Ta Không Thành Tiên

Chương 192: Bất Động Linh (1)




Rầm!
Một cú ném của con chim cắt khổng lồ có bao nhiêu sức mạnh?
COn cáo bạc thân thể mềm mại, có chút tu vi, lại vẫn lăn mấy vòng trên đài cao dưới chân cây cột mới dừng lại được.
Mặt đất đã vỡ nát rơi xuống, nước hồ Vân Mộng đã tràn lên.
Vô Ác lại không hề để ý, cuồng phong thổi y bào của hắn, tay áo rộng rãi như hai chiếc cánh chuẩn bị thuận gió bay lên.
"Ngươi già rồi, trí nhớ không tốt rồi".
Một câu nhẹ nhàng, lại khiến lòng người hoàn toàn lạnh lẽo.
Con sóc nhỏ màu nâu trong tay Kiến Sầu đột nhiên cũng run lên một chút.
Nàng cúi đầu nhìn, thấy con sóc nhỏ mở to đôi mắt đen láy nhìn Vô Ác gần như điên cuồng phái trước, đáy mắt hơi ươn ướt.
Cáo bạc bi thương thở dài một hơi, không nói nữa.
Vô Ác cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay vào trong cơn lốc, lần này là một con rùa già lảo đảo, người đầy nếp nhăn.
"Ngươi vốn đã rất già rồi".
"Nhưng trí nhớ của ta không tồi". Rùa già cũng thở dài, gian nan quay đầu nhìn lại đám linh thú trong cơn lốc rồi mới chậm rãi quay đầu lên: "Ta còn nhớ lúc đầu chủ nhân đặt tên cho ngươi là Vô Ác, chính là để khuyên ngươi, để trong lòng ngươi không còn ác niệm..."
"Ác niệm?"
Vô Ác đột nhiên bật cười lạnh lùng.
"Nói vậy, ngươi lại cho rằng lúc này ta chính là ác rồi! Vô Ác ta chưa từng có ác? Kẻ bội bạc chính là hắn Bất Ngữ!"
"Chủ nhân không bao giờ thất tín với ai".
Rùa già cũng chỉ nói một câu như vậy.
Vô Ác cười to: "Thú vị, các ngươi đều dùng câu này để chặn họng ta. Ta lại phải hỏi một chút, người nói sẽ đón bọn ta lên thượng giới là ai? Người thất tín sau khi phi thăng là ai? Một ngàn năm qua rồi, lũ tham sống sợ chết các ngươi co ro trong hang động, chỉ sợ linh khí cạn hết, tuổi thọ dùng hết, cho tới bây giờ thì sao?"
Hắn khinh miệt ném con rùa già xuống đất, đưa chân giẫm lên, hùng hổ di xuống bùn.
"Kẻ thì chết, kẻ thì già".
Ngứa mắt nhất chính là những kẻ từng nói hắn là bạn, là động bọn này.
Chờ thêm một lát, lại vẫn không có ai đứng ra. Vô Ác đưa tay lên, nhìn quanh một vòng, trên khuôn mặt tà khí lộ ra một nụ cười hung dữ: "Tốt, tốt, tốt, xem ra các ngươi đều phải đứng về phía Bất Ngữ rồi... Tốt, tốt!"
Hắn lại nói liền hai tiếng tốt, sau đó phá lên cười, nụ cười lạnh đến tận xương tủy.
Kiến Sầu xa xa nhìn thấy nụ cười này, cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát.
Qua vài câu đối thoại ngắn ngủi này, kết hợp với những lời con mọt sách nói lúc trước, nàng đại khái có thể suy đoán được chuyện xảy ra: Bất Ngữ thượng nhân hứa hẹn phi thăng sẽ mang theo tất cả linh thú đến thượng giới, sau khi phi thăng lại không có tung tích, nhưng trước việc này thì Bất Ngữ thượng nhân vẫn chưa bao giờ thất tín với ai.
Đó rốt cuộc là một người như thế nào?
Giết chóc quá nhiều, lại nuôi một tòa mê cung vạn thú, hơn nữa tự tay điêu khắc hình ảnh khi mới gặp bọn chúng để làm kỉ niệm.
Bất Ngữ thượng nhân gần như chống lại cả thiên hạ, lại được rất nhiều linh thú tin cậy, rất thật tình, rất chân thành...
Ông ta thật sự nuốt lời hay sao?
Ngay cả Kiến Sầu cũng không tin lắm.
Trong đầu đột nhiên hiện lên những bức tượng đá trong Ý Trịch Trục, tượng đá có lẽ là bản thân Bất Ngữ thượng nhân, bên cạnh phần lớn có khắc cảnh giới tu vi và cảnh giới tâm ma khi đó.
Nhưng trong bức tượng đá cuối cùng lại có một bộ hài cốt...
Thấp thoáng có thứ gì vút qua rất nhanh trong lòng Kiến Sầu, chỉ để lại một vệt đuôi nho nhỏ, lại không làm sao bắt giữ được.
Kiến Sầu nhíu mày.
Con sóc nhỏ trong tay nàng lại kích động, gần như điên cuồng vùng vẫy trong tay nàng khiến nàng không thể không chú ý tới nó.
Con sóc còn ôm quả thông, lại kêu chít chít, không ngừng vùng vẫy, đầu ngẩng lên cao, nhìn vòm trời cao cao bằng ánh ămts kinh hoàng.
Kiến Sầu cũng nhìn theo, đột nhiên ngẩn ra.
Vô Ác chính là chim cắt khổng lồ hóa thân, chỉ sợ trước kia cũng là một phụ tá đắc lực dưới trướng Bất Ngữ thượng nhân, có điều cả ngàn năm chờ đợi đã mài mòn hết lòng trung thành và tình hữu nghị, biến thành từng giọt từng giọt oán hận, thế là kích thích bản tính hung ác tồn tại trong người nó.
Khi Bất Ngữ thượng nhân chưa phi thăng còn có thể khống chế được nó, đến lúc ông ta đi rồi, nó liền không kiêng nể gì nữa.
Có lẽ cũng không hẳn là tác giận vì những linh thú còn lại quá mức nhu nhược, nhưng Vô Ác quả thật không quen nhìn đám linh thú bất đồng chính kiến với mình, hơn nữa cũng không hề thích ẩn giới đã làm nó phải đợi cả ngàn năm, lãng phí cả ngàn năm này.
Hủy diệt...
Bản tính hung ác giấu trong xương tủy từ từ thấm ra bên ngoài.
Hai mắt Vô Ác đỏ như sắp chảy máu.
Hắn ngẩng đầu lên, hư ảnh một con chim cắt khổng lồ lập tức ngưng tụ sau lưng hắn.
Ngẩng mặt, hú dài một tiếng...
Một màn máu đỏ đậm từ trong miệng hắn điên cuồng phun ra, như một cột sáng bắn ra, bắn thẳng đến một nơi nào đó trong hư không.
Mây trên trời đỏ rực như bị lửa đốt, bị máu nhuộm.
Nhưng khi cột sáng bắn tới một chỗ trên vòm trời lại như bắn vào một tấm gương.
Có tiếng ong ong vang lên. Một gợn sóng lăn tăn màu đỏ đậm lan ra trên khung trời, cả bầu trời dường như đã biến thành một mặt hồ trong suốt đẹp đẽ.
Cùng lúc đó, mặt đất cũng nổi lên sóng gợn kì lạ giống như gợn sóng trên trời.
Gợn sóng lan qua, bất kể là tường cao hay là cây cối toàn bộ đều biến mất.
Kiến Sầu hoảng sợ mở to mắt, nhìn sóng gợn lan rộng, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu nàng.
Sau khi gợn sóng lướt qua, một tòa thiên cung lưu li rộng lớn cổ kính dần dần hiện ra trong hư không, từ trong suốt dần biến thành nửa trong suốt, lúc ẩn lúc hiện phái bên kia tấm gương.
Từ phía dưới nhìn lên, không trung như hồ nước, phẳng lì như gương.
Thiên cung thì ở dưới hồ nước, phía sau gương.
Gợn sóng vẫn lan ra, sau khi thiên cung xuất hiện, đến lượt một con cá chép đỏ to lớn cũng xuất hiện.
Vẩy cá màu đỏ rất đều và sáng, cực kì tinh tế, toát ra một vẻ lộng lẫy, như là một bức tranh khắc dưới đáy thiên cung.
Lúc cột sáng của Vô Ác bắn đến, nó mới đột nhiên quấy đuôi.
Ào!
Giữa trời đất dường như đều vang lên tiếng nước.
Một ngọn sóng bạc từ trên trời lướt qua, cú quẫy đuôi của con cá chép màu đỏ to lớn cực kì mạnh mẽ, gần như lập tức chặn ngang cột sáng đó, đập cột sáng bay trở về.
"Ha ha ha... Lí Quân, nhiều năm không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Vô Ác ở phía dưới một kích không thành, không ngờ lại không có vẻ gì là thất vọng, ánh mắt hắn ẩn giấu điên cuồng trong bình tĩnh, lại vượt qua con cá chép, rơi vào thiên cung sau lưng nó.
"Thiên cung thật đẹp, một mặt hồ gương thật đẹp... Bao nhiêu năm nay, bọn ta đều ở trong hình chiếu của hồ gương này.
Chưa bao giờ có hồ Vân Mộng, cũng chưa bao giờ có mê cung vạn thú gì.
Hết thảy chỉ là một phép thuật nhỏ của tu sĩ đại năng, tất cả chỉ là một ước định mà bọn chúng sẽ không tuân thủ.
Hư ảo qua đi, chân thực sẽ vỡ vụn ra sao?
Giọng nói của Vô Ác lộ vẻ chế giễu rõ ràng.
Con cá chép màu đỏ chuyển phương hướng, đối mặt với Vô Ác, giọng nói trong trẻo từ tren trời cao vọng xuống càng có cảm giác kì ảo lạ lùng.
Có điều không giấu được mệt mỏi.
"Vạn thú trong ẩn giới đều cùng ngươi không thù không oán. Ngươi tội gì phải làm khó mọi người, cũng làm khó chính ngươi?"
Âm thanh này...
Kiến Sầu vừa nghe lập tức nhớ tới giọng nói cắt ngang trận quyết đấu giữa nàng và Tạ Bất Thần trên hành lang bích họa ngoài cửa lớn ẩn giới.
Lí Quân?
Vô Ác cười lạnh: "Phá vỡ hồ gương này, tất cả trong ẩn giới liền không còn tồn tại, nhất lao vĩnh dật, có cái gì là làm khó?"
Sau khi hủy diệt, sinh linh trong ẩn giới không còn chỗ cư trú. Sau khi hủy diệt, tất cả mọi công trình xây dựng đều không còn tồn tại. Sau khi hủy diệt, hết thảy mọi thứ liên quan đến Bất Ngữ thượng nhân cũng đã kết thúc.
Không ngoài một chữ "hủy".
Vô Ác đột nhiên cười to một tiếng, cực kì càn rỡ. Hai tay hẵn vẫy về phía sau, hư ảnh sau lưng hắn lập tức vỗ cánh bay lên.
Bóng đen to lớn lại che khuất non nửa bầu trời.
Cơn lốc lập tức càng thêm mãnh liệt.
Kiến Sầu cảm thấy gió thổi qua má cũng bỏng rát, như là phải để lại dấu vết vĩnh viễn trên da.
Còn uy áp từ đôi cánh truyền đến không ngờ lại làm mọi người muốn ngự không cũng khó.
Đây là một loại uy áp đến từ trời cao, làm cho tất cả các loài học được cách bay đều phải run rẩy.
Vô Ác và hư ảnh bỗng nhiên hợp nhất, không thể thấy rõ thứ đang bay lên trời là bản thể của hắn hay là hóa thân hình người của hắn.
Ầm!
Lại là một cột sáng bắn lên trời cao trong lúc Vô Ác bay thẳng lên trời.
Lần này sóng gợn giữa không trung trở nên dày hơn, thậm chí còn xuất hiện ngọn sóng.
Lực tấn công đáng sợ làm cả vòm trời lắc lư chao đảo, trong thời khắc mấu chốt này, dưới đáy thiên cung, một ấn phù màu vàng to lớn phức tạp đột nhiên sáng lên, giữ ổn định cho vòm trời lay động, đè những ngọn sóng cuồn cuộn xuống.
Ấn phù này vừa xuất hiện liền liền làm mọi người cảm thấy mênh mông rộng lớn.
Cổ xưa, khó hiểu.
Chỉ nhìn ấn phù nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giác bất an như đang nhìn trộm thiên cơ.
Kiến Sầu nhìn thấy ấn phù liền hết sức sợ hãi. Nàng nhận ra ấn phù này, lại không phải bất cứ đạo ấn nào nàng nhận được trong ẩn giới Thanh Phong am, mà là hình vẽ điêu khắc ở trung tâm bản đồ mê cung bên ngoài cánh cửa đầu tiên của mê cung vạn thú.
Có điều hình vẽ đó không ngừng thay đổi, khi đó Kiến Sầu chưa hề cảm thấy đó là một thứ gì quan trọng.
Cho tới hôm nay ngẩng đầu nhìn lên ấn phù này, nàng mới kinh hãi nhận ra, trận đồ mê cung ngoài cửa tầng thứ nhất có lẽ đã báo trước tất cả!
Trong tay nàng có bốn bí phù, chính là chìa khóa mở bốn cánh cửa mê cung, như vậy ấn phù ở trung tâm này rốt cuộc là dùng làm gì?
Trấn áp?
Bảo vệ?
Kiến Sầu nhất thời nghĩ không rõ, chỉ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm lên trời cao.
Vô Ác thấy ấn phù đó chẳng những không sợ mà ngược lại càng hưng phấn hơn, màu máu trong mắt tràn ra làm cho hắn có vẻ cực kì dữ tợn.
Hắn càng ra sức đánh vào ấn phù, vô số đòn tấn công điên cuồng đánh thẳng vào đó.
Không ngờ lại muốn đánh tan ấn phù này.
Mỗi một lần tấn công của hắn lại làm mặt hồ trên trời rung động một lần, cả mặt đất cũng chấn động theo, một lần, hai lần, ba lần...
Số lần ít còn có thể nói là trùng hợp, số lần nhiều như vậy, Kiến Sầu chẳng lẽ vẫn còn không rõ?
Mặt hồ như tấm gương trên trời không ngờ cùng mặt đất dưới chân bọn họ đều là một khối.
Vô Ác chỉ cần hủy được hồ gương là có thể hủy được cả ẩn giới.
Còn ấn phù hắn đang điên cuồng tấn công đó chỉ sợ chính là lá bùa hộ thân cuối cùng của hồ gương.
Nghĩ đến đây, Kiến Sầu hít sâu một hơi vì sợ hãi.
Trên trời, con cá chép dưới đáy thiên cung quẫy đuôi, như là từ tranh vẽ bơi ra, nhanh chóng bơi xuống giao phong với Vô Ác.
Đó là một con cá chép bơi giữa không trung, màu sắc lại đỏ hơn, sáng hơn màu đỏ đầy trời.
Nó quẫy đuôi, phe phẩy vây, dùng lớp vẩy xem như mềm mại ngăn chặn những đòn tấn công liên tiếp của Vô Ác.
Trên trời, ánh sáng đan vào nhau hỗn loạn. Cả mặt đất lại như bị hồ Vân Mộng nhấn chìm.
Mặt đất chấn động như mảnh sành vỡ vụn, bị nước lũ chia cắt thành vô số mảnh vỡ, trên trời cũng xuất hiện những vết rạn trong suốt như lưu li.
Linh quang bắn loạn xạ từ trận đấu của cá chép và Vô Ác thỉnh thoảng lại bắn xuống, cả mặt đất nổ như nở hoa, gần như không có một mảnh nào nguyên vẹn.
Sau khi cơn lốc biến mất, vô số linh thú nếu không rơi xuống dưới nước thì cũng bị ném bay giữa không trung, hoàn toàn không khống chế được thân thể.
Lúc đầu Vô Ác vẫn dùng hình người giao chiến, nhưng sau đó dường như khó mà chống lại được cá chép nên cũng hóa thành bản thể chim cắt.
Nó bay lên cao, từ trên cao lao xuống chỗ cá chép, móng vuốt chộp vào phần bụng mềm mại của cá chép.
Răng rắc!
Vài mảnh vẩy cá đẹp đẽ lập tức từ trên người cá chép rơi xuống, đầm đìa máu tươi.
Cá chép cần bảo vệ ấn phù dưới thiên cung, Vô Ác lại phải phá hoại nó.
Phá hoại là việc đơn giản thế nào?
Vô Ác tấn công từ các phương hướng, cá chép lại chỉ có thể phòng thủ ở một nơi, dù tu vi dường như cao hơn một chút nhưng bị hạn chế ở một góc, đỡ bên này hở bên kia.
Nhìn từ bản tính, cá chép bản thân đã không phải sinh ra để chiến đấu, Vô Ác lại không giống.
Tính hung ác trong lòng một khi bị kích thích ra, đó là hủy thiên diệt địa.
Hắn tấn công điên cuồng và cố chấp, cá chép dần dần bị chọc giận.
Cả mặt đất đều đã vỡ vụn, không còn một mảnh nào nguyên lành.
Trong mắt Kiến Sầu lúc này không còn một bức tường nào còn đứng chỉ có mặt đất càng trôi càng xa...
Phách!
Đuôi cá vỗ mạnh, đập con chim cắt khổng lồ Vô Ác văng ra, đập xuống mặt đất.
Rầm!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố to.
Vô Ác không cam lòng, đột nhiên giũ lông rít lên một tiếng, vô số mũi tên lông vũ Kiến Sầu nhìn thấy lúc trcs lại một lần nữa bắn ra.
Leng keng... Leng keng!
Tuy nhiên sau đó lại không phải tiếng tên đâm vào thịt mềm mại mà là tiếng va chạm liên miên.
Trên mặt đất, bất kể là linh thú rơi xuống nước, Kiến Sầu đứng trên mặt đất khô ráo hay là Tạ Bất Thần trước mắt đã ngày càng lẫn lộn...
Toàn bộ đều ngẩng đầu lên.
Thế là thấy rõ một con cá chép chợt biến thành màu bạc.
Cục cục.
Mang cá dường như cử động một chút, giữa trời đất dường như có hơi thở nào đó bị hút vào điên cuồng, sau đó căng phồng trong thân thể cá chép.
Vẩy cá vốn màu đỏ đậm trong nháy mắt liền biến thành màu bạc nhàn nhạt.
Phía dưới con cá chép đó, một đấu bàn ba trượng đột nhiên xoay tròn mở ra, không ngờ lại là đấu bàn của cá chép.
Tích!
Một đạo tử sáng lên.
Tích!
Hai đạo tử sáng lên.
Từng đạo tử liên tiếp được tuyến khôn xâu chuỗi tạo thành đạo ấn, quỹ tích như tinh đồ trên trời làm cho Kiến Sầu có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lúc này không có bất cứ thứ gì có thể sánh được với sự chấn động trong lòng nàng.
Đạo ấn quen thuộc đến mức nào?
Nàng từ cô đảo nhân gian đến Thập Cửu Châu, trên vách núi Thanh Phong am nhìn thấy đạo ấn đó. Nàng bái vào Nhai Sơn, bế quan tu luyện, lần đầu tiên dùng đến, hơn nữa tạo thành động tĩnh to lớn cũng là đạo ấn đó. Đạo ấn này, nàng đã suy diễn một lần, hai lần, nhớ kĩ trong lòng.
Phiên Thiên Ấn!
Đạo ấn này nàng lấy được từ ẩn giới Thanh Phong am, cùng ẩn giới có vô vàn liên hệ. Kiến Sầu từng thiết tưởng về quan hệ giữa đạo ấn và ẩn giới, lại tuyệt đối không nghĩ tới, trong lúc này, trong một trận chiến, nàng lại có thể nhìn thấy một con cá chép tu luyện thành tinh sử dụng Phiên Thiên Ấn quen thuộc nhất của nàng.
Nói là quen thuộc, dường như cũng quen thuộc. Nói là xa lạ, lại cũng có chút xa lạ.
Là Phiên Thiên Ấn, không sai, nhưng lại dường như có chút không giống.
Kiến Sầu nhớ Phiên Thiên Ấn mà nàng biết dường như quá đơn giản, thậm chí như Phù Đạo sơn nhân nói, có chút không hoàn chỉnh.
Vậy thì...
Phiên Thiên Ấn mà cá chép sử dụng có thể là bản hoàn chỉnh không?
Một làn ánh sáng kì dị từ đáy mắt Kiến Sầu bắn ra. Nàng nhìn chằm chằm lên trời không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con cá chép to lớn, khắc sâu đạo ấn vừa lóe lên rồi biến mất vào trong đáy lòng.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Cuộc chiến vẫn diễn ra hết sức kịch liệt. Cá chép chặn lại vô số mũi tên lông vũ do con chim cắt khổng lồ Vô Ác bắn ra, hoàn toàn không thấy có động tác nào, vô số mũi tên liền bay lung tung ra bốn phương tám hướng.
Đám linh thú phía dưới tới tấp tránh né.
Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng bên tai. Đó là tiếng nổ của vô số mũi tên lúc bắn xuống mặt đất.
Từ xa xa, một mũi tên bắn nhanh tới, bay thẳng về phía Kiến Sầu trong lúc nàng hoàn toàn không hay biết, ánh sáng nóng bỏng trong mắt không giảm đi chút nào.
Con cá chép quẫy đuôi, Phiên Thiên Ấn to lớn liền lập tức ngưng tụ, như bẻ cành khô, vô số linh khí điên cuồng bị hút ra từ vô số công trình xây dựng, ngưng tụ thành một cái đuôi cá khổng lồ.
Khác Phiên Thiên Ấn do sương mù dày đặc tạo thành mà Kiến Sầu ngưng tụ ra, cái đuôi cá này không ngờ toàn thân lóe lên màu bạc, giống hệt ánh bạc trên người con cá chép.
Đây mới là Phiên Thiên Ấn thật sự sao?
Ánh bạc lấp lánh, rực rỡ, lại không quá mức chói mắt, thoải mái nhưng lại mang khí tức đáng sợ.
Kiến Sầu nhìn mà hoa mắt si mê, trong đầu như có một cánh cổng ầm ầm mở ra.
Một tuyến khôn, lại một tuyến khôn...
Một đạo tử, lại một đạo tử...
Trong nháy mắt, nàng đã tính toán vô số lần, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mãnh liệt...
Đó là một sự tỉnh ngộ.
Kiến Sầu đứng ở chỗ cũ, lại không biết mình đang ở nơi nào, càng không biết mình gặp phải chuyện gì, ngay cả tiếng kêu hoảng sợ của con chồn nhỏ cũng không nghe thấy.
Mặt đất bên dưới cột đá cao cao đã có một vũng máu.
Tạ Bất Thần vẫn bị đóng đinh trên cột đá, mũi tên lông vũ màu đen sắc nhọn vừa xuất hiện đã bị hắn phát hiện.
Có điều...
Kiến Sầu đứng cách đó không xa lại không hề để ý đến nó.
Trong mắt nàng không có tranh đấu, cũng không có rối rắm, chỉ có một loại khát vọng thuần túy.
Có lẽ trong đôi mắt này thứ gì cũng có, chỉ không có thù hận.
Dường như sau khi nàng tiến vào ẩn giới, tất cả hận thù đều không thể ảnh hưởng đến sự chăm chú của nàng đối với một chuyện nào đó.
Lúc này Tạ Bất Thần đột nhiên ngẩn ra, có thứ gì đó lóe lên trong đầu rất nhanh.
Trả thù hắn chẳng qua chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời của nàng, là một bước nàng phải bước qua, nhưng một khi đã bước lên con đường tu hành, cuộc đời này của nàng sao có thể chỉ đơn giản như thế?
Trong mắt nàng rõ ràng có nhiều thứ đẹp hơn, đặc sắc hơn.
Chính như hắn vứt lại tình cảm của thế tục, đi truy tìm cái gọi là "đạo" của mình, Kiến Sầu sớm muộn cũng sẽ kết thúc thù hận với hắn, đi truy tìm thứ nàng cần phải truy tìm.
Đáy mắt nàng thứ gì cũng có, chỉ không có hắn.
Kẻ thù không đội trời chung của nàng.
Hắn có thể lẳng lặng nhìn, chờ đợi mũi tên lông vũ chính xác xuyên qua đầu nàng, trong lúc không hề phòng bị, cho dù là tu sĩ Kim Đan kì cũng chết chắc.
Từ nay về sau hắn sẽ không còn bị đuổi giết, cũng sẽ không còn hậu hoạn.
Chỉ cần có một người chết đi, tất cả mọi ân oán liền sẽ triệt để kết thúc.
Nhưng trong tay nàng còn có bốn bí phù.
Xuyên qua mê cung, hắn mới có cơ hội tìm được bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ, có cơ hội từ trong mê cung sống sót đi ra ngoài.
Cứu?
Hay là khoanh tay đứng nhìn?
Hắn có thể không cần bí mật của hà đồ, mà biết đâu cũng có cách khác để đi ra khỏi mê cung...
Trong đầu, vô số suy nghĩ rối ren.
Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể Tạ Bất Thần đã có chút run rẩy. Mỗi lần run lên liền có cơn đau bứt rứt chạy vào lục phủ ngũ tạng của hắn, ngay cả khẽ động đầu ngón tay cũng như có ngàn vạn lưỡi dao cắt xé.
Càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần!
Mũi tên màu đen tuyền đó sắp triệt để chấm dứt tất cả.
Vù!
Một tiếng xé rách hư không vang lên.
Ngay lúc mũi tên đó sắp xuyên qua đầu Kiến Sầu, một chiếc chuông đồng hình dáng cổ xưa đột nhiên từ đầu ngón tay run rẩy của Tạ Bất Thần bắn ra cản lại.
Leng keng!
Tiếng vang lanh lảnh chỉ kéo dài chốc lát.
Tiếp đó là một âm thanh vang lên.
Lá chắn đồng thau như một chiếc quạt gấp nhanh chóng xòe ra tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh, như một đóa hoa nở ra rực rỡ, hoàn mỹ chặn lại mũi tên đó.
Bất Động Linh, có thể cản một đòn của tu sĩ kim đan thượng đỉnh.
Ngón tay còn duy trì tư thế bắn ra Bất Động Linh, lại không cảm thấy một chút nhiệt độ, lạnh như băng, thậm chí có chút co giật.
Hắn rất rõ ràng, đây là bởi vì mất máu quá nhiều, bị đóng đinh trên cột đá quá lâu.
Trước mắt trở nên nhạt nhòa, không còn có bất cứ hình ảnh rõ ràng nào nữa.
Tạ Bất Thần trong đầu hoảng hốt, hai mắt chớp chớp, đột nhiên cảm thấy hơi mệt, liền nhẹ nhàng dựa đầu vào cột đá.
Năm mũi tên đen xuyên qua người hắn, đầu hắn chỉ khẽ động như vậy liền có vô số cơn đau từ tứ chi bách hài truyền tới.
Ý thức lẫn lộn lại đột nhiên tỉnh táo một chút.
Tạ Bất Thần chớp chớp mắt, đôi môi khô nứt xanh tím khẽ hé ra, cuối cùng lại là một câu kì lạ.
Một nụ cười khổ tự giễu.
"Bất Động Linh tiếng tăm vang dội..."
Lại bị hắn dùng để cản một mũi tên lẽ ra không có gì đáng ngại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.