TA KHÔNG MUỐN THỪA KẾ GIA SẢN NGÀN TỈ !

Chương 7: Tôi Là Ông Chủ Mới (1)




Lúc này Dương Vĩ đã giận dữ rồi!
Cái thằng ngốc này, cậu còn chặn đường ông chủ mới của xe Bentley.
Đây không phải là đi tìm chết sao?!
"Trần Bình, con mẹ nó cậu còn còn ngẩn người làm gì vậy? Cút nhanh lên đi!" Dương Vĩ phẫn nộ chỉ vào Trần Bình, quát.
Trần Bình vừa dùng xe điện xong, đã gặp phải Dương Vĩ giận dữ mắng mỏ giống như hỏa lực.
"Xong đời! Trần Bình đã rước lấy phiền phức, nhìn anh Vĩ là biết sắp nổi giận rồi."
"Vừa rồi nhận được mười cuộc điện thoại khiếu nại, cái kẻ ngốc này còn dám trở về?"
"Cái này ít nhất sẽ bị khấu trừ hai trăm ngàn, một ngày làm không công."
Mấy người công nhân nhỏ giọng bàn tán, một vài người còn có chút hả hê nhìn anh.
Trong nhóm đó có không ít công nhân cũ từng theo chân Trần Bình làm ăn đấy.
Nhìn thấy Trần Bình luân lạc tới mức phải cùng bọn họ giao hàng bên ngoài, hiển nhiên trong lời nói cũng có chút ít ý mỉa mai.
Trần Bình cũng đã quên.Ngay cả Đàm Khắc Hoa lúc này cũng lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Bình, vẻ mặt không vui hỏi: "Quản lý Dương, đây là nhân viên của anh?"
Dương Vĩ vội vàng châm chọc khiêu khích nói: "Ông chủ, ông tới đây chưa tới mấy lần, đã quên không giới thiệu cho ông. Vị này chính là Trần Bình, là ông chủ hồi trước của công ty chúng ta, hiện tại chỉ là người giao hàng đứng chức vụ thấp nhất thôi."
Lúc nói đến "Ông chủ hồi trước", Dương Vĩ cố ý nhấn mạnh chữ, ngữ điệu lộ ra tràn ngập mỉa mai.
Trần Bình ơi Trần Bình, cậu cũng có hôm nay, thật đúng là báo ứng, ha ha ha!
Đàm Khắc Hoa lạnh mặt, chau mày, nói: "Kéo người không phận sự đi ra ngoài đi, nghênh đón ông chủ mới."
Lúc này anh mới nhớ tới, hóa ra Trần Bình chính là cái người trẻ tuổi đang chán nản chuyển nhượng công ty kia.
Đáng tiếc, Đàm Khắc Hoa là người hay quên.
Người thấp kém trong xã hội giống như Trần Bình, ông ta thật sự không nhớ được.
Nói xong, Đàm Khắc Hoa đã chỉnh lại âu phục, cất bước đi, nụ cười niềm nở hướng về phía xe Bentley đi tới.
Dương Vĩ được lệnh, lập tức tự hào hếch mũi lên trời, đắc ý chỉ vào Trần Bình nói: "Trần Bình, cậu còn không mau thu dọn đồ đạc cút xéo đi?"
Trần Bình trợn mắt, liếc xéo gần như nhìn vào Dương Vĩ, nôn một câu: "Đồ ngu xuẩn."
Câu nói ngu xuẩn này, tất cả người ở chỗ này đều nghe được, sắc mặt mỗi người đều kỳ quái.
Lúc này Dương Vĩ nổi giận, ngón tay sắp đâm vào cái mũi của Trần Bình, bực tức nói: "Má mày! Con mẹ nó cậu mắng một câu nữa thử xem!"
Trần Bình cười ha ha chế nhạo: "Vậy tôi sẽ thỏa mãn anh, đồ ngu xuẩn! Cả nhà anh đều là đồ ngu xuẩn!"
"Con mẹ mày! Trần Bình, cậu nhất định phải chết! Bây giờ cậu đã bị đã đuổi việc, hơn nữa, còn phải bồi thường tổn thất kinh tế cho công ty!
Dương Vĩ nhe răng trợn mắt la lên, tức giận trừng to hai mắt.
Trần Bình này đúng thật là quá không biết điều rồi!
Cậu ta phải hiểu, cậu ta đã không còn là ông chủ của công ty nữa rồi.
Thế mà còn dám kiêu ngạo như vậy?
Đợi tí nữa hãy xem ông đây dạy dỗ cậu như thế nào!
Đột nhiên!
Cửa xe chiếc Bentley mở ra, một ông cụ chống quải trượng bước xuống, gương mặt mang theo tức giận, nói: "Ai dám đuổi việc cậu ấy!”
Cùng lúc, ông cụ kia đi thẳng qua vẻ mặt tươi cười nghênh đón của Đàm
Khắc Hoa, trong lúc ánh mắt mọi người đầy vẻ kinh ngạc, ông cụ chân bước vội vã đến trước mặt Trần Bình.Ông ta dừng chân, xoay người, cúi đầu.
Mọi thứ tự nhiên, thái độ tràn đầy cung kính.
"Thiếu gia, tôi đã tới chậm." Ông cụ cung kính cúi đầu nói.
Âm thanh không lớn, nhưng lại có thể nghe nghe thấy lời nói rõ ràng.
Thiếu gia?
Rất nhiều người chấn động!
Trần Bình lắc mình một cái, lập tức biến thành thiếu gia?
Cái này là tình huống gì đây?
Đàm Khắc Hoa sững sờ tại chỗ, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.
Dương Vĩ kinh ngạc tới mức nghệt mặt ra, anh ta cười nói: "Thưa ông, ông chính là ông chủ mới của chúng tôi phải không? Ông có thể đừng nói giỡn không, cậu Trần Bình này là công nhân thấp nhất của công ty chúng tôi, có phải ông đã nhận làm người hay không?"
Kiều Phú Quý chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái.
Cóc ghẻ thì biết cái gì chứ?
Đàm Khắc Hoa cũng nhíu mày, ông ta chạy chậm tới, cung kính nhiệt tình nói: "Giám đốc Kiều, ông có thể đừng nói giỡn được không, hay là chúng ta vào bên trong nói chuyện đi."
Đàm Khắc Hoa là đơn vị xí nghiệp.
Kiều Phú Quý cũng biết, ông ta là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh!
Đó là một người một tay che trời trong thành phố An Huy!
Nhưng mà Kiều Phú Quý đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hai con người lạnh lùng đảo qua Đàm ắc Hoa và Dương Vĩ, khuôn mặt ông ta không vui nói: "Người nào nói giỡn với hai anh? Đây chính là ông chủ mới của quý công ty!"
Điều này sao có thể?
Ông chủ mới?
Dương Vĩ không tin, Đàm Khắc Hoa cũng không tin.
"Anh Vĩ, anh mới vừa nói muốn đuổi việc tôi?" Trần Bình giống như cười mà không phải cười, mắt nhìn Dương Vĩ.
"Trần Bình! Con mẹ nó có phải cậu muốn chết hay không? Đừng gọi tôi là anh Vĩ!" Dương Vĩ nổi giận.
Anh ta ghét nhất đúng là người khác gọi anh ta bằng danh hiệu này.
"Cậu mau chóng cút ngay cho ông đây, còn có, bồi thường tổn thất kinh tế cho công ty, mười ngàn!" Vẻ mặt Dương Vĩ đầy vẻ cười giễu cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.