TA KHÔNG MUỐN THỪA KẾ GIA SẢN NGÀN TỈ !

Chương 5: Anh Đã Bị Đuổi (1)




"Không phải chỉ là tiền thôi sao, ai nói tôi không mượn được chứ?" Trần Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạo Quân rồi nói.
Táo Quân sửng sốt một chút, biểu cảm trên gương mặt anh ta cứng lại.
Chuyện sau đó làm anh ta không khỏi ngạc nhiên, Trần Bình trực tiếp cầm thứ bên trong túi nilon trên tay mình ném đến trước mặt anh ta và Giang Uyên
Bốp!
Túi nilon rách toang, mười chồng tiền rơi ra, những đồng tiền màu đỏ rơi vào trong mắt hai người trước mặt.
Tào Quân nheo mắt lại, khóe miệng run nhẹ, nắm tay anh ta cũng không tự chủ siết chặt lại.
Biểu cảm của Giang Uyển cũng kinh ngạc không kém, cô ta nhìn cảnh Trần Bình ném tiền ra với ánh mắt không hiểu, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở lên lạnh lùng, trong ánh mắt mang theo vẻ tức giận.
Trần Bình lấy tiền ở đâu ra?
Anh ta có tiền, nhưng sao không lấy sớm ra một chút!
Làm hại cô ta phải cùng tên đàn ông khác cười cười nói nói, anh ta không biết như vậy rất mệt mỏi sao?
"Mười vạn này, cộng với số tiền mấy lần trước nữa, trả hết một lần cho anh luôn, sau này nhớ từng tới đây nữa."
Trần Bình lạnh lùng mở miệng nói.
Tào Quân cũng không có lập tức cầm lấy tiền.Nói thật ra, số tiền mười vạn trong mắt anh ta có cũng được không có cũng không sao, chẳng khác gì bố thí cho ăn mày.
"Được đó Trần Bình, nhanh vậy đã xoay sở được tiền rồi. Tao rất hiếu kỳ, ai mà thoáng cái đã cho mày mượn được nhiều như vậy?"
Tào Quân nói một cách chế nhạo, gương mặt cũng không kìm nén được vẻ tức giận.
Anh ta vẫn không đi, chính là vì để chờ Trần Bình trở về, sau đó chế nhạo cậu ta một cách vui vẻ.
Tiện thể cũng khiến Giang Uyển thấy rõ được, người đàn ông cô ta chọn kém cỏi tới mức nào!
Nhưng bây giờ, nhiều điều Táo Quân muốn nói đều bị chặn lại trong họng, cái loại cảm giác khó chịu, loại cảm giác bị nghẹn ở cổ họng khiến anh ta đứng ngồi không yên!
"Chuyện đó có liên quan gì tới anh sao?" Trần Bình lạnh lùng trả lời.
Giang Uyển không nhìn nổi, bèn đứng dậy chỉ trích nói: "Trần Bình, anh đủ rồi đất, Tào đại ca tốt xấu gì thì cũng đã giúp chúng ta nhiều lần, anh đang nói gì thế hả?"
"Tôi nhờ anh ta giúp sao? Anh ta làm như vậy là vì ai, chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?"
Trần Bình phẫn nộ nói, trong mắt anh dường như xuất hiện vẻ tức giận.
Giang Uyển sửng sốt, Tào Quân đau lòng Mễ Lạp như vậy, tất nhiên cô cũng hiểu là vì sao.
Thế nhưng lại bị chồng mình chỉ trích thẳng mặt như thế, không khỏi cảm thấy mất mặt, cô ta nũng nịu nói: "Trần Bình, anh có ý gì chứ!"
Trần Bình hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng bản thân.
Khoảng thời gian gần đây, số lần anh và Giang Uyển cãi nhau ngày càng nhiều.
"Anh còn không đi hả?" Trần Bình lại mang trọng tâm câu chuyện hướng tới Tào Quân.
Tào Quân cười ha ha hai tiếng, sau đó cầm lấy tiền, cũng không chào hỏi một tiếng, mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Giang Uyển tức giận trừng mắt nhìn Trần Bình một cái, sau đó đuổi theo: "Tào đại ca, tôi tiễn anh."
Yên ắng.
Trần Bình ngồi trước giường bệnh Mễ Lạp, nhìn con gái mình đang ngủ say, thì trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
"Mễ Lạp, ở cùng với ba ba có phải rất khổ đúng không. Ba Ba nói cho con biết, từ nay về sau, con chính là tiểu công chúa rồi."
Trần Bình dịu dàng vuốt ve trán của con mình, trong ánh mắt anh tràn đầy vẻ cưng chiều.
Đúng vào lúc này, Giang Uyển cũng đã trở về, cô lạnh lùng mở miệng nói: "Anh lấy tiền ở đâu ra?"
Trần Bình cũng không ngẩng đầu lên, anh trả lời: "Mượn."
"Hỏi mượn ai?"
"Háo Tủ."Giang Uyển thở dài một hơi, vốn cô cho rằng Trần Bình mượn bọn cho vay nặng lãi, "Anh đã hỏi mượn anh ta nhiều lần rồi, không nên lần nào cũng làm phiền người ta nữa. Số tiền này anh mau mang đi trả lại, nghe nói anh ấy cũng sắp kết hôn rồi."
"Tôi biết, chờ tôi có tiền lại trả anh ấy." Trần Bình lúc này mới nhìn về phía Giang Uyển.
Vợ anh thật sự rất đẹp, cho dù đôi mi thanh tú cau lại, nhưng cũng không mất đi vẻ xinh đẹp đặc biệt.
Chỉ sợ là cô còn không biết.
Người chồng vô dụng thất bại hoàn toàn này của cô giờ này đã trở thành người thừa kế của gia tộc có tài sản nhiều nhất thế giới.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cũng chỉ thoáng trong cái gật đầu mà thôi.
Ánh mắt Giang Uyển dần dần lạnh lùng, cô liếc nhìn con gái trên giường bệnh rồi nói: "Trần Bình, lần này anh có thể mượn được, nhưng lần sau thì sao? Lẽ nào mỗi lần Mễ Lạp nằm viện, anh đều phải đi vay tiền sao?"
Trần Bình của ngày trước là một thiếu niên hăng hái.
Giang Uyển cũng bởi vì thế mới yêu người đàn ông này.
Thế nhưng, từ sau khi gây dựng sự nghiệp thất bại, anh cũng chưa gượng dậy nổi, càng ngày càng nhu nhược.
Trần Bình tức giận trong lòng: "Trong lòng tôi tự biết tính toán."
Giang Uyển trầm mặc một lúc rồi nói: "Trần Bình, anh coi như là không vì mình, thì cũng suy nghĩ cho Mễ Lạp đi. Tuần này bố tôi sinh nhật, anh đi cùng đi, rồi xin lỗi bố mẹ tôi một tiếng."
Trần Bình không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay.
Nhìn thấy bộ dạng không nói gì của anh, Giang Uyển vô cùng tức giận, cô giậm chân một cái, cầm túi lên mắng: "Vậy anh mãi cả đời nhu nhược như thể đi!"
Nhìn thấy Giang Uyển tức giận đi ra ngoài, Trần Bình mới bất đắc dĩ thở dài.
Không có tiền, không có địa vị sinh hoạt, thì con mẹ nó.
Bố vợ?
Có thể để ý tới anh ta sao?
Buổi chiều, Trần Bình có việc nên để y tá chăm sóc cho Mễ Lạp.
Giang Uyển bận việc ở công ty nên đã phải trở về trước.
Đi trên xe đạp điện ship hàng, rồi nhận đơn đặt hàng mới, Trần Bình bắt đầu đi ship đồ ăn.
Một đơn đặt hàng ở khách sạn Châu Tế.
Có thể tới đây thuê phòng, hầu như đều là người có tiền.
Phòng 8808.
Trần Bình gõ cửa phòng một cái: "Xin chào, tôi đến giao hàng."
Kẽo kẹt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.