Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 4: Quốc Tử Giám






Sau ba tháng chịu tang tâm tình của mẹ con Từ Trúc cũng đã khá hơn, Từ Lâm phụ thân của Từ Trúc nghe nói vì cứu Thái Tử mà bị loạn tiễn xuyên tim, còn bị địch nhân bắt lấy quăng xác xuống vực sâu.
Mẫu thân Từ Trúc-Từ phu nhân sau khi nghe kết cục của chồng liền ngất xỉu, phải nhờ hàng xóm láng giềng giúp đỡ chuẩn bị hậu sự cho chồng, kể ra họ hàng thân thích của Từ Trúc không có bao nhiêu, mẹ nàng vốn mồ côi chỉ có một đám họ hàng xa, nàng còn có một thúc thúc ở núi Võ Đang là em trai của phụ thân nàng, tuy nhiên nàng cũng không thấy vị thúc thúc vô tâm này tới dự đám tang của anh mình.
Hôm nay là ngày mẹ con Từ Trúc dọn đồ lên kinh thành ở.
Mặc dù có thể nói gia sản mà phụ thân Từ Trúc để lại có thể để mẹ con Từ Trúc sống an nhàn sung sướng được rất lâu, tuy nhiên mẹ nàng lại bảo không biết tiến thủ ở thế giới này chỉ có chịu khổ, nên vừa lên kinh thành mẹ nàng liền mua đứt một tiệm may mặc nhỏ làm một sinh ý nho nhỏ ở kinh thành, còn ruộng vườn để cho một họ hàng xa của nàng quản lý cứ mỗi tháng nàng lại đến kiểm tra một lần.
Đại Tổng Quản lâu lâu cũng đến thăm mẹ con nàng cũng đem rất nhiều quà cáp, nhưng lần này đến lại nói:
“Từ phu nhân, quận chúa nay cũng đã 6 tuổi, đã đến lúc phải đi học, nàng thân là hoàng thân quốc thích, nàng nên được học lễ nghi, chữ nghĩa, để sớm trở nên trưởng thành để không thẹn với danh hiệu hoàng tộc.”
“Ta đã biết, xin Đại Tổng Quản chớ lo phiền, chỉ có điều đứa con gái này của ta khá hiếu động và ham chơi hi vọng nó sẽ không gây nên họa lớn gì”.
Từ phu nhân nhìn về phía con gái bảo bối của mình mà lo âu nói.
“Xin Từ phu nhân đừng lo lắng, Quốc Tử Giám là nơi dạy học của các bậc chí hiền, dù vương tôn hoàng tộc cũng theo học, quận chúa nay đã là hoàng thân sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với hoàng thất.

Ngoài ra Thái Tử cũng rất muốn được gặp nàng, nghe nói Từ Đô Đốc trước khi hi sinh đã nhờ ngài ấy chăm sóc tiểu quận chúa mong ngài yên tâm.”
“Ngài nói thế ta cũng yên lòng, chỉ mong sau này con ta được ngài và Thái Tử chiếu cố.” .Từ phu nhân nhìn con gái đang đá cầu trong sân trên mặt vẫn còn phiền muộn.
Đại Tổng Quản nghe vậy mỉm cười nói:
“Đó là vinh hạnh của tại hạ, xin phu nhân cứ yên tâm.
Ngoài ra xin ngài nhớ kỹ ngày mai là ngày quận chúa nhập học, ngày mốt là ngày ngài ấy nhận sắc phong quận chúa đồng thời nhận tước hiệu của mình, mong phu nhân chớ quên.”.
Sau đó hắn lại nói:
“ Hôm nay chỉ đến đây thôi, ta còn việc tại thân, nên xin được đi trước, mong phu nhân và tiểu quận chúa khỏe mạnh và sớm quen với cuộc sống mới tại kinh thành.”
“Cảm ơn Đại Tổng Quản đã quan tâm mẫu tử ta.”
Nói rồi Đại Tổng Quản lên xe ngựa đi về hoàng cung.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn xe ngựa Đại Tổng Quản đi xa dần Từ phu nhân liền gọi Tự Trúc đang đá cầu hăng say trong sân lại bảo:
“ Ngày mai là ngày ngươi nhập học, nhớ mặc đồng phục mà ta chuẩn bị cho ngươi, đồng thời nên nghe lời các lão sư, không được bướng bỉnh, càng không được đánh nhau với các đồng học, nên biết ngươi theo học là Quốc Tử Giám ai biết ngươi đánh là công chúa hay là hoàng tử khi đó thì đầu của ta với ngươi cộng lại cũng không đủ để chém xuống.”
Quốc Tử Giám đúng là có đồng phục, tuy nhiên Từ phu nhân nàng sợ con gái mặc không quen liền kiếm người hỏi han kiểu dáng và màu sắc, sau đó nàng liền làm ngay cho con gái năm bộ đồng phục ngay trong đêm, tay nghề còn tốt hơn so với thợ may hoàng cung nhiều lắm.
Từ Trúc nghe Từ phu nhân nói vậy cũng chỉ biết thè cái lưỡi nhỏ ra rồi nói:
“Không lẽ trong mắt mẫu thân ta là cái bạo lực nữ đến vậy sao ? Yên tâm ta sẽ không đánh người, trừ khi người nào đuôi mù đụng ta trước.
Ít nhiều ta cũng kế thừa một ít tư thái đoan chính hiền thục, nết na thùy mị từ người mà, hì hì.”
Từ phu thân cũng chỉ biết cười trừ nghe con gái mình vuốt mông ngựa.
Tối hôm đó nàng làm cho con gái một bữa thịnh soạn vì sắp tới Từ Trúc phải vào ở ký túc xá ở Quốc Tử Giám, hoặc kết thúc năm học hoặc ngày lễ nàng mới được về nhà thăm người thân, trừ ngày mốt dự lễ xem nàng được sắc phong làm quận chúa thì còn lâu lắm mẫu tử hai người mới được gặp lại nhau.
***
Hôm nay tiết trời trong xanh, không mây.
Từ Trúc đang mang theo tay nãi và hành lý trên đường đi học, kể ra Quốc Tử Giám khá gần biệt phủ nhà nàng nên nàng có thể tự đi bộ mà không cần xe ngựa.
Khi đến cổng Quốc Tử Giám nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc về độ lớn của nó dù nàng đã đi ngang qua rất nhiều lần.

Cổng Quốc Tử Giám rất lớn nếu mấy con titan trong phim mà kiếp trước nàng xem có thật thì bọn chúng vừa đi vừa nhảy qua còn vừa.
Theo truyền thuyết kể ba ngàn năm trước Đại Hành đế quân cưỡi rồng đến dự lễ ở Quốc Tử Giám, ban đầu vì thể hiện tôn trọng với các lão sư trong Quốc Tử Giám nên Đại Hành đế quân tính để tọa kỵ của ngài là một con Thái Cổ Kim Long ở ngoài đợi nhưng nào ai dám để cho một con rồng phải chờ đợi ngoài cổng, nên các lão sư lúc bấy giờ liền liên thủ dùng pháp lực xây lại cổng Quốc Tử Giám để cho con rồng ấy có thể đi qua.
Nàng vừa đi qua cổng vừa quan sát, lòng lại nhả rãnh:
“Người xưa thật phiền phức, có thể để con rồng đó bay vào mà, quá sức là làm màu.”.
Quốc Tử Giám lúc này khá đông đúc, các thiếu niên thiếu nữ đang dồn dập từ bốn phương đang ồ ạt từ xe ngựa bước xuống, được phụ huynh hoặc gia nhân đưa vào cổng, còn loại tự mình đến như Từ Trúc tương đối hiếm lạ.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn chung Quốc Tử Giám khá giống các ngôi trường kiếp trước của Từ Trúc, điểm khác biệt là Quốc Tử Giám đào tạo từ tiểu học đến tận đại học.
Ở cấp độ tiểu học thì cần phải học 5 năm kiến thức cơ bản về đại lục cũng như đánh lên nền tảng cơ bản của tu luyện.
Sau khi hoàn thành cấp độ tiểu học thì liền có thể gọi là tốt nghiệp sơ cấp, sau đó có thể bắt đầu phân ngành, Quốc Tử Giám phân ngành rất phong phú tùy vào sở thích, thiên phú của bản thân đều có thể theo học phân ngành mà bản thân thích, từ trồng trọt đến thương nghiệp, từ luyện kim đến thần học, từ pháp thuật đến ngự khí, từ chính trị đến binh pháp, chỉ cần ngươi chịu bỏ học phí thì sẽ có người dạy cho ngươi.
Đây cũng là điểm khác biệt của Quốc Tử Giám so với các ngôi trường khác.
Sau khi hoàn thành các trắc thí và khảo hạch quy định và được hội đồng các lão sư dạy ngươi đồng ý thì ngươi được quyền tốt nghiệp trung cấp và có bằng Quốc Tử Giám học sĩ, khi đó ngươi liền có thể xin vào biên chế triều đình một chức quan nhỏ hoặc tự mình đi làm cho một cái thương hội cũng không ai có ý kiến gì.
Còn tốt nghiệp cao cấp trừ khi ngươi muốn làm một cái lão sư hoặc muốn vào cao tầng của quốc gia hoặc thương hội lớn thì có thể theo học, học phí đương nhiên cũng cao khiếp người.
Từ Trúc lúc này đang lững thững đi dọc theo con đường được lát gạch đỏ đi tới khu ký túc xá của học sinh, phải nói quy mô của Quốc Tử Giám rất lớn kiến trúc thì đa dạng nhiều màu sắc khiến nàng đi trên đường cũng cảm thấy mãn nhãn.
Ký túc xá của Quốc Tử Giám được chia thành Đông Khu và Tây Khu, Đông dành cho nam Tây dành cho nữ.
Sau khi leo 5 tầng lầu cuối cùng nàng cũng tìm được phòng của mình “Phòng chữ Lâm số 2048”.
Cũng không suy nghĩ gì nhiều Từ Trúc liền đưa vào ô khảm trước cửa miếng ngọc bài mà trước đó Đại Tổng Quản đã đưa cho nàng, cánh cửa liền tự động mở ra.
Gian phòng khá rộng nhưng cũng khá đơn giản ngoài một kệ sách, một phòng tắm, hai cái giường và hai cái đèn không biết dùng nguyên liệu gì để đốt sáng thì không còn gì khác.
Cơ mà trước khi Từ Trúc tới đã có sẵn một nữ hài mắt sáng, môi đỏ, mày kiếm anh khí bức người đang ngồi sẵn trên giường một tay cầm một thanh trường thương đỏ thẫm một tay dùng khăn lụa lau lưỡi thương, từ lưỡi thương còn có một loại chất lỏng màu đỏ đang nhỏ giọt xuống sàn khiến trong phòng có mùi tanh nhàn nhạt.
“Xin lỗi ! Ta vào nhầm phòng !”.
Từ Trúc liền đóng sầm cửa phòng, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng nhìn lại ngọc bài trên tay.
“Rõ ràng là nó để Chữ Lâm số 2048 mà, xem ra ta không có vào nhầm phòng a~…”

Sau đó nàng liền nàng cắn môi nhỏ bước vào lại một lần nữa.
— QUẢNG CÁO —
“Thiệt ngại quá ta tìm đúng phòng rồi, ta tên Từ Trúc thịt ta rất dai ăn không ngon đâu, xin đừng ăn ta, hì hì”
Nữ hài đang ngồi trên giường cũng không đình chỉ động tác lau trường thương, nàng chỉ ngồi đó đánh giá Từ Trúc một lát liền nói:
“Ta tên Triệu Phi Yến, sau này cứ gọi ta Yến tỷ là được.”
Mặc dù hai nàng vừa nhìn vào có lẽ là bằng tuổi, bất quá rồng ở dưới đao cũng cúi đầu huống chi nàng, dù có chút không phục nhưng ngoài mặt Từ Trúc vẫn cười nói:
“Yến tỷ thật xinh đẹp, sau này xin chiếu cố tiểu muội”.
Ngoài ừm một tiếng ra Triệu Phi Yến cũng không nói gì thêm chỉ ngồi đó lau lưỡi thanh trường thương lâu lâu lại mỉm cười một mình như đang nhớ tới việc vui nào đó.
“Yến tỷ này có độc a~ tốt nhất lần tới gặp Đại Tổng Quản xin ngài ấy giúp chuyển phòng.”.
Nàng vừa nhìn vào chất lỏng màu đỏ trên sàn đang nhanh chóng đông đặc lại mà nghĩ thầm.
Thấy Từ Trúc nhìn vào vết máu trên sàn Triệu Phi Yên liền nói:
“Đừng lo lắng, buổi sáng thấy có mấy tên nam nhân khiến ta chướng mắt nên đâm bọn chúng mấy phát cũng có gì quá lớn lao.”
“Hừm, đừng lo lắng cái rắm, có khi nào lúc ta đang ngủ ngươi liền thấy ta chướng mắt liền xiên một phát, ta tám thành liền muốn lạnh a~.
Không được, phải nhanh chóng về nhà nhờ mẫu thân giúp ta mau mau chuyển phòng, không thì ta tối nay mạng nhỏ của ta liền treo”.
Từ Trúc thầm nghĩ, sau đó nàng liền nói:
“Yến tỷ, ta đột nhiên nhớ rằng ta còn có việc, buổi chiều (không) gặp lại !”
Triệu Phi Yến liền ân một tiếng rồi tiếp tục lau thanh thương của nàng, lau xong nàng liền đưa cái khăn lụa lên ngửi một chút trên mặt liền hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Thấy vậy Từ Trúc liền nổi một trận da gà, mau chóng chạy ra khỏi phòng.
“ Thế giới này quá đáng sợ a~ ta muốn về với mụ mụ !!!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.