Ta Không Thành Tiên

Chương 141: Con giun bất tử




Lựa chọn?
Khúc Chính Phong cười một tiếng, không trả lời ngay mà ngồi xuống trước Di Thiên kính, lấy ra hai vò rượu ngon, một vò đặt ở trước mặt bộ xương khô, một vò đặt ở trước mặt chính mình, nói: “Thế sự gian khổ không thể cản ta thuận tâm mà đi, Thái sư tổ cần gì phải hỏi nữa“.
”Ôi...”
Bộ xương khô đột nhiên thở một tiếng thật dài.
Khúc Chính Phong chỉ cầm vò rượu lên uống một hớp lớn, không nói gì nữa.
Thẳng đứng ngàn thước, thanh kiếm Nhai Sơn từ đỉnh Hoàn Sáo cắm xuống, mang một khí phách hùng vĩ tráng lệ.
Ánh nắng chói lọi chiếu xuống đỉnh núi, thân kiếm bằng đá dường như không có một chút sức sống, tĩnh lặng đã lâu.
Toàn bộ trong ngoài Nhai Sơn vẫn rất bình yên.
Luồng linh thức quanh quẩn bên ngoài Nhai Sơn cuối cùng vẫn từ từ thu lại.
Kết quả Hoành Hư chân nhân nhận được vẫn như mọi ngày, không hề có gì bất đồng, dường như cũng không có người nào đang thăng cấp.
Lão nói với Phù Đạo sơn nhân: “Nghe nói nhị đệ tử Khúc Chính Phong của ngươi đã về Nhai Sơn bế quan, chuẩn bị đột phá, ngươi lại không quan tâm chút nào à?”
”Đột phá thì đột phá, có gì phải lo?”
Phù Đạo sơn nhân lừ mắt khinh thường, dường như đang cười nhạo Hoành Hư chân nhân không có kiến thức, miệng vẫn gặm không ngừng.
Hơn ba trăm năm vẫn không đột phá nguyên anh tới xuất khiếu, ngươi trông chờ hắn có thể đột phá trong vòng vài ba ngày hay sao? Đúng là...”
“...”
Lời này có chút lí lẽ, có điều Hoành Hư chân nhân hoàn toàn không tin, nguyên nhân tại sao thì không thể nói với người ngoài.
Lão chung quy vẫn không phản bác câu nào.
Trên không hải vẫn sục sôi như cũ.
Trong đám người đột nhiên có người sợ hãi kêu lên: “Mau nhìn kìa!”
Vốn mọi người đều đang chú ý vào Kiến Sầu và Như Hoa công tử, sau tiếng kêu kinh hãi này họ mới nhìn theo hướng tay người đó chỉ, lập tức cũng kêu lên sợ hãi theo.
Kiến Sầu và Như Hoa công tử lúc này đang ở hướng chính nam không hải.
Còn ở phía đông bắc không hải, tu sĩ Đường Bất Dạ đến từ Bắc Vực đang đứng trên đầu một con cá lớn, hình như cũng gây ra gì đó, một làn ánh sáng bắn vào mi tâm hắn.
Trong nháy mắt, Đường Bất Dạ đột nhiên biến mất.
Con cá lớn lặn xuống đáy biển, kinh hoàng chạy trốn.
Đường Bất Dạ đâu?
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Có người tinh mắt nhìn thấy một bóng người ở vùng nước xa xa: “Ở kia!”
Đường Bất Dạ vừa rồi biến mất không ngờ lại xuất hiện trên mặt biển cách đó hơn ba mươi dặm.
Thủy không độn, phạm vi không hải.
Gần như dịch chuyển tức thời.
”Cái gì?”
Hướng chính nam không hải, đứng trên hải đảo, trong tay còn cầm hải bàn giống như bản đồ, Như Hoa công tử đang thờ ơ đột nhiên không nhịn được kêu một tiếng kinh ngạc.
Ào ào!
Sóng biển vẫn dạt dào, vô số son sóng vỗ vào đá ngầm đen sẫm bắn ra bọt nước trắng xóa.
Kiến Sầu đứng trên tảng đá trên chỗ cao nhất hải đảo, trên người không hề bị nước bắn vào.
Con rồng đen phía trước đã chỉ còn là một bóng dáng mờ nhạt.
Nàng đang suy tư phải làm thế nào để đuổi theo con rồng đó, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Như Hoa công tử, không nhịn được quay lại nhìn hắn: “Làm sao thế?”
“...”
Như Hoa công tử không nói gì, chỉ đưa hải bàn đến trước mặt Kiến Sầu, đưa tay chỉ một chấm sáng ở phía đông bắc.
Chấm sáng đó như sao trời nhấp nháy một chút rồi biến mất, sau đó xuất hiện ở một vị trí khác trên hải bàn, không hề có dấu hiệu báo trước.
Kiến Sầu hoảng sợ: “Đây là...”
”Dịch chuyển tức thời“.
Nguyên anh của tu sĩ xuất Khiếu kì có thể dịch chuyển tức thời, tu sĩ trở lên thể ngộ quy tắc trời đất cũng có thể dịch chuyển tức thời.
Nhưng điều này tuyệt đối không nên xuất hiện trong không hải, trên người một đám tu sĩ Kim Đan kì.
Vẻ lười nhác trên người Như Hoa công tử đã biến mất, thay thế là một vẻ ngưng trọng.
Một ý nghĩ chậm rãi xuất hiện.
Kiến Sầu nhìn hải bàn, mở miệng nói: “Công tử có khả năng xem xét toàn biển, ta có khả năng ngự đảo, không biết những người khác cũng có may mắn như vậy không. Nếu có thì là những bản lãnh nào?”
”Chỉ sợ là người nào cũng có phần“.
Như Hoa công tử đáp một câu.
Trên hải bàn, chấm sáng đó vẫn không ngừng di động trên mặt biển với một tốc độ đáng sợ, tính toán tỉ mỉ thì mỗi một lần di động gần như đều cách khoảng ba mươi dặm.
Này mới chỉ là những gì Như Hoa công tử và Kiến Sầu có thể nhìn thấy, còn trên những hướng họ không thể nhìn thấy...
Tây bắc.
Ngụy Lâm Thân Lăng vui mừng đưa tay ném ra một ánh bạc, ánh bạc lập tức hóa thành một vòng sáng to lớn trôi trên mặt biển, sau đó nhanh chóng co vào giữa. Ánh bạc như một chiếc lưới khổng lồ bắt hết cá lớn cá nhỏ thậm chí tôm tép trong nước biển lên, bất kể chúng vùng vẫy thế nào cũng không thể chạy thoát được.
Biển sâu trói buộc!
Phạm vi: Không hải!
Hướng chính đông.
Chân trần chạy trên mặt biển, Tiểu Kim ôm một quả dưa hấu lớn, hưng phấn không thôi: “Hừ, bọn cá xấu xa các ngươi đòi cướp dưa của ta à? Cứ đợi đấy!”
Nói xong, chỗ hắn chạy qua đột nhiên có sóng lớn nổi lên.
Rắc rắc rắc...
Mặt biển màu lam đậm lập tức bị đóng băng, mặt biển xung quanh trào lên sóng lớn ngút trời.
Đá chặn biển.
Phạm vi: không hải.
Đông nam.
Trên một tảng đá ngầm cô độc, Khương Vấn Triều ngồi xuống, thò tay xuóng dưới mặt biển.
Nước biển vô tận nhấn chìm bàn tay hắn, cũng mang đến một số cá nhỏ tôm nhỏ. Chúng lượn vòng quanh tay hắn, mở miệng cung cấp cho hắn toàn bộ tin tức dưới biển.
”Rồng đen đi về phía đông bắc rồi!”
”Có một con quái vật ăn mất rất nhiều bạn bè của bọn ta“.
”Trời ạ, có một hải đảo vẫn đang chạy về phía trước!”
Ngôn ngữ rất kì diệu.
Khương Vấn Triều đã hiểu, đứng lên đưa mắt nhìn về phía đông bắc.
Nói chuyện với cá.
Phạm vi: không hải!
Tây nam.
Lục Hương Lãnh váy áo trắng tinh lơ lửng trên mặt biển, ngón tay lướt qua mi tâm, dường như có một chút nghi hoặc.
Hai mắt nàng lộ vẻ suy tư, sau đó đưa tay bắt quyết.
Vù!
Sau một trận rung động đáng sợ, một quầng sáng từ trên người nàng bắn ra, lan rộng bao trùm ba trượng quanh người.
Một khí thế không ai bì được lập tức xuất hiện.
Lĩnh vực vô địch.
Phạm vi: không hải.
Hướng chính tây.
Bên hải đảo, dưới nước biển màu lam đậm có một góc áo màu đỏ sậm nổi lên, cả người Hạ Hầu Xá ngâm dưới nước biển.
Vết máu từ mi tâm chạy xuống sống mũi dường như không bao giờ khép lại, lúc này lại có một vệt máu tươi chảy ra.
”Tăng thêm gấp ba?”
Đáng tiếc chỉ có ba cơ hội, nếu không hắn có thể tung hoành cả không hải.
Hạ Hầu Xá chậm rãi buông mí mắt, từ dưới biển bay lên, vô số nước biển lập tức từ vạt áo hắn chảy xuống, sóng bạc lấp lánh lan ra.
Hắn đi về phía chính đông.
Hướng chính bắc.
”Ơ, như thế cũng được à?”
Sau khi làn ánh sáng chui vào mi tâm, trên mặt Tả Lưu lập tức lộ ra một vẻ mặt khó tả.
Hắn trợn tròn mắt nhìn quanh một chút, không có một người nào.
Trên đảo nhỏ phạm vi ba trượng chỉ có một cây đại thụ. Tả Lưu đứng dưới gốc cây này, hắn cắn đầu bút, con ngươi nhanh chóng đảo quanh, cuối cùng cắn răng nói: “Thử xem!”
Bụp!
Một làn khói xanh bốc lên, không ngờ Tả Lưu lại biến mất dưới gốc cây.
”Lại nữa rồi!”
Như Hoa công tử vốn đang quan sát sự thay đổi trên hải bàn, còn chưa hết kinh ngạc vì chấm sáng không ngừng nhấp nháy, không ngờ một chấm sáng ở hướng chính bắc cũng biến mất.
Cảnh này đương nhiên cũng lọt vào mắt Kiến Sầu.
Nàng cũng kinh ngạc mở to mắt, suy đoán: “Chẳng lẽ là ai nhận được bản lãnh dịch chuyển tức thời nữa?”
“...”
Như Hoa công tử không nói gì.
Chấm sáng lúc trước dịch chuyển một lần ba mươi dặm, còn chấm sáng này?
Theo lí thuyết sẽ không khác biệt quá nhiều.
Cho nên ánh mắt Như Hoa công tử vẫn quanh quẩn gần khu vực chấm sáng ở hướng chính bắc biến mất, nhưng không ngờ...
Nửa khắc đã trôi qua, điểm sáng vốn ở hướng chính bắc trên hải bàn không ngờ vẫn không xuất hiện.
Sao có thể như vậy được?
Kiến Sầu nhíu chặt lông mày: “Đây không phải dịch chuyển tức thời!”
”Là ẩn thân!”
Như Hoa công tử quả quyết lên tiếng tiếp lời Kiến Sầu.
Vào không hải tổng cộng có chín người, bây giờ đếm kiểu gì trên hải bàn cũng chỉ có tám chấm sáng, một chấm sáng đã biến mất giữa không trung, rõ ràng là hải bàn không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Vốn có hai khả năng: Một, người này đã bị loại ra ngoài. Hai, bản lãnh không hải trao cho người này đó là ẩn thân, tránh được sự theo dõi của hải bàn.
Mới bắt đầu vòng hai được một thời gian ngắn, Như Hoa công tử không cho rằng có ai lại bị loại nhanh như vậy, cho nên hắn tuyệt đối có lí do tin rằng bọn họ đang thấy trường hợp thứ hai.
”Đúng là càng ngày càng thú vị“.
Phù Đạo sơn nhân đích xác là một trưởng lão chấp pháp có nhiều ý tưởng.
Ngón tay Như Hoa công tử khẽ động, một đóa hoa lăng tiêu màu lam nhạt vô cớ xuất hiện giữa hai ngón tay hắn.
”Không hải tự thành một giới, cho nên trao cho mỗi người vào đó một bản lãnh khác nhau, tương sinh tương khắc, ai cũng không biết mình có gặp phải người có bản lãnh khắc chế mình hay không...”
”Cần gì lo lắng?”
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, lại thoải mái tinh thần.
Như Hoa công tử nhìn về phía nàng: “Kiến Sầu đạo hữu lại suy nghĩ rất thoáng“.
”Chúng ta chính là tu sĩ, thời điểm tu luyện tuy có sớm muộn, tu vi có thể cao thấp khác nhau, nhưng bản lãnh chúng ta nắm giữ trong tay lại là không thay đổi. Bản lãnh không hải giao cho không biết sẽ bị thu hồi khi nào, nhưng bản lãnh của chúng ta thì vĩnh viễn là của chúng ta. Thay vì kí thác hi vọng vào bản lãnh của không hải để săn rồng rút gân, không bằng suy nghĩ về bản lãnh của chính mình“.
Nói xong Kiến Sầu mỉm cười.
Nàng thoáng nhìn con rồng đen trên hải bàn, vốn nó chạy về hướng chính đông, nhưng trong lúc hai người nói chuyện không ngờ nó lại chuyển lên hướng chính bắc.
Cơ hội tốt!
Nàng không hề do dự, điều khiển hải đảo to lớn dưới chân chạy chéo về hướng đông bắc.
Ầm ầm!
Mặt biển bị xé tan, sóng biển bắn lên trắng như tuyết.
Cả hòn đảo đều rung lên vì tốc độ điên cuồng này.
Như Hoa công tử đứng trên hải đảo còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng câu vừa rồi của Kiến Sầu đột nhiên thấy dưới chân rung lên, bị tốc độ đột nhiên tăng mạnh của Kiến Sầu làm cho kinh hãi.
”Đây là?”
”Cắt đường tắt, rồng đen ở phía trước!”
Kiến Sầu trả lời quyết đoán, tốc độ lại tăng thêm hai thành.
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ lại một lần nữa nhìn thấy hình dáng con rồng đen.
Nó vẫn quẫy cái đuôi to lớn như điên, bơi nhanh dưới biển sâu vô tận, có vẻ hoảng sợ đến cực điểm: Đã chạy lâu như vậy rồi, vì sao quái vật bóng đen vẫn còn đuổi theo ta?
Rồng đen, hoặc nói là con giun, vô cùng khó hiểu, chỉ không ngừng chạy trốn về phía bắc.
Nó không hề phát hiện ở phía tây nam phía sau nó đang có một hòn đảo phá sóng mà đến.
Vừa nhìn thấy rồng đen, Kiến Sầu lập tức lên tiếng: “Hai chúng ta hợp lực giết rồng đen, rồng gân chia đôi, thế nào?”
”Thành giao!”
Như Hoa công tử lúc này cũng gạt bỏ các tạp niệm sinh ra vì đủ loại dị trạng trên hải bàn, trực tiếp phất tay áo, gần trăm loại hoa cỏ thêu trên đó như hút no nước, lập tức trở nên tươi rói.
Thế là gần trăm đóa hoa tươi toàn bộ từ trên tay áo Như Hoa công tử bay ra, bị hắn nắm lấy, biến thành một thanh kiếm hoa tươi đủ mọi màu sắc.
Tuy nhiên mỗi một cánh hoa trên lưỡi kiếm hoa tươi này đều khiến người ta có cảm giác sắc bén.
Lúc Kiến Sầu điều khiển hải đảo tới gần rồng đen, Như Hoa công tử lăng không bay ra, một kiếm chém về phía rồng đen.
Vô số hoa tươi hiện ra trong ánh kiếm, hương hoa vô tận cũng tỏa ra tràn ngập sau nhát chém này.
Trên mặt biển không hải nhất thời tràn ngập một hương thơm cực kì huyền bí.
Trong lúc rồng đen vẫn không hề hay biết, vệt kiếm cuốn theo sóng lớn đã chém thẳng vào trên thân thể to lớn của con rồng đen.
Trong tình huống không hề có phòng bị, con rồng khổng lồ dài trăm trượng không ngờ lại bị nhát kiếm của Như Hoa công tử chặt đứt làm đôi.
Gầm!
Tiếng gầm rung trời chuyển đất lộ rõ sự điên cuồng vì đau đớn của nó.
Nửa người phái trước của rồng đen không giảm thế đi, vẫn tiếp tục lao về phái trước.
Có điều...
Không có một chút máu nào.
Thanh kiếm hoa của Như Hoa công tử chém con rồng đen đứt thành hai đoạn, nhưng miệng vết thương lại chỉ có thịt rồng trắng tinh, không nhìn thấy một chút màu đỏ nào.
Đoạn thân rồng không có đầu chỉ có đuôi đó rơi xuống biển, vẫn còn vùng vẫy như chưa chết, ngay cả vết chém cũng bắt đầu khép lại một cách thần kì.
Đuôi rồng không có bất cứ thay đổi nào, nhưng từ vết thương đang khép lại dường như lại có một hình thù bắt đầu sinh thành, lờ mờ giống như một cái đầu rồng mới.
Lúc này trong đầu Kiến Sầu chợt ong một tiếng.
Rồng đen...
Rồng đen cái gì?
Cái gọi là rồng đen này về bản chất chính là một con giun được Phù Đạo sơn nhân tiện tay bới lên mà.
Còn giun...
Vừa nghĩ đến điều này, nàng lập tức lộ vẻ sợ hãi, không nhịn được cắn răng thầm mắng một tiếng: Sư phụ thật là thất đức!
Thấy Như Hoa công tử đang vội vã đuổi theo nửa đầu rồng đen, Kiến Sầu lập tức gọi to một tiếng: “Đạo hữu dừng tay! Tình hình có biến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.