Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 6:




Không biết bao lâu sau đó, thời gian đủ lâu để ta ngủ một giấc. Khi giật mình tỉnh dậy, tiếng tiêu vút lên trong không gian vẫn trong trẻo rót vào tai, từng chút từng chút một, không nhanh không chậm, giai điệu trầm ổn không lạc nhịp ngắt quãng. Khiến ta còn mơ hồ nghĩ rằng, hóa ra khi nãy mình không hề ngủ, chỉ nhắm mắt rồi mở mắt ra ngay.
Ánh trăng thật sáng, thật đẹp, những làn sương mỏng bảng vảng bay là là trên mặt tuyết. Gió thổi tới, những bông tuyết phiêu diêu nhảy múa. Tà áo người ấy bay bay, mái tóc đen dài bay trong gió. Bóng hình dưới trăng trong gió có chút lay động, nhưng tạo cho ta một ảo giác mơ hồ, chợt nghĩ trước mắt chỉ là một bức họa sinh động, đẹp đẽ vào mê say lòng người mà thôi.
Ta nhăn mày suy nghĩ, khoảng thời gian ta thưởng điệu cảm nhạc cũng đủ lâu. Chẳng nhẽ bản nhạc này chơi mãi không dứt, làm ta không khỏi nghi hoặc. Tiểu Vũ nãy giờ hóa ra lại thổi đi thổi lại điệu khúc này hay sao?
Ta chỉ nhớ rằng mình đã dạy cho Vũ Lỗi chơi đàn, chứ chưa bao giờ dạy nó thổi tiêu. Vũ Lỗi chơi đàn rất hay, bàn tay lướt trên dây đàn khéo léo mà dịu dàng, âm điệu muốn da diết có da diết, muốn trầm hùng khắc trầm hùng. Từng dây đàn phím nhạc dưới đôi tay xinh đẹp của Vũ Lỗi, đều phát huy tác dụng một cách triệt để, từng âm thanh Vũ Lỗi tạo ra, đều hoàn hảo quá mức cho phép.
Ta thích ngồi bên cạnh cầm án của Tiểu Vũ, chống cằm ngồi nghe nó đánh một bản nhạc, rồi lại vô thức ngủ thiếp đi. Quả thật không thể phủ nhận rằng, mỗi khi nghe Vũ Lỗi đánh đàn, tâm tình ta lại có chút bình ổn và dễ chịu nên mới nhanh chóng nhập mộng như vậy.
Về khoản này, Vũ Lỗi quả thật đã được ông trời thiên phú, đặc biệt ái ưu.
Chỉ là ta lại không ngờ rằng, Vũ Lỗi lại còn có biệt tài thổi tiêu.
Hai loại hình nghệ thuật này, nói khác cũng không phải là khác nhau hoàn toàn. Cũng cần phải có cảm điệu, hiểu biết về âm luật thì mới mong tạo lên được những thứ âm thanh hoàn hảo tuyệt diệu như vậy được.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Vũ Lỗi tư chất thông minh, tài năng thiên bẩm, khiến cho người sư phụ là ta đây lấy làm tự hào.
Xong, ta lại nghĩ, dù cho có thông minh tài giỏi như thế nào, thể chất không tốt cũng là không tốt, thể chất tốt hơn một chút vẫn có thể suy nhược được ngay, Vũ Lỗi thổi tiêu lâu như vậy rồi, chẳng lẽ nó không muốn nghỉ lấy sức, muốn thổi cho đến khi nào cổ họng đau rát phổi phế rách toạc ra hay sao?
Ta dĩ nhiên là không đồng tình với hành động thiếu suy nghĩ đó, trong lòng có chút xót xa, mặc dù có hơi tiếc nuối khi khúc nhạc sẽ tận. Nhưng vẫn quyết định lên tiếng ngăn cản Vũ Lỗi.
- Dừng lại được rồi đó. Ồn ào chết đi được. – Câu nói này không nhiều thì ít cũng có vài phần chán ghét. Thế nhưng ta lại nói với giọng điệu hết sức bình thường, giống như câu “Tiểu Vũ, lại ăn cơm thôi” hay câu “Tiểu Vũ, vi sư muốn nghe con đánh đàn, đánh bản nào phấn khích một chút”
Ta có một đặc tính rất kì lạ, đó là dù vui hay buồn, khen ngợi hay trách mắng, đều nói với giọng điệu hết sức bình thản, thậm chí lên giọng cuối câu cũng còn lười.
Nghe thấy ta nói dừng lại, Vũ Lỗi lập tức không thổi nữa, không gian bỗng chốc trở lên yên ắng lạ kì. Yên ắng được một lúc, thì một tràng ho dài vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Ta có thể nghe ra những tràng ho đó đang bị chủ nhân của nó cố gắng kìm nén lại, nhưng những tràng ho đó vẫn không có dấu hiệu suy giảm. Ta khẽ thở dài, trách Tiểu Vũ đúng là quá cứng đầu, đương không đi mua việc vào thân, thật là ngốc nghếch. Tay ta khẽ lật, hứng lấy một bông tuyết, biến ra một bình trà với chiếc chén bằng gốm trắng muốt, rót trà ra đầy chén, tiến lại gần Vũ Lỗi, đưa cho nó ly trà.
Vũ Lỗi như kẻ khát nước đi trên sa mạc, vừa nhìn thấy trà đã ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch cho dứt cơn ho. Ta còn tốt bụng vỗ lưng cho nó. Uống một chén cũng chưa đủ, Vũ Lỗi liền cầm lấy bình trà trong tay ta dốc thẳng lên miệng uống, ta còn không thể tưởng nổi nó khát nước cỡ nào nữa? Liền lên tiếng bình luận.
- Nhàn cư vi bất thiện, haziiii, Tiểu Vũ, có phải là vì ta giao cho con ít bài tập quá, thế nên bây giờ vẫn còn sung sức như vậy, xem xem, ruột gan sắp sửa nhảy ra ngoài tới nơi rồi.
Vũ Lỗi sau khi uống cạn bình trà đưa tay lên lau miệng, trả lại bình trà cho ta. Nghe thấy ta nói vậy, liền cười cười nói.
- Không phải là sợ sư phụ sẽ giật mình tỉnh giấc hay sao? – Giọng nói của nó hơi khàn khàn.
Ta nghĩ, thấy cũng đúng.
Ta bị mắc phải chứng khó ngủ, mỗi khi không ngủ được, ta thường uống rượu, khi đã ngà ngà say, cảm thấy hơi lành lạnh lại nhớ tới Vũ Lỗi, liền đi vào phòng nó, rém màn đắp chăn cho nó. Có thể Vũ Lỗi cũng cảm nhận được triệu chứng mất ngủ này của ta, thế nên mới thường xuyên đánh đàn ru ta ngủ. Mãi về sau này, ta mới biết rằng, hóa ra những khúc nhạc đó đều là những khúc nhạc Nhập mộng, Vũ Lỗi đặc biệt học lại để tấu cho mình ta thưởng thức.
Còn về chứng mất ngủ của ta, thoạt nghe có vẻ ly kỳ, nhưng thật chất cũng chẳng có gì.
Bình thường nếu không ngủ thì thôi, say rượu thì chẳng nói, điều đáng bận tâm là, không hiểu tại sao lần nào ta cũng mơ đi mơ lại duy nhất một giấc mơ.
Trong mơ có tuyết giăng đầy trời, tứ phương trắng xóa mịt mùng, bảng vảng những làn khói xương mờ ảo. Tuy nói là mờ ảo, nhưng không hiểu tại sao ta lại có thể thấy rõ được bông tuyết trắng tinh khôi đang chầm chậm rơi trước mắt. Giữa một trời tuyết băng lạnh giá, có một nữ nhân đang nằm bất động trên nền tuyết, áo đỏ một màu diễm lệ như cánh hoa, đỏ tươi như máu, hoặc cũng có thể y phục màu trắng của nữ tử đó bị máu nhuốm đỏ.
Mái tóc đen dài mượt mà giống như một dòng suối nhỏ, được tuyết điểm xuyến những màu trăng trắng lốm đốm. Tựa như bầu trời đen thăm thẳm, điểm xuyến lấp lánh ngàn ngôi sao nhỏ bé ganh nhau tỏa sáng. Khuôn mặt nữ tử đó ta nhìn không rõ. Chỉ biết rằng nàng ta đang nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay đã chết. Tuy mơ hồ nhìn thấy nhưng không hiểu tại sao ta lại có cảm giác đó là một nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành đảo điên nhật nguyệt.
Khung cảnh lúc rõ nét lúc mờ nhạt, làm cho ta có cảm giác quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.
Ta lại muốn lại gần xem thử, lên tiếng gọi mấy câu nhưng cô gái đó vẫn nằm bất động.
Sau cùng khi ta chạm tay vào cô nương đó, bỗng dưng đôi mắt nàng ta mở ra trừng trừng, đôi mắt đỏ rực sắc lạnh và tràn đầy căm hận, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười tà mị tựa tiếu phi tiếu, tay ta không biết đã bị nàng ta nắm chặt từ bao giờ, muốn vùng ra nhưng không được, muốn giãy giụa cũng không xong, bàn tay trắng nõn như ngọc như ngà của nàng ta giống như gông cùm xiềng xích hai cánh tay ta lại. Mái tóc đẹp đẽ đen mượt như đêm đen bỗng nhiên dài ra nhanh chóng đến kì lạ, dần dần mọc ra những cái đầu rắn, nhung nhúc toàn rắn là rắn, trăm con hắc xà đôi mắt xanh lè nhìn ta lè lưỡi khè khè. Nhất tề cùng châu đầu vào cắn xé ta.
Luôn là ngay đoạn đó, ta hoảng hốt bừng tỉnh, bị nỗi sợ hãi nhấn chìm, song khi thấy bản thân vẫn còn bình yên, mới thở phào nhẹ nhõm gạt đi những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán.
- Vậy là ta nên cảm ơn con sao? – ta nhướn mày. Tuy khi nghe Tiểu Vũ đánh đàn, ta đều vô thức ngủ thiếp đi, xong mỗi khi tiếng đàn vừa dứt, không hiểu vì sao ta đều giật mình tỉnh dậy. Chính vì thế, mặc dù ta đã ngủ say thế nhưng Vũ Lỗi chẳng bao giờ ngưng đàn. Đánh cho đến ta bảo ngừng lại mới thôi.
Ta có nói với nó, lúc ta ngủ rồi thì không cần phải đàn nữa. Nhưng Tiểu Vũ dường như không mấy để tâm đến câu nói này của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.