Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 31:




Có loài hoa tên Thảo Ngôn Viết Băng, trong khắp tứ hải bát hoang, mấy tỉ trần thế, dưới gầm trời hay trên chín tầng mây đều chỉ có một cây Thảo Ngôn ngũ sắc do Nữ Oa khai thành. Cây hoa nhìn vô cùng giản dị, có bảy cánh, mỗi cánh có bảy màu sắc trong suốt như thủy tinh, thân cây không lá, độc nhất vô nhị một bông hoa. Hoa Thảo Ngôn có công dụng giống như đèn Kết Phách, từ một mảnh tàn hồn mà khôi phục được hồn phách. Với Thảo Ngôn Tẩu Viết Băng dù cho thân quy vào nơi hỗn mang, hồn phách có phiêu tán tới nào, tan thành tro bụi hóa vào hư không, đều có thể khôi phục được nguyên vẹn.
Mà sau khi khôi phục hồn phách đó, chủ thể hấp thụ được linh lực Thảo Ngôn, còn có thể trường sinh bất lão vô thương bất diệt. Chính vì nó đặc biệt lợi hại và còn là duy nhất như vậy, nên được canh gác vô cùng chặt chẽ, do Tam Chân đại thánh phong trấn. Ta nghe nói loài hoa thần diệu đó hiện tại đang ở Thanh Vũ Diện, ta không biết nó đích xác là ở nơi nào, nhưng để đến được nơi đó, lấy được nó vô cùng khó khăn và nguy hiểm phải vượt qua vô số núi đao biển lửa, lại chưa nói đến có hai con linh thú Đông Chuy và Nam Điểu vô cùng hung tợn ngàn năm canh giữ. Đấy chỉ mới là cổng vào, bước qua “Quỷ Môn quan” còn không biết có gì đáng sợ đang chờ đợi tiếp theo. Nhắc đến hai con linh thú Đông Chuy và Nam Điểu kia thôi, đã làm ta sởn gai ốc tóc gáy dựng đầy.
Nói dông dài như vậy cũng đã đủ rồi, để ta vào thẳng vấn đề chính mà chúng ta đang đề cập. Chả là, năm đó Liệt Hỏa chân nhân không hiểu là do nguyên nhân gì mà lại lâm vào nguy kịch. Tam Chân đại thánh lại có giao tình vô cùng sâu sắc với Liệt Hỏa, liền điều Thần Tự, hạ nhân vô cùng lợi hại của mình đến Thanh Vũ Diện, lấy sương trên cánh hoa Thảo Ngôn. Sau khi lấy được sương hoa rồi, trên đường trở về Thần Tự đã có chút kiệt sức dù trước đó đã được Tam Chân chỉ cho con đường “dễ dàng” hơn để lấy được sương hoa, bất cẩn làm rơi một hạt sương nhỏ xuống hồ Thánh Vân trong làng Kim Đản này. Bởi vậy nước hồ Thanh Vân mới trở nên thần diệu như vậy.
Tuy chỉ nói là một giọi nhưng nó vô cùng lợi hại, rơi xuống có uy lực như một khối thiên thạch làm cho nước hồ sâu thêm mấy trượng, ta phải vất vả lắm, dùng thuật Tị Thủy để lặn xuống đáy hồ, vớt được giọt Sương Hoa Ngôn giờ đã kết tinh thành một viên đá vô cùng nhỏ nên ở lại mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể vớt được nó, ta thực vui mừng khôn xiết.
Ngọc sương ở lâu trong nước đến mấy ngàn năm, linh lực cũng dần mất, ta cầm viên ngọc sương còn chưa bằng một hạt đậu trong tay, cảm nhận được nguồn linh lực bên trong viên ngọc sương này chứa đựng không được như những gì mình mong muốn thì vô cùng thất vọng và bức xúc. Mất bao nhiêu công sức ta mới mò lên được, vậy mà… Haiz, nhưng nghĩ cũng đúng. Nếu như viên ngọc sương này còn có thể có sức mạnh to lớn, vậy đám qủy kia há lại không nhảy xuống đáy hồ mà vớt lên luôn đi, còn phải mất bao công tốn bao sức để bắt trẻ con để làm gì. Lần này là do ta suy nghĩ không chu toàn, làm việc thừa thãi rồi.
Ảo não đi vào trong đại sảnh, vừa vào đến cửa, đã thấy Giản Dụ, vị thiếu phụ mà mấy hôm trước có níu tay kéo áo van xin ta ở lại giúp đỡ, đang bồng Hoa Hoa, con của nàng ta, nhìn thấy ta, nàng vội vã chạy đến hỏi, đại ý là tối nay bọn qủy còn đến quấy nhiễu nữa không. Nàng ta hỏi ta như vậy, ta làm sao mà biết, liệu chúng có còn đến nữa không. Nhưng dù có đến nữa cũng chẳng sao, đến đâu đánh đó, miễn là không để mọi người gặp phải nguy hiểm là được rồi.
Vì mấy ngày trước đó ta tỏ ra vô cùng oai phong, thế nên khi nghe ta nói xong câu đó, Giản Dụ nhìn ta vừa ngưỡng mộ, biết ơn, lại vừa kính trọng vừa nể phục. Ta bị dị ứng với ánh nhìn này, liền nhanh chóng lui về phòng.
Hai vị vợ chồng nọ không bạc đãi ta, mà sắp xếp cho ta một sương phòng đơn giản, mấy ngày nay ta ở đó. Thiên Ẩn đã trở về Thiên giới mấy ngày trước, ta còn nghĩ sau này chắc cũng chẳng còn gặp lại nhau nữa, tại trời bể mênh mông, dưới gầm trời rộng lớn, để có thể tương phùng, cũng không phải dễ dàng gì. Vốn cho là như vậy, ta cũng không ngờ được rằng ngày hôm nay lại có thể gặp lại Thiên Ẩn, thế nên vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy hắn.
Trước sương phòng ta có một hoa viên, trong sân có rất nhiều cây hoa đào, từ xa nhìn lại thấy những áng hoa xinh đẹp, dưới ánh trăng dập dềnh trong gió, những cánh hoa rơi xuống phiêu linh. Ta thích cảnh tượng này, nó giống với Bạch Sơn trước đây, trước tiểu viện an tĩnh tọa lạc trên đỉnh núi của ta, cũng có một cây hoa anh đào, cũng có ánh trăng sáng đổ tràn trê lênh láng trên mặt tuyết trắng xóa,… vì vậy ta sống ở đây rất vừa ý, tuy nhiên lại có cái gì đó thiếu thiếu, khiến ta cảm thấy trống trải, mà sự “thiếu thiếu” ở đây, không gì khác chính là thiếu đi hình bóng của Vũ Lỗi, trăng thanh tuyết lạnh, có bóng người thổi tiêu, đánh đàn, hay đơn giản chỉ đứng đó.
Đơn giản như thế mà lại khiến ta nhớ, chắc có lẽ vì đó là khỏang thời gian vui vẻ nhất của ta, khoảng thời gian hạnh phúc không thể quay trở lại. Vô duyên vô ý trở thành một hình ảnh in dấu trong tâm trí, trái tim rất khó có thể xóa mờ. Ta cứ nghĩ không bao giờ lại thấy tưởng cảnh tượng đó nữa, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy.
Ta đứng trước sương phòng, trong lúc vô tình quay ra nhìn mảnh sân nhỏ phía trước, bắt gặp bóng người cao lớn lạnh lùng đang đứng đó, tim ta đánh mạnh một cái, lại cứ nghĩ mình nhìn nhầm. Người đó quay lưng lại phía ta, đầu hơi ngước lên, như đang ngắm nhìn cái gì đó ở trên cao. Giống như trong đêm tối nọ, trên đỉnh Bạch Sơn ta lại bị ác mộng làm thức giấc, đẩy cửa bước ra, hơi rùng mình bởi một cơn gió lạnh, xuyên qua những tinh thể lóng lánh trắng xóa ấy lại nhìn thấy bóng hình ai.
- Tiểu Vũ… - ta vô thức gọi, trong đầu lại nhớ rằng, mỗi khi ta gọi Vũ Lỗi như vậy, nó liền sẽ quay đầu lại nhìn ta, dịu dàng mỉn cười, khẽ hỏi ta.
‘Lại gặp ác mộng sao, sư phụ?’
Bóng người phía trước quay lại, Thiên Ẩn quay đầu lại nhìn ta.
- Về rồi sao? – câu nói này đánh thức ta ra khỏi những hồi ức của quá khứ.
- Ngươi… sao lại ở đây? – ta hỏi.
- Có cần phải ngạc nhiên như vậy không?
- Ta còn tưởng ngươi trở về Thiên giới rồi, còn không nói tiếng nào, dĩ nhiên là ta không ngờ tới.
- Ta không nói vì sẽ rời đi không lâu. – hắn nhẫn nại giải thích với ta. - Ta có thứ này cho nàng này.- vừa nói, Thiên Ẩn vừa xòe tay, lòng bàn tay lóe sáng, thoắt cái đã biến ra một cái vò. 
- Cái gì đây? – nhìn hình dáng có vẻ giống với một vò rượu, nhưng bên trong chứa cái gì, ta dĩ nhiên không biết, liền tròn mắt hỏi Thiên Ẩn.
- Rượu. – hắn đáp gọn.
Vừa nghe thấy từ đó, mắt ta đã lóe sáng lên, kì thực đã lâu lắm rồi ta không uống rượu, thức sự rất nhớ mùi vị của nó, không ngờ hôm nay Thiên Ẩn lại tốt bụng đem tặng, làm ta cảm kích khôn nguôi. Đỡ lấy vò rượu từ tay Thiên Ẩn, ta tiến đến bàn đá dưới gốc cây hoa đào. Sương rơi xuống làm bàn đá có chút lạnh, ta lại càng háo hức muốn uống một ngụm rượu cho ấm bụng.
Ta mở nắp, Thiên Ẩn đưa ta hai cái chén ngọc, ta nhíu mày nhìn hai cái chén, Thiên Ẩn cười khổ sau đó lại đưa ta hai cái bát ngọc, tuy không to như bình thường nhưng như vậy cũng còn hơn là phải uống bằng chiếc chén nhỏ tí tẹo kia. Ta rót rượu ra bát, đưa lên miệng uống một hơi, mùi thơm lan đầy trong miệng, vị cay cay tê tê hơi xộc lên cổ họng, thực sự rất ngon, tài nghệ ủ rượu của ta tự hào mà nói cũng không đến nỗi tệ, thế nhưng để đạt tới hỏa hầu này cần phải tăng thêm một chút nữa. Lâu lắm rồi mới uống rượu, lại được thưởng thức rượu lạ mà ngon như vậy, ta thực sự rất vui, liền mở miệng khen một câu.
- Rượu ngon, ngươi lấy ở đâu ra vậy?
- Rượu này do Diệp Vân, một người bạn của ta cất tặng. – Thiên Ẩn thanh nhã nâng ly rượu lên uống, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, vô cùng quyến rũ, đột nhiên ta bị hình ảnh này của hắn làm cho khẽ xao động, bỗng dưng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy. Thật kì lạ, kì lạ quá. Xong ta lại nghĩ, có lẽ vì hắn quá đẹp, gặp được một người xuất chúng như vậy không phải chuyện dễ, ta như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mạch suy nghĩ được đả thông, lại nhớ đến câu nói của Thiên Ẩn, cái người tên Diệp Vân đó, ta cũng muốn gặp một lần để trao đổi kinh nghiệm nấu rượu.
- Rượu ngon như vậy mà Thiên Ẩn còn nhớ mang cho ta, ta rất cảm kích, nhưng sao không phải là trà hay mấy thứ thanh nhã hơn? – ta hiếu kì hỏi.
- Ta nghĩ nàng thích.
Thật ra ta với Thiên Ẩn, sau những gì đã trải qua, cũng không được coi là xa lạ, thế nhưng cũng chẳng thân thiết đến nỗi có thể hiểu rõ về sở thích và tính cách của nhau. Nay hắn lại đoán đúng như vậy, chẳng lẽ là thần giao cách cản, ta bĩu môi, chẳng qua là ăn may đoán trúng. Xem ra ta nghĩ quá nhiều rồi.
Vì rượu khá ngon, Thiên Ẩn cũng vô cùng hào phóng, đem theo cả bình rượu to như vậy, đủ để thấy cái tâm này không nhỏ. Ta không có gì góp vui, đành chỉ phải ra sức uống thật nhiều cho xứng.
Tửu lượng của ta không hề thấp, nhưng do loại rượu này khá mạnh, uống được mấy bát mà đã có chút choáng váng, Thiên Ẩn nói cái gì ta cũng không để tâm cho lắm, mới đầu có nói sơ qua về loại rượu này, ta bấy giờ vẫn còn tỉnh táo, liền vui vẻ tiếp chuyện mấy câu. Sau cùng có hơi mơ màng, Thiên Ẩn nói gì ta nghe không rõ, lờ lờ đoán được rằng hắn nói ta uống ít thôi. Hắn nói như vậy là đã xem thường ta rồi nhé, bản thân lại cực kì ghét bị xem thường, ta liền biến sự quan tâm của Thiên Ẩn thành xem thường, có chút không vừa lòng. Liền làu bàu nói:
- Ngươi nói cứ như Tiểu Vũ vậy. – Kì thực đúng là như vậy, ta trước đây nhiều lúc cũng có hơi bê bối, cao hứng là uống rượu say. Vũ Lỗi tuy không cấm ta uống rượu, nhưng khi nào ta đã uống đủ rồi, liền cướp lấy vò rượu không cho ta uống nữa.
- Tiểu Vũ… - mắt Thiên Ẩn khẽ sáng lên, sau đó lại như có một lớp mây phủ, dần dần tối lại, trầm ngâm. Ta lúc đó lại không mấy để tâm đến biểu hiện của hắn. Cao hứng nói.
- Uhm… Tiểu Vũ là đồ đệ của ta.
À còn, có bạn copy truyện của mình mà k xin phép, đã vậy còn ghi sai tên tg, bút danh của mình là Mạc Kỳ Y, mong bạn sửa lại nó nhé. Thank

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.