Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 39:




Chương 39: Chén máu, Cái chén kia... oán khí thật nặng a!
Edit: hanna
Du Tử Minh khó hiểu ngơ ngác hỏi: "Vậy là sao ta?"
Thượng Thanh: "Tòa nhà này mang nặng phong cách cổ điện giản dị, không phải là loại kiến trúc tân phục cổ mà hẳn là tổ truyền của Đàm gia. Nhà cũ có linh, tòa nhà này linh tính cực lớn, lúc xây dựng tuyệt đối đã từng tìm cao nhân tới xem phong thủy, có thể đảm bảo bình an cho Đàm gia. Cậu nhìn thấy tấm bảng trước cổng không?"
Du Tử Minh thuận theo lời y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước cổng có treo một tấm bảng bằng gỗ đen, trên mặt viết hai chữ 'Đàm phủ' một cách khí phách rất lớn theo kiểu văn tự cổ.
"Tấm bảng này hẳn là đồ cổ, tương đương với mắt trận của nhà cũ Đàm gia, trấn trụ toàn bộ vận thế của Đàm gia."
Du Tử Minh liền không rõ, "Nếu tòa nhà có phong thủy tốt như thế, sao Đàm gia lại xảy ra nhiều chuyện vậy?"


Thượng Thanh chỉ chỉ hai tòa nhà cao tầng bên cạnh, "Phong thủy vốn là xây dựng tùy theo hoàn cảnh, địa thế xung quanh đã thay đổi, phong thủy này không còn thích hợp nữa. Phong thủy trận của Đàm gia đã lâu không thay đổi, khí tức bên trong đã sớm trở nên hỗn tạp khó kiểm soát, linh tà lẫn lộn. Nếu như không có chuyện gì thì còn tốt, một khi xảy ra chuyện, ngược lại không dễ gì tìm ra nguyên nhân đâu."
Du Tử Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra ý cậu nói là như thế à? Thảo nào Đàm lão tiên sinh tìm nhiều người tới như vậy đều không nhìn ra nguyên nhân."
Thượng Thanh quay đầu hỏi anh trai đưa bọn họ tới đây, "Anh nói Đàm gia xảy ra chuyện, là chuyện gì thế?"
Anh trai đi đằng trước dẫn đường, "Chúng ta vừa đi vừa nói nhé. Cậu cả và cô hai nhà Đàm gia đều đã thành gia, song chỉ có cô hai sinh được một cô chủ nhỏ, năm nay vừa lên bốn tuổi. Lúc trước nhà cô hai bị trộm tới viếng, may sao cô bé đó đang ở nhà cũ Đàm gia cho nên không bị kinh sợ bao nhiêu."


"Thế nhưng sáng sớm hôm nay, cô bé bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Đàm gia muốn đưa người tới bệnh viện, song cô bé chỉ cần được đưa ra khỏi Đàm phủ một bước liền bắt đầu co giật, tình huống rất đáng sợ. Đàm lão tiên sinh vẫn luôn yêu thương đứa cháu gái ngoại này, sốt ruột đẩy tiệc trà xã giao sang hôm nay luôn."
Thượng Thanh cau mày, "Đứa bé đó vẫn đang ở trong Đàm phủ?"
Anh trai gật đầu, "Đúng vậy, từ sau khi nhà cô hai xảy ra chuyện thì vẫn luôn ở nơi này, tối hôm qua vẫn ngủ tại Đàm phủ."
Ba người bước vào cửa, một người đàn ông trông như là quản gia bước lên chào đón, phía sau còn có một vị con nhà giàu dáng dấp anh tuấn. Anh trai nhỏ giọng giải thích, "Là quản gia Đàm phủ, phía sau là cậu ba Đàm gia, Đàm Phong Ngôn."
Thượng Thanh ngẩng đầu, phát hiện động tác chào đón của Đàm Phong Ngôn tuy rằng không biểu lộ thất lễ, song cũng không thể nói là nhiệt tình bao nhiêu. Y coi thử tướng mạo của đối phương, phát hiện người này không có tiên duyên, căn bản không tin phong thủy huyền học gì cả. Có lẽ vị thiếu gia này hiện giờ càng muốn đá bay mọi người ra ngoài, sau đó khẩn cấp đưa đứa bé đi bệnh viện còn hơn.


Thượng Thanh thậm chí thấy được trên mặt anh ta rành rành một câu 'E là lại có một tên lừa gạt tới nữa rồi'. Quản gia hoan ngênh, "Đây chính là Chu đại sư phải không? Ngài đi theo tôi ạ, các vị đại sư khác đã tới rồi. À, đây là cậu ba nhà tôi..."
Trong mắt Đàm Phong Ngôn lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn song vẫn duy trì phong độ duỗi một tay ra. Nào ngờ Thượng Thanh chẳng thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp bước lên một bước về phía trước, "Dẫn đường đi."
Quản gia nhanh chóng cúi đầu, do dự một chút rồi bắt đầu dẫn bước.
Đàm Phong Ngôn: "..." Kẻ này nhất định là một tên lừa đảo, so với những người đã tới còn giống một kẻ lừa đảo hơn.
Thượng Thanh và Du Tử Minh cùng quản gia đi xuyên qua hành lang uốn khúc, phát hiện tiệc trà xã giao là trực tiếp bày ở trong sân. Chính xác hơn mà nói thì là ở trong vườn hoa. Hiện giờ là tháng sáu, thời tiết không phải quá nóng nực, là thời tiết tốt để ngắm hoa. Trong nhà cũng không phải trồng loại hoa cỏ quý giá gì song chăm sóc không tệ, nhìn nom bừng bừng sức sống lắm.
Không hiểu sao, Thượng Thanh liền tăng thêm mấy phần hảo cảm với Đàm gia.
Trên mặt đất của tiểu viện lát bằng đá xanh, có mấy chiếc bàn vuông nhỏ được sắp xếp một cách trật tự rõ ràng, mười mấy Huyền thuật sư đang ngồi cạnh nhau trò chuyện. Thượng Thanh liếc mắt một cái liền phát hiện tất cả đều đã tu luyện thành công, trên người mang công đức, một kẻ lừa đảo lẫn trong đó cũng không có. Chưa nói đến những phương diện khác, Đàm lão gia này nhìn người rất chuẩn đấy.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có tiếng người gọi: "Chu đạo hữu? Cư nhiên gặp lại ở nơi này."
Thượng Thanh quay đầu lại, nhận ra ba anh em Vương Kim Tam, y hiếu kỳ hỏi: "Mọi người cũng được mời tới?"
Vương Kim Tam tiến lên trước: "Là ông ba nhà chúng tôi nhận được thiệp mời, thế nhưng ông đã lớn tuổi, chẳng bao lâu sau sẽ về với đất trời, không tiện đến chuyến này, liền bảo chúng tôi tới xem thử một chút."
Thượng Thanh gật đầu, bộ tộc Tát Mãn sùng bái tự nhiên, đối với tử vong có cái nhìn cởi mở vô cùng. Vương Kim Tứ càng láu táu hơn một chút, hỏi rằng, "Chu đạo hữu à, cậu chỉ nhìn thấy chúng ta, không nhìn thấy người quen khác sao?"
Thượng Thanh thuận theo phương hướng hắn ta chỉ mà nhìn, hóa ra là Tào Mộc Tinh. Tên này đang thở phì phò trừng mắt với y, mắt thấy y nhìn sang, lập tức lườm cái rồi quay đầu, bày ra bộ dáng kiêu ngạo mũi sắp chọc lên trời.
Bên cạnh Tào Mộc Tinh còn có một đạo sĩ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo hàm hậu, nhìn cách ăn mặc thì cũng là người của Trùng Nhai sơn. Đạo sĩ kia ngẩng đầu lên nhìn một cái, vậy mà dẫn Tào Mộc Tinh đi tới, sau đó hơi thi lễ với Thượng Thanh, "Chu đạo hữu, ta là Lưu Phù. Lần trước trong giải đấu Huyền thuật sư, nghe nói Mộc Tinh có hành vi cực kỳ thất lễ với cậu, đa tạ cậu bỏ qua hiềm khích lúc trước, đến cuối còn nguyện ý cứu nó một mạng."
Tào Mộc Tinh mặt đỏ chót, "Sư thúc! Con thất lễ lúc nào, rõ ràng là cậu ta cướp quỷ treo cổ của con."
Lưu Phù bất đắc dĩ nói: "Con còn cho rằng ta chưa nghe qua chuyện đã xảy ra hay sao? Rõ ràng là con ra tay với người ta trước, tài nghệ không bằng người ta còn không biết xấu hổ mà cãi nhau, con có xin lỗi người ta không thì bảo?"
Tào Mộc Tinh bĩu môi, qua loa nói: "Chu đạo hữu, xin lỗi!"
Lưu Phù vỗ một cái vào sau gáy gã ta: "Nói cho cẩn thận vào!"
Tào Mộc Tinh hít sâu một hơi, chắp tay lại, hung hăng nói: "Chu đạo hữu, rất, xin, lỗi!"
Lưu Phù lắc đầu một cái, "Chu đạo hữu nếu như còn chưa tìm được chỗ ngồi, chỗ chúng ta còn một ghế trống, cùng tới ngồi với chúng ta đi?"
Thượng Thanh nhíu mày nhìn Tào Mộc Tinh đang tức giận, sau đó dưới ánh mắt muốn gϊếŧ người của gã ta mà gật đầu, "Được thôi!"
Về phần Du Tử Minh, thân là một người phàm không biết tu luyện, sớm đã bị dẫn tới sảnh phụ ăn no uống đủ rồi.
Ba người sau khi ngồi xuống thì Đàm lão gia tử cũng bước tới. Lão tiên sinh tuổi tác không nhỏ, tóc tai đã phủ trắng gần hết, tinh thần tuy rằng còn kiện khang, thế nhưng trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng không giấu đi đâu được. Ông còn chưa có ngồi xuống đã bái mọi người trước mắt một cái trước, "Hôm nay xin thất lễ chư vị, song cháu gái tôi đến giờ còn chưa có tỉnh, chư vị có cách nào mau chóng cứu người không?"
Mọi người đều là tới giúp đỡ, không hề tự cao tự đại, một nữ đại sư đứng lên đầu tiên, "Để ta tới xem trước đi, xem như thả con săn sắt bắt con cá rô."
Nói xong bà nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận. Thượng Thanh nghiêng người hỏi Tào Mộc Tinh: "Đấy là ai vậy?"
Tào Mộc Tinh liếc xéo y một cái, đáp: "Dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu?"
Thượng Thanh gật gù: "Quả nhiên anh không biết."
Tào Mộc Tinh lập tức phát hỏa: "Ai nói tôi không biết?! Vị đại sư này tên là Chu Linh, là dì của nha đầu Lý Tự Quả kia, cũng mang huyết thống nữ vu phương đông, cực kỳ am hiểu cộng âm. Hiện giờ bà ấy đang cộng âm với một âm linh bản địa, ý định muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra."
Nói xong, gã ta còn đắc ý nhạo: "Đến cái này mà cậu cũng không biết? Hừ, quả nhiên kém xa so với tôi."
Thượng Thanh tiếp tục ngồi thẳng lại, chỉ thấy trên trán Chu Linh đại sư chậm rãi chảy ra mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt lại. Lát sau, bà mở mắt ra, tinh thần yếu đi rất nhiều, phất phất tay, thở dài nói: "Thực xin lỗi."
Mấy người phục vụ vội dìu bà trở về. Thượng Thanh ngược lại hiểu vì sao bà ấy lại biến thành như vậy. Tòa nhà này đã tồn tại một thời gian rất dài rồi, bên trong có không biết bao nhiêu người chết, âm khí nặng vô cùng. Trong hoàn cảnh như này, thể chất càng mẫn cảm thì càng khó có thể chịu đựng nổi. Chu Linh đại sư có thể chất cộng âm lợi hại đến thế, vừa nãy chỉ e là khó chịu muốn chết.
Ngay sau đó một đại sư vóc người thấp bé tiến lên, phía sau ông ta còn đeo một cái ba lô, bên trong đựng không ít đồ vật linh ta linh tinh. Ông ta không nói gì, chỉ loay hoay bày biện mọi thứ. Thượng Thanh lại nghiêng thân thể về phía trước, "Tôi cá là anh chắc chắn không biết đây là ai."
Tào Mộc Tinh quả nhiên lại giựn, "Hứ, cậu cho rằng tôi là cậu à? Đại sư này tên là Dương Đình, là một đại sư trận pháp. Tôi còn biết ông ấy cực kỳ kiệm lời, biệt danh Dương Kiệm Lời. Cậu cứ nhìn đi, chốc nữa không cần biết là có tác dụng hay không, ông ta một câu cũng không nói đâu."
Quả nhiên trận pháp bày ra một lúc mà chả có phản ứng, Dương Đình lại yên lặng thu dọn đồ đạc lại, đi về chỗ ngồi của mình, toàn bộ quá trình không nhín ra một chữ.Tào Mộc Tinh đắc ý nhíu mày, ý bảo: Thấy chửa?
Tiếp theo là một vị đại sư hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục đạo sĩ phổ thông, phía sau đeo một thanh kiếm gỗ đào. Chiến thuật của Thượng Thanh lại tiếp tục, "Tôi cá anh khẳng định cũng không biết người này là ai."
"Sao có khả năng tôi không biết! Ông ấy là..." Tào Mộc Tinh đến giờ mới nhận ra, bực bối nói: "Đậu mợ, cậu coi tôi là kẻ ngu à? Tính hỏi thăm tình báo của tôi sao?"
Thượng Thanh tiếc nuối thở dài, giống như tự nói với bản thân rằng, "Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn chỉ nhận ra hai người đầu tiên. Trong mười mấy người này chỉ biết có hai vị, dù sao cũng phù hợp với tài nghệ của anh đó."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Tào Mộc Tinh liền tức muốn nổ phổi, xắn tay áo lên mũi hếch lên trời, "Vớ vẩn! Ai nói tôi chỉ biết có hai người? Tôi nói cho cậu biết, ở đây không có người nào tôi không quen biết! Đó là Triệu đại sư, Trường Sơn phái, am hiểu tróc quỷ. Ngồi kia là Vương Đại sư, Du Vân môn. Còn bên kia là..."
Gã ta nhanh nhanh nhảu nhảu nói, Thượng Thanh hài lòng nghiêng trở lại ghế, vừa nghe vừa cân nhắc chốc nữa nên tìm ai nghe ngóng chuyện trận pháp cải mệnh. Lưu Phù ngồi bên cạnh thống khổ che mặt, cảm thấy Trùng Nhai sơn đi tong* rồi. (bản gốc là 药丸 [Yàowán] nghĩa là viên thuốc, đồng âm với từ 要玩[Yàowán] nghĩa là tạch)
Phía trước đã bảy tám vị đại sư thay phiên nhau lên mà không có thu hoạch. Thượng Thanh cũng thương thay nhóm những đại sư này, bọn họ không thể nhìn ra chỗ cổ quái trong phong thủy Đàm gia. Chỉ là sốt ruột cứu người, nghĩ được cách nào thì làm thử cách đó.
Lúc này, Vương Kim Tam đứng lên, tiến về phía trước. Anh ta không nhiều lời, chỉ là cúi đầu lạy thiên địa, sau đó giang hai tay ra bắt đầu nhảy múa. Thượng Thanh đã nghe nói đến nhảy cầu thần của tộc Tát Mãn, song đây là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt. Chỉ thấy kỹ thuật nhảy múa của Vương Kim Tam cực kỳ mạnh mẽ song cũng rất mềm dẻo, lúc tung người nhảy lên xương cốt treo trên người lơi lách cách va vào nhau, trong thanh âm mang theo một loại nhịp điều kỳ quái.
Dần dà, động tác của anh ta càng lúc càng lớn, trên trán phủ kín mồ hồi, nhảy liên tục mười mấy phút mới dừng lại. Anh ta bình ổn lại hô hấp một chút, khó khăn nói: "Có một... linh hồn của một chú ngựa nhỏ đang lang thang quanh đây ạ."
Tất cả mọi người sững sờ, đây là người đầu tiên nhìn được linh hồn ở đây đấy! Đàm lão gia càng kích động hơn, "Đúng đúng, có phải là một chú ngựa nhỏ màu trắng không?"
Vương Kim Tam gật đầu, "Đúng thế, một con ngựa cái màu trắng còn non, trước chân trái còn có một bông hoa nhỏ, nó cứ luôn chạy tới chạy lui trong căn nhà này."
Đàm lão gia nói: "Vậy thì không sai đâu. Đây là quà sinh nhật năm ngoái của Bảo Bảo, nó muốn có một chú ngựa nhỏ, chúng ta liền mua cho nó một con. Đáng tiếc chưa được bao lâu, chú ngựa nhỏ đã bệnh chết. Có khi nào nó sinh lòng oán hận, muốn trả thù Bảo Bảo nhà tôi không?"
Vương Kim Tam lắc đầu một cái, "Cái này thì cháu không biết. Cháu chẳng qua chỉ cảm thấy linh hồn chú ngựa nhỏ không được yên nghỉ, đối với nó hay đối với nhà tiên sinh đều không tốt. Cháu muốn siêu độ nó."
Đàm lão gia gật đầu, "Tốt lắm tốt lắm, nhanh chóng siêu độ đi, cần cái gì tôi sẽ sai người chuẩn bị!"
Vương Kim Tam: "Không cần đâu ạ." Nói rồi anh ta móc ra một cây sáo bằng xương, khoanh chân ngồi xuống, thổi một khúc trấn hồn.
Thượng Thanh yên lặng nghe, trong lòng cũng có chút kính nể. Bộ tộc Tát Mãn không hổ là hệ tộc gần gũi với thiên nhiên nhất, nếu cho bảo cho y tìm, sợ là tìm một linh hồn động vật cũng không dễ dàng đâu. Sau khi thổi một khúc xong, Vương Kim Tam đứng lên, "Cháu đã đưa nó về với đất mẹ rồi."
Đàm lão gia kích động, "Mau, mau đi xem Bảo Bảo tỉnh lại chưa?"
Quản gia chậm rãi lui xuống, một lát sau lại quay lại, trên mặt hiện lên lo lắng rõ ràng, "Lão gia, cô chủ nhỏ vẫn còn đang ngủ."
Vương Kim Tam cau mày, "Xem ra vấn đề không phải ở trên thân chú ngựa nhỏ đó, thực xin lỗi ngài."
Đàm lão gia sửng sốt một hồi, bất lực phất phất tay, "Không trách cậu được."
Lão tiên sinh quay lại, khẩn cầu nhìn mọi người, "Các vị, các vị còn chiêu số hữu dụng nào không? Các vị yên tâm, nếu như có thể cứu được Bảo Bảo, tôi nhất định sẽ ra một khoản lớn tạ ơn, sẽ không để mọi người phí công xuất lực. Xin mọi người nghĩ cách giúp tôi..."
Thầy giáo thanh cao một đời, lần này mặt mũi trong ngoài đều buông xuống cả rồi.
Thượng Thanh thở dài, đứng lên đi tới phía trước, mỉm cười nói: "Ông lão à, có thể để cháu thử một lần không? Chỉ là có một việc cần ông phối hợp."
Đàm lão gia vội vàng hỏi: "Là chuyện gì?"
Thượng Thanh: "Cần ông gỡ tấm bảng Đàm phủ xuống, hơn nữa còn phải dùng vải đen bịt kín."
Đàm lão gia: "Chuyện này... Trong tổ huấn của tộc có ghi, phàm là Đàm gia còn sót lại một người cũng không thể lấy tấm bảng kia xuống, nói là để bào hộ toàn gia an bình. Vì sao...?"
Thượng Thanh: "Tấm bảng kia không chỉ đang trấn áp vận thế Đàm gia, mà còn đang khiến nơi đây khí tức hỗn tạp, tu vi của cháu không đủ, nếu tấm bảng kia còn treo thì cháu coi không ra."
Đàm lão gia hơi do dự một chút, quay đầu nói với Đàm Phong Ngôn: "Con tự tay đi gỡ tấm bảng kia xuống, nhớ cẩn thận một chút."
Đàm Phong Ngôn gấp đến độ giậm chân, "Bố à!" Anh ta muốn nói chúng ta đừng nghe đám lừa đảo này ở đây luyên tha luyên thuyên nữa, phiền toái một hồi lâu rồi mà cái méo gì cũng không nhìn ra, nhanh chóng đuổi hết mấy người này tới bệnh viện luôn đi.
Đàm lão gia vỗ bàn một cái, "Mau đi." phihan.wordpress
Đàm Phong Ngôn bất đắc dĩ, hung ác trừng Thượng Thanh một cái, xoay người bước đi. Song chỉ trong chốc lát, Thượng Thanh cảm thấy khí tức xung quanh rõ ràng hơn nhiều, không khỏi nghĩ thầm: tên kia nhìn ngang ngạnh thế kì thực vẫn rất là hiếu thuận, hiệu suất làm việc cũng cao.
Quả nhiên không bao lâu sau, Đàm Phong Ngôn chạy vào, hung hăng nói: "Tấm bảng tôi đã cất đi rồi, ngược lại tôi muốn xem xem vị đại sư này có cái biện pháp gì hay."
Thượng Thanh không để ý tới anh ta, móc ra quẻ bàn từ đâu đó, thảy một quẻ. Que tượng sáng tối chập chờn, kim chỉ chuyển động không ngừng, trong lòng y nhanh chóng suy tính, bấm ngón tay không ngừng biến hóa... Ước chừng hơn mười phút, kim chỉ rốt cục cũng dừng lại. Thượng Thanh thuận theo phương hướng mà đầu kim chỉ, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa, hỏi anh ta: "Căn phòng này dùng để làm gì vậy?"
Đàm Phong Ngôn nói: "Là phòng cất trữ đồ nhà tôi, có vấn đề gì không?"
Thượng Thanh: "Mở ra đi."
Đàm Phong Ngôn hừ lạnh một tiếng, móc chìa khóa mở cửa. Bên trong trào ra hơi lạnh, bởi vì đây là nơi trưng bày đồ sưu tập cho nên nhiệt độ và độ ẩm đều phải cố định, cơ thể sẽ có cảm giác dễ chịu hơn. Thượng Thanh bước vào cửa, căn cứ theo phương hướng của kim chỉ, đi đến trước một cái tủ trưng bày. Bên trong có bày một cái bát sứ, kiểu dáng không mấy tinh xảo nhưng thắng ở sắc men rất đẹp, màu lam đậm như bầu trời về đêm vậy, thi thoảng còn xen lẫn một cái chấm trắng nhỏ vụn.
Phía sau một đại sư suy đoán nói: "Nếu quẻ tượng chỉ về cái bát này, chẳng lẽ đây lại là một vật bồi táng trong mộ được khai quật lên, nên mang theo âm khí?"
Đàm Phong Ngôn cười nhạo, "Vị đại sư kia hình như coi sai rồi, cái chén này không phải là vật bồi táng, thậm chí còn không phải là đồ cổ luôn, chỉ là một đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại mà thôi."
Thượng Thanh: "Đồ thủ công mỹ nghệ? Có thể lấy ra nhìn chút không?"
Đàm Phong Ngôn cảm thấy mấy người này chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, cũng không phí lời với y nữa, trực tiếp mở tủ lấy cái chén ra. Thượng Thanh nhận lấy chén kia, phát hiện tay nghề quả thực là không tinh xảo cho lắm, song nhìn gần lại thì càng thấy sắc men càng đẹp mắt hơn, quả thực là có thể hút toàn bột tinh thần của người ta vào.
Nhưng mà cứ xem hoài xem hoài, thì đây chỉ là một cái chén bình thường mà thôi... Phía sau Lưu Phù do dự nói: "Hình như đúng là không cảm nhận được âm khí?"
Thượng Thanh trầm ngâm chốc lát, động tác hơi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Bên tai vang lên bốn chữ trầm thấp: "Có điều cổ quái."
Thượng Thanh gật đầu, vẫy vẫy tay với vị quản gia, "Nhờ bác bưng một chậu nước tới đây, tốt nhất là nước giếng."
Quản gia nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau liền bưng một chậu nước bằng sứ, bên trong đựng nước giếng sâu, chạm vào lạnh cóng, bên vách chậu còn ngưng tụ một vài giọt nước nhỏ.
Quản gia hỏi: "Cái này có được không?"
Thượng Thanh gật đầu, ra hiệu cho ông ta thả xuống, sau đó ngâm cái chén vào trong nước rồi múc một chén nước ra, đặt lên tủ đựng đồ.
Thành bát có dính nước màu sắc càng thêm sáng rõ, mọi người nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, chẳng qua trong nháy mắt, dưới đáy bát xuất hiện một giọt máu. Sau đó là giọt thứ hai, thứ ba... Chỉ chốc lát, cả chén nước nhuộm thành màu máu đỏ ngầu.
Cùng lúc đó chỉ nghe Chu Linh đại sư hét thảm một tiếng, cả người phát run, hai mắt trợn một cái hôn mê bất tỉnh. Mọi người cuống quít đỡ lấy bà ấy, đồng thời kinh hãi mà nhìn chén sứ kia.
Cái chén kia... oán khí thật nặng a!
Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.