tài của cả Cực Vực. Vì thế có không ít thế lực phân bố chi phái của mình ở trong thành. Trong số đó, thế lực thập đại quỷ tộc lớn vô cùng, gồm có quỷ vương, nhật du*, dạ du*, quỷ vô thường*, quỷ đầu trâu, quỷ mặt ngựa, quỷ đuôi báo, quỷ mỏ chim, quỷ mang cá và mười tộc ong vàng.
* Nhật du: là tên một vị thần trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, cai quản chuyện thiện ác ở nhân gian.
* Hắc bạch vô thường: là hai quỷ lại chuyên hộ tống linh hồn người chết về âm phủ.
Quỷ tu trong thành sau khi đã có căn bản về tu luyện thì sẽ chọn một công pháp tu luyện khác cao cấp hơn. Trong số đó, công pháp của thập đại quỷ tộc là nổi tiếng nhất. Vì phương pháp tu luyện khác biệt nên quỷ tu nào không có cái độc đáo của riêng mình thì sẽ được thu nạp vào trong thập đại quỷ tộc, trở thành tu sĩ thượng tầng được đại tộc bảo hộ.
Quỷ lông trắng tốt bụng mà quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ quen là người tu luyện công pháp của tộc đầu trâu. Hơn nữa hắn cũng đã tu thành một cái sừng nên nghe nói từ lâu đã được tộc này để ý, chỉ còn ít ngày nữa là sẽ được kết nạp vào tộc. Điều đó khiến quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ hâm mộ không thôi.
Mười đại quỷ tộc này rất lớn, thế lực trải rộng khắp cả địa phủ.
Theo nhận xét của Kiến Sầu thì thập đại quỷ tộc có thể sánh bằng "gia tộc mưu sĩ" trên cô đảo nhân gian.
Người trong thập đại quỷ tộc cũng không phải chỉ nghe theo lệnh của duy nhất một vị diêm quân mà đa số quỷ tộc đều đồng thời có không ít tộc nhân ưu tú làm việc trong nhiều diêm điện khác nữa.
Nói cách khác, quyền lực của thập đại quỷ tộc trong bát phương diêm điện chồng chéo đan xen vô cùng phức tạp.
Thành thử dù cho có vị diêm vương nào bị phế truất đi nữa thì thập đại quỷ tộc vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Vì thế Uổng Tử thành chính là nơi quan trọng nhất mà thập đại quỷ tộc chiêu mộ nhân tài mới. Tại đây, thế lực của bát phương diêm điện bị họ áp chế chặt chẽ và ngược lại nên giữa hai bên mới hình thành nên một loại quan hệ vừa tương sinh vừa đối địch.
"Ngươi nhìn xem, đây có phải là chỗ của tộc Vô thường không?"
"Ở nơi này, mười đại quỷ tộc đều có chi nhánh hết rồi: tộc đầu trâu, tộc mặt ngựa, tộc vô thường, đây hình như là tộc quỷ vương thì phải? Úi chà, thực là phong độ quá!"
"Mau, coi kìa, coi kìa, phía trước có phải là Địa thượng lâu mười tám tầng không?"
"Lên được tầng thứ mười thì có thể được mười đại quỷ tộc tán thưởng, còn thêm tám tầng nữa thì chắc sẽ được bát phương diêm điện coi trọng. Trời ơi, sao mà cao thế!"
...
Lúc này, họ đã đi sâu vào trong thành, Kiến Sầu nhìn theo thì thấy xa xa sừng sững một tòa lầu cao chọc trời, gió mây mù đen quay cuồng thổi quanh nên trông không được rõ ràng lắm.
Nàng còn đang định nhìn kỹ thì không ngờ bên tai chợt vang lên giọng Trương Thang: "Tới rồi đó."
Đã đến chỗ ở của Vụ Trung Tiên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.